5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đoàn người cùng nhau đi gặp Lục Vũ liền cúi đầu gọi hai tiếng Lục tổng.

Lục Vũ ừ một tiếng rồi như tìm cái gì sau đó ánh mắt sáng lên như nhìn thấy.

"Tiểu Triết cậu ở đâu nãy giờ vậy tôi đi tìm cậu suốt" Lục Vũ hướng phía sau đoàn người mà hô lên.

"Cái tên tiểu tử nhà cậu chẳng phải cứ kiếm cớ rồi chuồn mất sao? Còn bày đặt đi tìm tôi?" Trương Triết Hạn trưng vẻ mặt giận dỗi, khi nãy cả hai vừa đặt chân đến công ty Lục Vũ bảo Trương Triết Hạn cứ tự nhiên rồi chạy mất.

"Ây da là tôi sai tôi tình nguyện để cậu véo tai a" nói xong còn không chút liêm sỉ mà thật sự đưa tai đến trước mặt Trương Triết Hạn.

Cuộc trò chuyện của hai người khiến cả đoàn người mới vừa vui vẻ rủ nhau đi ăn trưa đều khựng lại bước chân không tự chủ được mà nhìn về phía hai nam nhân đang nói chuyện kia, không ít người đã kinh ngạc không kêu được một tiếng chỉ nghe đến câu tiếp theo thì đứng cũng không đứng nổi nữa.

"Tiểu Vũ a, tôi thật sự đã già rồi không đủ sức giúp cậu nữa" Trương Triết Hạn vừa nói vừa trưng ra bộ mặt ủy khuất tựa như đã chấp nhận sự thật cũng không thèm để ý đến Lục Vũ đưa tai về phía mình.

"Hả! Cái gì còn nhìn còn trẻ hơn cả tôi ai dám nói cậu già?" vừa nói vừa đưa tay véo má xoa loạn trên mặt Trương Triết Hạn.

Hành động của hai người rất gây chú ý không những thu hút những người khác len lén nhìn mà những người khi nãy vừa hùng hổ nói Trương Triết Hạn là một "ông già" đã muốn ngất tại chỗ cảm thấy bản thân sắp không xong rồi, có những người còn vịn vào người khác mới không ngã.

"Thôi đi cậu đừng an ủi tôi tôi như thế nào tự tôi biết" Trương Triết Hạn gạt tay Lục Vũ đang làm loạn trên mặt mình xuống.

Đoàn người không chờ được nữa bèn chạy lại chào loạn xạ hết cả lên sau đó lại không biết gọi như thế nào, cũng may "Tiểu Triết" mà Lục tổng gọi ban nãy cũng rộng lượng giải vây:"Tôi họ Trương cứ gọi tôi là Trương tiên sinh là được".

Mọi người lúc này mới nhao nhao chào Trương tiên sinh kia rồi rời đi không ai dám hó hé lời nào nữa.

Lục Vũ bấy giờ mới hiểu ra:"Cậu đùa giỡn với nhân viên sao?" nhìn Trương Triết Hạn đã khôi phục vẻ mặt thường ngày.

"Làm gì có" Trương Triết Hạn mặt nghiêm nhưng miệng không nhịn được mà hơi mỉm cười sau đó khoan thai nhéo tai Lục Vũ kéo đi.

Cả một quãng đường cứ la không ngớt, vị Lục tổng trong mắt mọi người lạnh lùng nghiêm khắc nay lại có một bộ mặt như vậy.

-----

Cuối tuần Trương Triết Hạn đang làm việc trên laptop bỗng dưng nhớ đến cuộc hẹn với Lục Vũ nhìn đồng hồ đã khá trễ, điện thoại vì hết pin nên không nhận được cuộc gọi nào thầm nghĩ chắc tên nhóc kia đang sốt ruột lắm nên Trương Triết Hạn điềm nhiên bước vào nhà tắm mà tắm rửa sạch sẽ.

Trương Triết Hạn lấy một bộ đồ khá đơn giản mang đôi giày thể thao nhìn bản thân trong gương tự cảm thấy hài lòng dù sao cũng là bạn bè cần gì ăn mặc quá cứng nhắc sau đó gọi một chiếc taxi rồi đến buổi party "nho nhỏ" theo lời Lục Vũ nói.

Đến nơi Trương Triết Hạn cứ cảm giác không đúng lắm nhưng nghĩ đến cái tính của Lục Vũ cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhấc chân bước vào.

Xung quanh ồn ào nhộn nhịp bỗng dưng hơi ngưng trọng mọi người đều hướng mắt nhìn Trương Triết Hạn như đi nhầm chỗ còn có người bàn tán không kiêng dè.

Phía bên phải là một bể bơi rất rộng rất nhiều người mặc áo tắm xuống nước đùa giỡn, trên bờ không ít người trang phục chỉnh tề còn có chút sang trọng.

Nếu như Trương Triết Hạn nhìn không lầm đại đa số những người có mặt ở đây đều là những doanh nhân thành đạt hoặc những người nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn.

Trương Triết Hạn không vì ánh mắt của bọn họ mà chùn bước điều y muốn nhất bây giờ chính là muốn đá cho tên Tiêu Vũ kia xuống bể bơi.

"Tiểu Triết cậu cuối cùng cũng đến rồi tôi chờ cậu mãi" Lục Vũ tay còn cầm xiên nướng vẫn vẫn với Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn liếc Lục Vũ:"Có vẻ như cậu không thực sự chờ tôi lắm".

"Nào có nào có" Lục Vũ biện minh sau đó đưa xiên thịt đến bên miệng Trương Triết Hạn như muốn bịt miệng y.

"Tại sao lại nhiều người như vậy?" Trương Triết Hạn nghiêm mặt hỏi tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng cũng không quá mức khó chịu.

"Xã giao xã giao thôi" Lục Vũ cười cười.

"A Trương Triết Hạn phải không?".

Tiếng kêu này thu hút vài người nhìn sang phía họ.

"Cậu còn nhớ tôi không?" một nam nhân mặc một chiếc áo sơ mi cúc áo mở làm cơ ngực ẩn hiện sau lớp áo đưa tay gỡ chiếc kính mát xuống trên tay đeo một cái đồng hồ có giá trị không nhỏ.

Không thấy đối phương trả lời nam nhân tỏ vẻ bất ngờ định mở miệng nói tiếp thì Trương Triết Hạn nói:" Phong Thanh?".

Lúc này nam nhân tên Phong Thanh mới bật cười lộ hai chiếc răng nanh sau đó đánh lên vai Trương Triết Hạn một cái cụ mặt nói:"Cậu đến tận mới giờ mới chịu ló mặt ra sao? Cái đồ vô lương tâm này".

Sau đó vài người kéo đến đều là bạn học cũ của Trương Triết Hạn không ngờ qua ngần ấy năm lại vẫn còn nhớ nhau quả thật cảm động.

Phong Thanh bước đến dang tay ôm Trương Triết Hạn một cái:"Cậu nha vẫn còn đẹp như vậy" Phong Thanh nhỏ giọng cảm thán liền nghe thấy Trương Triết Hạn dương dương tự đắc nói:"Đương nhiên" sau đó buông ra.

Trương Triết Hạn chỉ chỉ vạt áo hận không thể xé toạc ra kia:"Cậu từ bao giờ trở thành thế này".

Thanh Phong lúc ngày mới nghiêm chỉnh cài lại áo giở giọng trêu chọc:"Đâu như cậu, đến đây còn ăn mặc kín mít như vậy".

Mọi người hàn huyên đôi câu rồi cùng nhau nướng thịt ôn lại chuyện cũ.

Phía Trương Triết Hạn thu hút rất nhiều ánh mắt đa phần mọi người đều nghĩ Trương Triết Hạn - một tiểu thịt tươi từ đâu ra mà lại quen biết với những nhân vật lớn như vậy rất ít người có thể tiếp xúc với họ ngay cả mời rượu còn phải nhìn sắc mặt.

Bấy giờ trước cổng căn biệt thự là một chiếc xe màu đen dừng ở đó, cánh cửa xe bật mở đôi chân dài được chiếc quần âu cắt may tỉ mỉ xuất hiện tiếp đó là một nam nhân cao ráo mặc một chiếc sơ mi đen áo vest được khoác trên vai bộ dáng như mới vừa xong việc liền ghé qua đây. Đôi giày da cao cấp vững vàng bước vào trong, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ.

Bình thường những buổi thế này Cung Tuấn cũng sẽ không đến nhưng lần này là Lục Vũ đặc biệt tổ chức, vốn quen biết cũng lâu xem như là giao tình đặc biệt.

Cung Tuấn vừa xuất hiện mọi người bên trong đặc biệt chú ý bởi vì trước nay Cung Tuấn chưa từng tham gia những buổi như thế này, hôm nay đến quả thực chứng tỏ chủ nhân bữa tiệc này không phải đơn giản.

_______

Mọi người đặt tên chương giúp tui với nhé cảm ơn mọi người 😚😚

Truyện tui vẫn chưa có liên kết chặt chẽ chủ yếu xoay quanh hai nv chính nên không ổn chỗ nào mọi người góp ý để tui chỉnh sửa lại nhé😅 cảm ơn ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro