Chương 17: Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không cần đếm cũng biết, đây là một ngàn lượng bạc.

Hắn hứa sẽ cho nàng mỗi tháng.

Nguyên Nguyên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bạc như vậy.

Gia cảnh nhà nàng tuy không tệ, nhưng từ nhỏ nàng đã quen sống giản dị, cơm áo đủ no không thiếu, những người quen biết trong nhà, ai có thể tùy tiện lấy ra một ngàn lượng bạc trắng lấp lánh bày biện như vậy?

Không chỉ có nàng, những người hầu trong phòng cũng chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như vậy.

Nhưng Nguyên Nguyên không hề tỏ ra ngạc nhiên hay vui mừng, thậm chí nụ cười cũng không xuất hiện trên môi.

Nàng e ngại nam nhân này, trong mắt đầy lo lắng sợ hãi, nàng mới đến đây chưa lâu, còn nhiều bỡ ngỡ, trong phòng toàn là người lạ mặt, nàng không có ai để tâm sự, quan trọng hơn, vị quan lớn này không cho nàng thời hạn, muốn chiếm đoạt nàng cả đời.

Sợ hãi xen lẫn với những cảm xúc không vui, chỉ vì một ngàn lượng bạc mà bắt nàng cười, đó cũng là quá coi thường nàng.

Trong phòng rất yên tĩnh, từ khi Bùi Thiệu bước vào, một bầu không khí ngột ngạt bao trùm, mọi người nín thở không dám hó hé.

Tiểu cô nương nhỏ nhắn đứng đó, mặc một bộ váy ngắn ngang eo, xương quai xanh lộ rõ, làn da trắng mịn như ngọc, lớp lụa mỏng manh bên dưới phảng phất lộ ra bờ vai thon thả, mềm mại, dải lụa hồng buộc cao vòng eo càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, đường cong mềm mại của nàng, cả người nàng trông thật yếu ớt và mong manh.

Bùi Thiệu nhìn chằm chằm vào vòng eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó dời mắt đi, nở một nụ cười, cởi áo choàng ném cho người hầu, lười biếng ngồi xuống, một tay khoác lên ghế sau lưng, vẫy tay, các tì nữ và ma ma trong phòng cung kính cúi đầu, nối đuôi nhau ra ngoà, chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Hắn đương nhiên nhận ra nàng không vui.

Nam nhân này nở một nụ cười mỉa mai, giọng nói trầm ngâm nhưng vẫn đủ để nghe, rất ôn hòa: "Là ai chọc giận Tô tiểu thư?"

Nguyên Nguyên không trả lời.

Bùi Thiệu nhún vai, lại cười: "Chẳng lẽ là bản quan sao?"

Nguyên Nguyên vẫn im lặng.

"Tô tiểu thư không vui vì khế ước à?"

Nghe hắn nhắc lại chuyện này, Nguyên Nguyên có chút ngạc nhiên, đây rõ ràng là điều nàng quan tâm nhất, nàng quay đầu nhìn hắn.

Bùi Thiệu mập mờ, buột miệng nói: "Muốn thời hạn sao? Cũng không thể là không được."

Tiểu cô nương nghe xong, tia hy vọng le lói trong hai ngày qua lại bùng cháy, nàng dịu dàng hỏi: "Đại nhân, là có ý gì ạ?"

Bùi Thiệu nghiêng đầu nhìn bình rượu trên bàn, chậm rãi nói: "Miễn là bản quan hài lòng, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Nếu bản quan vui, có thể đáp ứng bất cứ điều gì, nàng biết làm thế nào để khiến nam nhân vui không?"

Nguyên Nguyên nghe được lời này, lại nhìn ánh mắt hắn nhìn nàng, trong mối quan hệ này, nàng tự nhiên hiểu được ý hắn.

Nàng theo ánh mắt hắn nhìn sang bàn kia, cẩn thận đứng dậy.

Hắn muốn nàng rót rượu cho hắn.

Dù có sợ hãi, nhưng nàng vẫn giữ ý tứ, không dám tỏ ra quá khinh suất, nàng biết rằng "kỳ hạn" này đối với mình là vô cùng quan trọng, nàng dịu dàng cầm lấy chiếc bình rượu bằng bạc, rót một chén rượu đầy, rồi nhẹ nhàng bưng đến trước mặt hắn.

Bùi Thiệu thu hết mọi cử chỉ của nàng vào mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tiểu cô nương tiến đến bên cạnh hắn, mang theo hương thơm quyến rũ, cung kính dâng rượu lên, nhưng Bùi Thiệu không nhận, thậm chí còn hơi quay đầu, lười biếng cười nhạt.

Nguyên Nguyên khẽ giật mình, không hiểu chuyện gì xảy ra, nàng lại tiến thêm một bước, đến trước mặt hắn, một lần nữa dâng rượu.

Người đàn ông kia vẫn không nhận, nhưng lần này hắn lên tiếng: "Tô tiểu thư cho rằng như vậy là có thể khiến nam nhân vui rồi sao?"

Tiểu cô nương dừng lại, đôi mắt chuyển động, như thể thấu hiểu ý đồ của hắn.

Hắn muốn nàng...?

Nguyên Nguyên suy nghĩ, mặt đỏ ửng, nâng chén rượu lên, sau một hồi lâu do dự, nàng đưa môi anh đào đến gần, nhấp một ngụm nhỏ, tiến đến gần hắn.

Nàng không biết hắn có ý gì.

Khi nàng đến gần, nam nhân kia cũng không hề từ chối, nàng nghĩ, có lẽ hắn đồng ý.

Hai mũi chạm nhau, đôi môi mềm mại của nàng bao phủ lấy môi hắn, từ từ rót rượu vào miệng hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng làm điều này với ai đó, cũng là lần đầu tiên nàng làm điều này với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng lên.

Rượu chảy vào miệng hắn, mang theo hương thơm của nàng, lướt qua môi anh, ngọt ngào mát lạnh, yến hầu của nam nhân nhấp nhô, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

"Sau đó thì sao...."

Sau đó?

Nguyên Nguyên như ngây ngốc, cảm thấy mình như một kẻ ngu ngốc.

Đôi mắt của nàng nhìn hắn, không biết sau đó phải làm gì, thấy rượu trong chén vẫn còn, nàng lại nhấp một ngụm, một lần nữa đến gần hắn.

Bùi Thiệu chỉ im lặng đón lấy, trong mắt ánh lên nụ cười, nhìn là hài lòng, nhưng vẫn chưa hề động đến.

Nàng rót rượu cho hắn ba lần, mỗi lần một ít, khi nghe hắn hỏi

"Còn có đây này?"

Còn có.....

Nguyên Nguyên ngơ ngác nửa ngày.

Nam nhân cười trầm giọng hỏi: "Thế nào, bản quan ngày ấy không dạy cho nàng?"

Nàng tức thời hiểu hắn có ý tứ gì, gương mặt càng thêm ửng đỏ, cúi đầu xuống thấp.

"Đại nhân..."

"Ừm?"

"Có thể ở trên giường không?"

Giọng nàng nhỏ xíu, đến mức chính bản thân cũng nghe không rõ.

Nhưng nàng biết nam nhân kia nghe được.

Hắn nghe được, nhưng lại cố tình giả vờ không hiểu, hỏi lại: "Cái gì?"

Nguyên Nguyên đành phải lặp lại một lần nữa.

Bùi Thiệu hỏi lại, "Cứ nói đi?"

Đây quả thực là quá đáng.

Tiểu cô nương vì xấu hổ mà ửng đỏ mặt, cố gắng chịu đựng, nàng run rẩy, bàn tay nhẹ nhàng nới lỏng dây buộc ở thắt lưng của hắn.

Bùi Thiệu nuốt nước bọt, híp mắt nhìn nàng, cười khẽ: "Ngoan lắm"

Hai nha hoàn Đông Xuân, Phượng Nga cùng với Thường ma ma ở ngoài hồi hộp chờ, đợi lệnh sai bảo.

Thường ma ma đã sớm dặn dò người chuẩn bị nước ấm.

Thoạt đầu trong phòng không có động tĩnh gì, chỉ loáng thoáng tiếng hai người nói chuyện, nhưng không lâu sau, mọi người lại nghe tiếng ghế dịch chuyển cùng tiếng gọi "Đại nhân" của Tô tiểu thư, tiếp theo là tiếng khóc của thiếu nữ.

Ngoài cửa, ai nấy cũng đều đỏ mặt tía tai.

Mấy người chỉ biết xấu hổ.

Cả buổi tối, người hầu kẻ hạ thay nhau mang nước ấm vào ba lần.

Nguyên Nguyên toàn thân run rẩy, mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, quay vào trong, nức nở không thôi.

Nam nhân kia đi vào tịnh phòng, không biết bao lâu, đã thấy hắn trở về.

Nghe tiếng bước chân, nàng vẫn chưa quay đầu, chỉ ôm chặt chăn, đợi cảm nhận hắn ngồi xuống, Nguyên Nguyên mới mở miệng: "Đại nhân đã đáp ứng ba tháng rồi sao?"

Câu hỏi này cũng là đang hỏi Bùi Thiệu vừa rồi có thỏa mãn hay không.

Bùi Thiệu khàn giọng cười, vỗ về nàng.

Hắn làm sao lại không hài lòng?

Chẳng qua là muốn nói có hài lòng hay không, hắn chỉ nghe được tiếng nàng liền nôn nóng, muốn nàng từ lâu, cũng nhịn từ lâu, lúc này đã được như nguyện, lần này sự việc diễn ra, tư vị này tất nhiên là không cần phải nói, còn có cái gì không hài lòng?

"Bản quan sẽ suy nghĩ một chút." Hắn tùy tiện qua loa cho xong.

Nguyên Nguyên nghe xong, trong lòng thoáng qua có chút hoảng sợ, có chút quay đầu nhìn nam nhân kia liếc mắt.

Cái nhìn này, cùng Bùi Thiệu đối mặt ánh mắt.

Nàng với thân hình nhỏ nhắn, ánh mắt khiến người ta say mê.

Bùi Thiệu dừng lại một lát.

Nguyên Nguyên muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy người kia, ánh mắt của hai người lại vô tình chạm nhau.

Lời nói vừa đến miệng, tạm thời liền nuốt xuống, quay đầu đi chỗ khác, lông mi dài của nàng khẽ rung, trong lòng lo lắng, thỉnh thoảng lại xuất hiện những ý nghĩ, cuối cùng cũng thiếp đi.

Ngày thứ hai nàng tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, thấy nam nhân kia không ở đây, liền gọi nha hoàn hỏi thăm, biết được người đã đi.

Nàng chưa dậy, lại ngủ tiếp, nằm đến gần buổi trưa mới lại lần nữa tỉnh lại, đứng lên, toàn thân không một chỗ không nào là không bủn rủn.

Hai nha hoàn cùng kia Thường ma ma nghe được động tĩnh, vội vàng đến, bưng tới nước rửa mặt cùng y phục mới.

Nguyên Nguyên cảm thấy uể oải, nàng tẩy rửa xong, mặc áo choàng do người hầu đưa cho, rồi đợi đến giờ xuống giường trang điểm. Khi nàng nhìn vào trong phòng, thấy chiếc gương ở bàn trang điểm, mặt lập tức biến đỏ.

Bàn phía trên, trên mặt đất giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ như ban đầu, đêm qua y phục của nàng chính là tại đây bị lột bỏ, nàng cũng tại đây bị hắn ta không chút kiêng nể khi dễ, lúc này khi hồi tưởng lại, toàn thân nàng nóng rực, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Cả ngày hôm đó Nguyên Nguyên chẳng làm gì, chỉ ăn uống qua loa.

Nàng kêu đau, ma ma liền sai hạ nhân đi mua thuốc, sau khi thoa thuố, nghỉ ngơi một lúc, thấy chán quá, liền cùng nha hoàn và ma ma đi dạo khắp phủ đệ.

Đi dạo một vòng, trời cũng tối dần.

Nguyên Nguyên nhìn trời tối, co rúm người lại, ngồi trong phòng nghe ngóng tiếng động bên ngoài, vừa sợ nam nhân kia đến, vừa có chút mong chờ hắn xuất hiện.

Vì sao lại mong chờ? Vẫn là vì chuyện kỳ hạn kia, muốn hỏi hắn đã suy nghĩ kỹ chưa?

Cuối cùng cũng không biết là đã đáp ứng hay chưa, nam nhân kia vẫn như cũ đến, đúng giờ như hôm qua.

Việc đầu tiên nàng nhìn thấy hắn là hỏi ngay chuyện này.

"Đại nhân đã đồng ý rồi sao?"

Bùi Thiệu nghe vậy liền cười, liếc nhìn nàng, giọng nói vẫn như trước, ẩn chứa vài phần ôn hòa, chỉ trả lời một câu: "Tô tiểu thư, nàng còn lựa chọn nào khác không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro