CHƯƠNG 10: LẬT MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10

Nam không tin tai mình, nó không thể ngờ là Vọng biết được chuyện ở hồng kong.bây giờ nó là người của lão đại, nó mà khai ra thì cả hai nó với ả Lan Hương chỉ có nước chết mà thôi.

Nam nhướng mày, chưa kịp nói thì Vọng thông báo:

-tất cả lui ra để tao bàn chuyện!

Nam ra hiệu tất cả ra ngoài, rồi Vọng mới trình bày:

-mày tin nó, nhưng tao thì không, đến nước này, tao không tin ai hết. không một ai có thể làm cản trở việc của tao.

Nam không hiểu Vọng nói gì. Vọng nói từng chữ một cách rõ ràng và chậm rãi.

-tao là tay trong, một tay trong hoàn hảo. người cảnh sát năm năm qua luôn theo sát hành tung của Phong Nhân. Nên không ai cản đường tao được. khó lắm, nhờ mày mà tao phất như ngày hôm nay. Thực tình không phải dễ. lão đại sắp chết rồi, hắn mới đây cho tao biết xưởng sản xuất ma túy ở đâu. Công thức làm để khi cần thiết có thể phụ giúp chuyện sản xuất với mấy lão già kia. vì vậy, coi như mọi điều về lão với tao không còn là bí ẩn. giờ giấc hoạt động của xưởng sản xuất ma túy này ra sao, tao nắm trong lòng bàn tay. Vì thế, yên tâm đi, tao sẽ cho hắn vào nhà đá nay mai thôi.

-mày.. mày và Sơn đều là tay trong?

-tất nhiên!

-huynh chết thì có liên quan gì đến việc lão đại chết, chuyện tao và Lan Hương không hề nguy hiểm đến việc lão đại chết! mày lại muốn moi thông tin của tao chứ gì, đừng mơ!

-không hề!

-thật không?

-thật!

-thế vì sao mày lại giết huynh, nó liên quan đến giết lão đại như thế nào?

-có, vì mày là thằng muốn mạng lão đại hơn ai hết, mày muốn trả thù cho bốn người đã bị hắn ta hạ khi phát hiện bí mật của hắn. và mày còn thích cả công lý nữa. đúng chứ!

-sao mày biết hết hành tung của tao?

-dễ thôi. Quan sát, tao làm việc bằng đầu thôi, không để bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến con đường mà mình đã chọn. lão ta luôn tự hào không thằng tay trong nào lọt qua mắt hắn. thế mà không dùng đầu, làm sao tao thoát chết suốt năm năm qua đây.

-được, thế bây giờ mày cần tao làm gì?

-chú ý, nghe lời của tao, bất cứ tình huống nào, khi mà tao nháy mắt phải, mày phải hành động. dù nó có thể hy sinh đến cả tính mạng con người!

-thế thôi?

-ừ,chỉ thế thôi!

-ok!

Cầm lấy một khẩu súng bên người. tao với mày là thân tín của lão ta. Bọn vệ sĩ của lão không lục soát người đâu. Nhớ kỹ lời tao nói. Còn bây giờ thì đi thôi.

-đi đâu!

-lấy đầu lão đại, mang giao nộp cho cảnh sát.

Lúc bước qua cửa hộp đêm, người đầu tiên mà Nam nhìn thấy là Sơn.Sơn hỏi:

-vọng nói hết với mày chưa?

-Nam giả điếc bước đi!

Một người thông minh cáo già không bao giờ được lộ mấy câu nói như vậy. giờ Nam không tin ai ngoài Sơn và Vọng. huynh đã chết, nó biết ơn huynh. Vì huynh đã kín miệng. chỉ vì đại cuộc, nên Vọng mới ra tay .đến tới biệt thự của lão, cả ba bước vào. Lão đại thẳng thừng tuyên bố:

-có việc cho mày đấy Vọng à!

Trên bàn tiếp khách của lão đang có một khẩu súng ngắn. không rõ loại gì. Nam ngớ người ra khi mà nhìn thấy Lan Hương bị bịt miệng bằng băng dính, chân tay thì bị trói chặt bằng dây thừng. miệng cứ ư ử kêu cứu khi Nam đứng trước mặt. nó biết nó bị mắc lừa thằng Vọng.Vọng đã bán đứng nó. Bảo sao nó giết thằng huynh. Để trừng phạt, bởi huynh dám che giấu việc Nam qua lại với ả Lan Hương.

Lão đại nghiêm nghị đến sắc lạnh ra lệnh cho Vọng:

-còn không mau ra tay đi!

Vọng chộp lấy khẩu súng trên bàn , áp sát đầu thằng Nam.

Lão đại đá văng thằng Nam ra xa. Nam lăn tới đâu, súng theo người tới đó. Nam cố gắng quát to:

-đồ chó, mày dám phản bội lại tao!

Vọng không nói gì.

Lão đại liên tiếp đá Nam nhiều cái vào đầu. máu tuôn ra, những cú đá hết sức uy lực. Lan Hương càng cựa quậy mạnh hơn khi thấy Nam bị lão đại hành hạ.

-mày dám ăn cháo đá bát. Còn con điếm kia, dám cắm sừng tao. Chúng mày được lắm. hôm nay cả hai chúng mày đều phải chết. tao đã thử chúng mày, ai dè xa tao chúng mày càng định dở trò lén lút như vậy.Vọng luôn theo dõi chúng mày trong hai hôm ở hồng kong. Mày là kẻ phản bội, còn gì để nói trước khi chết không?

Nam bèn chống chế, kéo dài thời gian:

-tao là cảnh sát, thằng Vọng cũng là cảnh sát. Thằng ngu , mày luôn không tin đàn em mày, cuối cùng lại tin mấy thằng cảnh sát như chúng tao. Mày ngu quá mà, tất cả chỉ là cái bẫy thôi. Còn Lan Hương, mày cũng bị tao cướp mất. mày thua tao rồi!

Ngay lập tức Nam bị thêm mấy phát đạp vào mặt của Vọng. vọng quát:

-câm mồm, nói ít lời dựng chuyện đi!

Lan hương ré lên òa khóc, nhưng không thể nói được .

Lão đại nổi điên, chạy đến bóp cổ Lan Hương.

-nói đi, tại sao mày lại phản bội tình cảm của tao để đi theo nó.

Nam gào lên:

-buông cô ấy ra!

Lão đại càng tức hơn nữa.

Bốp...

Một cú tát in mặt Lan Hương, ả ta ngã dúi dụi.Lan Hương khóc càng lớn hơn, trông thấy mà Nam vô cùng đau xót. thấy ở bên trong quá ồn ã. Mấy thằng vệ sĩ và thuộc hạ lão đại vào. Lão đại chưa kịp nói gì thì Vọng tranh lanh:

-không có việc của bọn mày, trong này đã có tao lo liệu!

Thế là chúng đi ra luôn.

Nam quát lớn:

-để cô ấy yên, có giỏi thì mày giết tao đây này!

Lão đại lại thưởng cho Lan Hương một cú tát. Rồi quay sang rồ rại chạy về phía Vọng, đòi dành khẩu súng để xử thằng Nam.

Vọng bỗng nháy mắt phải.

Nam liền nói:

-khoan đã, tao còn điều muốn nói!

Lão đại bỗng dừng lại. quát:

-nói!

Kho sản xuất tiếp theo ở chỗ cũ đó hả?

-mày hỏi làm gì, đừng kéo dài thời gian của tao.

-mày sợ tao điều gì mà không dám nói?

-tao sợ mày?

-một thằng chắc chết như tao mà mày sợ ư?

Lão đại điên tiết ra lệnh:

-bắn nó cho tao, nó đang câu giờ đó Vọng à!

Vọng tiến sát chỗ Nam đang nửa ngồi nửa nằm.

Nam nói:

-mày dám ra tay với tao sao Vọng?

Vọng lên tiếng:

-lão đại bảo sao, tao làm vậy.

Lão đại điên cuồng quát lớn hơn:

-còn chờ gì nữa, bắn nó cho tao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro