Chương 4: Ngươi dám bắt nạt mẹ ta??

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau mặt trời vừa ló Bảo Sam đã nghe thấy tiếng xì xào dưới bếp.

Bước chân nàng nhẹ nhàng dẫm đi từng bước nhỏ. Hóa ra là bà cụ, hình như là đang nấu bữa sáng!!

Bảo Sam thở phào một hơi rồi bước đến căn bếp lửa khẽ hỏi:"Bà ơi, bà chỉ ở đây một mình thôi sao?"

"Lão có một thằng con trai, nhưng mới tháng trước vì đi hái thuốc cho lão mà bị té vách. Chết rồi." Bà lão nói giọng bà bình thản mà vô cùng yên ắng. Nhưng Bảo Sam nghe sao có chút chua sót. Chẳng có người mẹ nào có thể vượt qua nổi đau mất con. Cũng có thể vì nổi đau kia quá lớn nên bà đã không cách nào chấp nhận mà cứ thế nghĩ rằng "con bà chỉ là chuyển đi sống ở nơi khác" mà thôi..

Vừa nghĩ đến Bảo Sam Willson nước mắt đã lưng tròng. Ba mẹ ở nhà chắc cũng rất nhớ nàng:"Bà bà... hay là con ở lại với bà nhé.. con không có nhà." Cũng bởi tâm trạng đang lưng chừng khóc nên giọng nói cũng có chút thút thít không thể kìm nén, Bảo Sam thương bà mất con cũng thương mình lạc vào nơi không ai quen biết. Cứ xem như đây chính là định mệnh vậy.

"Lão nhà nghèo chỉ có túp lều rách nát, ngày hai bữa cháo không no bụng..."

"Không sao. Chỉ cần có bà ở cùng con là được." Chưa đợi bà lão nói hết câu Bảo Sam đã cắt lời. Nàng vốn rất sợ bóng tối nhưng khi ở cùng bà thì cảm giác an toàn lại là tuyệt đối. Nàng chung quy cũng chỉ cần có thế.

Bà lão nghe Bảo Sam nói vậy cũng không nói thêm lời nào. Bà bưng ra hai bát cháo loãn để trên bàn gỗ cũ kĩ rồi gọi Bảo Sam cùng ăn. Ăn xong bà lại mang ra một bộ nam y cổ đại đưa cho Bảo Sam nói:"Nhà lão không có ai ngoài con trai đã khuất cả.. nên quần áo cũng chỉ còn lại bộ này là nguyên vẹn.. con mặc vào đi rồi theo lão ra đồng."

Bảo Sam có chút sởn gai óc. Đó chính là đồ của người đã khuất? Sao nàng dám mặc? Nhưng nếu không mặc thì lại không được.. Đoạn nàng lại khổ sở mặc từng lớp áo vào người. Nó hơi rộng nhưng không sao, như vậy mới thoải mái.

"Bà ơi, bà tên gì vậy ạ?"

"Thị Mắn."

"Con là Bảo Sam ạ. Nhìn bà không lớn tuổi mấy hay con gọi Nương nhé?"

"Tùy thôi."

Bảo Sam Willson có chút hụt hẫn. Nhà chỉ có hai người nhưng "nương" lúc nào cũng lạnh và ít nói làm nàng cứ có cảm giác như đang nói chuyện mộ mình vậy. Mà cũng không sao, như vậy vẫn tốt hơn là mấy bữa nương vào thị trấn. Nương đi có nửa ngày mà nàng cứ thấy như cả tháng. Nhớ nương vô cùng.

Bảo Sam Willson vốn là con lai, da nàng trắng như tuyết, môi đỏ như son gương mặt lại thanh tú xinh đẹp. Đẹp nhất có lẽ là đôi mắt màu cà phê kia. Cứ lung linh trong sáng như nước mùa thu. Vô cùng tuyệt mĩ.

Nàng mặc trên người bộ nông trang màu xám tro, đầu quấn sải dây chặn mồ hôi, mái tóc nâu lại quấn lên rất gọn gàng. Nàng hiên ngang men theo con đường ra thị trấn tìm nương, không phải nàng ham chơi mà là nương đi đã quá lâu rồi.. hơn nửa ngày mà vẫn chưa về nên nàng phải đi tìm.

Nhà của nàng vốn nằm hẻo lánh trong rừng sâu tách biệt với mọi người nên đoạn đường đi cũng rất dễ kím. Cứ men theo đường mòn thì thể nào cũng tới thị trấn thôi.

Gần đến trung tâm thị trấn Bảo Sam Willson đã một phen gây náo loạn cả con phố. Các cô gái cứ liên tục hò reo nhìn ngắm cậu trai trẻ trắng trẻo đẹp trai kia, những thanh niên khác lại cứ chằm chằm vào cậu ấy mà xem xét. Nam nhi ai lại trắng như cậu ta? Lại thanh mảnh đến thế?

Nhưng họ hò reo, họ bàn tán là chuyện của họ. Còn nàng, nàng vẫn cứ đi con đường của nàng không bon chen với ai cả.

Vừa thấy Thị Mắn, Bảo Sam Willson đã cười thật tươi chạy đến gọi:"Nương!" Rồi nhanh tay xách đống rau cỏ trên tay bà.

"Sao con lại ra đây?" Bà hơi nhíu mày hỏi. Đường xa lại khó đi. Không ở nhà lại chạy ra đây đón bà làm gì.

"Nương. Con đợi nương mãi không thấy nên con ra đây tìm ạ. Con lo cho nương mà."

Bảo Sam xị mặt đáp. Ở đây con chỉ có mỗi nương không lo cho nương thì biết lo cho ai đây?

Thị Mắn còn đang định nói gì thì đằng xa mấy cô gái trẻ lại có vẻ hốt hoảng chạy đến làm Bảo Sam hú vía lấy thân chắn trước mặt mẹ nàng nói lớn:"Các ngươi định làm gì mẹ ta?" Giọng người miền Nam làm nàng trở nên nổi bật hơn cả. Cả đám nữ nhân nhìn nàng ngây ngốc, nàng lại dùng ánh mắt đe dọa nhìn họ.. phen này quả là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro