Chương 3: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà lão nhìn Bảo Sam Willson một lát rồi từ tốn trả lời:"Ở đây là dưới chân núi Mã Yên. Lão ta chỉ sống một thân một mình nơi này thôi."

"Núi Mã Yên?" Bảo Sam Willson ngẩn người một lúc như không hiểu chuyện gì. Trước lúc bị ngã xuống vực rõ ràng cô không hề ở đây..

Đôi mắt vô thần như đang tập trung suy nghĩ cô lại hỏi:"Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi bà nhỉ?" Cũng chẳng biết cô đã ngủ qua mấy ngày rồi, không biết cả lớp có lo cho cô không? Ba mẹ ở nhà đã biết cô gặp nạn chưa? Bao nhiêu câu hỏi cứ thế dồn dập chạy vô não khiến cô càng nghĩ càng phiền lòng.

Lão bà thở dài một hơi quay đi nói:"Bây giờ đã là giờ mão, năm hai mươi ba trị vì của vua Lê Đại Hành rồi." Có lẽ lúc cô bé bị té đã không còn nhớ ngày tháng nữa rồi...

"Sao cơ? Hai mươi ba?? Vua Lê Đại Hành??" Bảo Sam Willson kinh ngạc trợn tròn mắt hốt hoảng hỏi nhưng nhìn biểu cảm thản nhiên, dửng dưng thêm chút khó hiểu của bà lão, cô bé đã thật sự không thể tin. Cái gì từ năm hai ngàn mười tám về lại năm hai mươi ba vua Lê Đại Hành, tức là năm một ngàn lẻ ba???

"Bà ơi, có phải đã nhầm lẫn gì không bà?" Bảo Sam Willson đôi tay nắm chặt ngước mắt nhìn bà hỏi lại một lần. Bà lão lúc này cũng đã khó chịu hơi nhíu hàng mày khẳng định:"Lão mặc dù đã già nhưng trí nhớ vẫn rất tốt. Tháng giêng giờ mão năm thứ hai mươi ba trị vì vua Lê Đại Hành." Nghe xong Bảo Sam liền ngã gục xuống chiếc giường gỗ ngất đi.

_______

Lần hai tỉnh dậy trời cũng đã tối om, Bảo Sam nhìn ngó xung quanh một lượt rồi khẽ thở dài:"Ngoài ánh trăng sáng ngoài kia ra chẳng còn gì có thể phát sáng nữa sao?" Nói rồi cô nhẹ bước ra ngoài. Trăng thật sáng, thật nhiều sao. Ở thành phố làm sao thấy được cảnh này? Lại chẳng yên ắng như nơi này.

"Aaaaa." Giật nẩy mình vì tiếng la lớn ở đâu bỗng phát ra, Bảo Sam Willson ôm chặt balo trước ngực rồi bước từ từ về phía phát ra tiếng.

"Cứu, cứu ta với.." Là một cậu thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám. Hai tay cậu ta đang ôm chân sao? Nhìn xuống mới thấy hóa ra chân cậu ta đang bị thương, máu chảy rất nhiều.

Thật bình tĩnh, Bảo Sam Willson moi móc trong balo ra một chiếc đèn pin nhỏ, một lọ thuốc giảm đau thêm một băng gạc, lọ thuốc kháng sinh và một lọ oxi già. Đã đầy đủ đồ Bảo Sam liền mở miệng hắn ta ra nhét vô viên thuốc giảm đau:"Trước tiên phải uống thứ này đã."

Cậu trai trẻ ban đầu rất đề phòng nhưng sau lại thấy Bảo Sam rất dịu dàng băng bó cho hắn nên dần dần cũng yên tâm nói:"Ngươi mới cho ta uống cái gì?" Người lạ vẫn là người lạ không nên tin.

Nghe vậy Bảo Sam Willson liền ngẩng mặt nhìn hắn ta. Khuôn mặt tuấn tú, hàng mày rậm, làn da sáng lại có đôi mắt vô cùng đẹp.. có vẻ như là một thiếu gia nào đó đi lạc vào xóm chăng?

"Ta sẽ không giết người đâu." Bảo Sam cất tiếng nói. Giọng nói miền nam nghe vừa thanh thoát lại vừa ấm áp khiến hắn xôn xao. Người trước mặt này thật đẹp. Nàng là người đẹp nhất hắn từng thấy.. Làn da trắng noãn, đôi môi đỏ thắm lại còn cặp mắt to tròn đáng yêu nữa.. Trời không quá sáng nhưng nhìn vào nàng lại khiến xung quanh như được thêm vầng sáng vậy.

"Cô, nhà cô ở đâu?" Hắn ta ấp úng hỏi thăm, rồi lại nhìn thấy gần đó có một căn nhà liền chỉ tay về phía đó hỏi:"Nhà cô kia sao? Ta họ Lê, tên Chí Trung. Còn cô?"

Bảo Sam Willson lời còn chưa thoát ra khỏi miệng đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trước mặt. Cô không nói thêm lời nào chỉ nhét vào tay Lê Chí Trung lọ thuốc kháng sinh rồi chạy đi.

Ở thời này cô vẫn còn quá lạ lẫm nên không thể cứ liều mình mặc kệ tất cả được. Cô phải biết mình đang sống ở đâu và với danh phận gì. Có như thế cô mới có thể sống sót được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro