Chương 20: Giấc mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó, Nguyên Nguyên rất ngoan.

Nến đèn le lói xa xa, màn tơ lụa mỏng manh phấp phới, gương mặt nàng đỏ lên, thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi, không hề né tránh, mà chỉ chăm chú nhìn vào nam nhân kia.

Hai ngày trước, khi nàng không nhìn hắn, hắn sẽ bóp lấy mặt nàng, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cứ thế, một vòng xoáy ác độc hình thành, nàng càng nhìn hắn, hắn càng dùng sức mạnh hơn.

Có lẽ là do lúc hoàng hôn bị hắn dọa sợ, hoặc cũng có thể là hai ngày qua nàng đã phần nào hiểu được tính cách của hắn.

Hắn có sở thích đặc biệt?

Khi làm những chuyện này, không muốn ai nhìn thấy!

Vậy nên khi nàng chủ động nhìn, đương nhiên hắn sẽ ép buộc nàng nhìn.

Mặc dù lúc đầu nàng cũng không cam tâm, ngu ngốc phản kháng lại hắn, nhưng hôm nay nàng lại thuận theo.

Hắn trừng phạt chính là hai nha hoàn kia, nhưng Nguyên Nguyên cảm thấy hắn không chỉ đơn giản là trừng phạt hai người họ.

Dường như, còn có nàng.

Bởi vì nàng tò mò chuyện riêng của hắn sao?

Nhưng việc hắn đính hôn hay chưa, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến nàng!

Nàng không muốn can thiệp vào chuyện riêng của hắn, chỉ mong những chuyện riêng của hắn không mang phiền toái đến cho mình.

Nàng sợ sẽ đắc tội đến công chúa, nghĩ rằng ít nhất cũng nên chuẩn bị trước khi đối mặt, việc hỏi han hắn một chút có lẽ là điều nên làm?

Giường lay động, gương mặt Nguyên Nguyên ửng đỏ, nóng hổi.

Bùi Thiệu cười nhẹ: "Hôm nay sao lại ngoan như vậy?"

Nguyên Nguyên không nói chuyện, nhưng bộ dạng ướt đẫm mồ hôi, cơ thể mềm mại đáng thương, dù không tình nguyện, nhưng lại không thể chống cự, dáng vẻ này đã kích thích khiến Bùi Thiệu toàn thân bốc hỏa

Khóe môi Bùi Thiệu cong lên, ánh mắt ôn hòa: "Sợ sao?"
Nguyên Nguyên hiểu rõ ý hắn ám chỉ chuyện xảy ra lúc hoàng hôn.

Thật ra, nàng đúng là sợ hãi.

Nhưng lúc này, nàng không biết phải trả lời hắn ra sao, cũng không biết nên nói gì.

Bùi Thiệu tiến sát lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nàng: "Bản quan ghét nhất việc người ngoài dò hỏi chuyện riêng của mình. Nhớ kỹ chưa?"

Lời nói của Bùi Thiệu vang vọng bên tai Nguyên Nguyên, khiến trái tim nàng thổn thức.

Quả nhiên!

Tiểu cô nương cắn môi.

Hắn quả nhiên đúng là đang ra tay trừng phạt người cho nàng nhìn.

Nam nhân lại nở nụ cười đầy ẩn ý, những ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

"Nhưng bản quan đương nhiên sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy, vĩnh viễn cũng không. Bản quan sẽ chỉ thương nàng. Nàng nói đúng hay không"

Phía sau hắn nói rất chậm, rất nhẹ.

Tiểu cô nương có hút thở hắt ra, càng không nói lời nào.

Hắn cũng không cho nàng cơ hội nói chuyện, môi hắn phủ lên, bao trùm lấy cánh môi mềm mại của nàng, muốn Nguyên Nguyên cảm nhận được hắn thương nàng như thế nào.

Hắn cuồng nhiệt, khiến nàng không chịu được, chỉ có thể liên tục mềm giọng van xin, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng đẩy hắn ra.

"Đại nhân, buông ra... "

Nhưng Bùi Thiệu làm sao có thể buông, hắn đang rất cao hứng, nắm lấy bàn tay đang đẩy hắn của nàng, ấn xuống nâng lên, giơ cao qua đầu nàng, nở nụ cười, động tác càng thêm kịch liệt.

Khi Bùi Thiệu buông nàng ra, Nguyên Nguyên đã không còn sức để chống cự, cuối cùng cũng khóc lên. Mặc dù trước đây hắn cũng từng như vậy, nhưng đêm nay, nàng cảm thấy hắn đang trừng phạt nàng.

Nàng càng nghĩ càng ủy khuất.

Nàng vốn dĩ không hề muốn can thiệp vào chuyện của hắn, chỉ vì sợ hãi, nhưng quá mệt mỏi, thút thít một lát sau đã mơ màng thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng, không biết đã là giờ nào, bên cạnh nàng đã không còn ai.

Nguyên Nguyên khát khô cổ họng, liền mềm giọng gọi người đưa nước đến, tiện thể hỏi thăm xem nam nhân kia đã đi lúc nào, nghe nha hoàn ấp úng trả lời, lại là xong việc liền đã đi.

Nguyên Nguyên không hiểu hắn lại có chuyện gì, dường như vẫn còn giận dỗi nàng, nhưng tất nhiên nàng cũng không dám hỏi, lúc này chỉ nhớ đến hai nha hoàn bị đánh kia, liền hỏi thăm tình hình.

Phượng Nga đáp: "Cô nương yên tâm, họ không sao cả, nhưng cũng phải chịu khổ sở một thời gian, ít nhất cũng phải vài tháng, nhưng đại nhân rộng lượng, không đuổi họ ra khỏi phủ, vậy cũng coi là may mắn."

Nguyên Nguyên thở dài.

Hắn chính là một kẻ xấu xa, tâm địa vô cùng độc ác, tàn nhẫn với người khác.

Có lẽ vì trong lòng nàng Bùi Thiệu thực sự rất xấu xa, nên đêm đó nàng đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, hắn chỉ lừa gạt nàng một chút mà thôi, căn bản không có ý định giúp phụ thân nàng lật lại bản án.

Giấc mơ đó thật sự rất đáng sợ, Nguyên Nguyên sau khi tỉnh dậy đầu đã đầy mồ hôi, bị dọa cho sợ hãi.

Đêm khuya, Nguyên Nguyên trằn trọc không ngủ, suy nghĩ lung tung.

Một lúc sau nàng cảm thấy bản thân quá lo lắng, lúc lại cảm thất rằng nam nhân kia không có giới hạn nào, có thể làm bất cứ chuyện gì.

Dù sao, phụ thân nàng chỉ là một vị quan bát phẩm nhỏ bé, không có quyền lực gì, hắn đã có được nàng, sao có thể vì nàng và phụ thân mà hao tâm tổn trí?

Hắn cuối cùng đối với nàng cũng chỉ vì ham muốn của bản thân mà thôi, nếu sau này chán ghét nàng, hắn sẽ không vì nàng mà làm bất cứ điều gì, nàng chỉ là một nữ nhi không quyền không thế, làm sao có thể chống lại hắn?

Nguyên Nguyên chưa bao giờ nghĩ về ai như vậy, cho đến khi gặp phải hắn.

Hắn thực sự khiến lòng người trở nên bất an.

Sáng hôm sau, tiểu thư vẫn còn lo lắng về chuyện này.

Nhưng nàng không dám hỏi hắn bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn có thể tận mắt thấy để biết mọi chuyện là thật, nhìn xem hắn có thực sự đến Mai Uyển làm việc hay không.

Nhưng vị quan kia không làm việc ở Mai Uyển, hắn mỗi ngày đến đây chỉ vì chuyện đó, một buổi tối mà thôi, nàng làm sao có thể biết được?

Cùng ngày hoàng hôn, gần như cùng thời điểm ngày hôm qua, nam nhân kia lại đến.

Mai Uyển trên dưới lại lần nữa chìm trong bầu không khí căng thẳng, từng người trong lòng không khỏi lo lắng.

Bốn ngày liên tiếp!

Sức hấp của Tô tiểu thư đối với đại nhân thật sự rất lớn, nhưng cũng khó trách.

Nàng như một đóa hoa sen trắng, mềm mại, làn da mịn màng trắng như tuyết khiến ai nhìn vào cũng muốn che chở, ngay cả những nữ tử nhìn thấy cũng không thể cưỡng lại vẻ đẹp thuần khiết của nàng, khó trách tại sao đại nhân lại vung tiền như rác, hận không thể đem phòng nàng đều biến thành vàng.

Nguyên Nguyên vừa nhìn thấy hắn, liền nhớ đến giấc mơ đêm qua, hôm nay nàng có chút không giống với lúc trước, gương mặt có chút lạnh.

Bùi Thiệu vốn là người có vẻ ngoài uy nghiêm, trầm tĩnh, cẩn trọng, nhưng khi tiến đến nhìn thấy mỹ nhân mềm mại kia, liền cười nhẹ.

Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng, nhìn ra nàng không vui, liền cau mày: "Đều là phế vật? Nhiều như vậy cũng không hầu hạ một người cho tốt? Ngày mai, mời hai hí nắm đến, nếu Tô tiểu thư không cười, các ngươi đều mang đầu đến đây. Đúng là một lũ vô dụng"

*Hí nắm: nghĩa là diễn viên hài, mua vui cho các buổi tiệc

Mọi người trong phòng đều run bần bật.

Nguyên Nguyên cũng không ngoại lệ.

Gã sai vặt Mạnh Trường Thanh cúi đầu vâng lời, nở nụ cười nịt nọt.

Buổi chiều Bùi Thiệu cùng ba người nói chuyện.

Đến câu cuối cùng, đó là hỏi Nguyên Nguyên.

Khi nói chuyện, Bùi Thiệu đã qua đến bên cạnh nàng, không đợi nàng trả lời, hắn nhìn khuôn mặt có chút lạnh của nàng, lại nhíu mày, chậm rãi hỏi ma ma cùng nha hoàn.

"Trong nhà lạnh sao?"

Thường ma ma cung kính đáp lời: "Thưa đại nhân, trong phòng không lạnh"

Bùi Thiệu sau khi nghe xong, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của Nguyên Nguyên.

Ngay khi ngón tay hắn vừa chạm đến, tiểu cô nương liền hơi hơi trốn một chút.

Khóe môi nam nhân khẽ nhếch lên, hắn đưa tay lên sờ vào cổ áo, kéo ra một khâm khấu.

*Khâm khấu: vật trang trí nhỏ thường được làm bằng vật liệu quý để gắn lên quần áo, đặc biệt là ở cổ

Khi vừa nhìn thấy Mạnh Trường Thanh cùng Thường ma ma, hai người đều là người có chức vụ cao, thay vì lên tiếp đón nha hoàn mà chóng lui ra khỏi phòng, trong lòng vì Tô tiểu thư làm cho lo lắng, kinh hãi.

Trên mặt đại nhân không lộ vẻ gì, nhưng rõ ràng là không vui.

Bốn ngày qua, Tô tiểu thư mặc dù không phản kháng gay gắt, nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng nàng không hề muốn.

Thật đúng là đại nhân nhà họ có tính tình tốt sao?

Đến đêm thứ ba, ma ma và nha hoàn đợi bên ngoài, nghe thấy những âm thanh phát ra từ bên trong, Tô tiểu thư mỗi đêm đều khóc lóc nỉ non, còn đại nhân thì không hề thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng nói lại thì, đại nhân lại kiên nhẫn với Tô tiểu thư đến mức đáng kinh ngạc.

Bùi Thiệu đương nhiên biết nàng không muốn.

Mỹ nhân cậy sủng mà kiêu.

Nhưng hắn có rất nhiều biện pháp để thu phục nàng, khiến nàng phải khuất phục, từ bỏ các tâm tư khác, chỉ một lòng một dạ với hắn.

Như vậy hắn liền muốn lại làm đau nàng phen, nhưng trong nháy mắt, tiểu cô nương nhỏ bé kia như bông hoa mềm mại, nhích lại gần: "Đại nhân..."

Bàn tay nhỏ nhắn, trắng noãn của nàng đặt lên ngực hắn, đầu nhẹ nhàng nhích lại gần thêm.

Mùi hương dịu dàng thoang thoảng quyện vào hơi thở Bùi Thiệu, hắn hơi ngả người ra sau, cơ thể có chút cứng đờ, yết hầu chuyển động, rõ ràng là không ngờ tới hành động này của nàng.

Trước sự nũng nịu này, cơ thể hắn như tan chảy một nửa, sau một lúc lâu, "xùy" một tiếng hắn, thấp giọng hỏi: "Như thế nào? Có việc cầu ta?"

Nguyên Nguyên không biết liệu mình có vụng về hay không, chỉ một cử chỉ nhỏ đã bị hắn nhìn thấu tâm tư, nàng lúng túng không biết phải nói gì.

Nàng có chuyện muốn nhờ, nhưng lại sợ hắn tức giận nên không dám hỏi thẳng, trước mắt nàng tạm thời nghĩ cách để làm hài lòng hắn, muốn thử xem liệu có thể biết được vụ án của phụ thân đang tiến triển như thế nào, có cách nào để nhanh chóng cứu phụ không?

Một ngày phụ thân còn trong ngục, thì một ngày lòng nàng như lửa đốt, khó có thể yên tâm.

Nàng không biết sao, nhưng nàng vô cùng sợ hãi rằng hiện thực sẽ giống như trong giấc mơ kia.

Nguyên Nguyên không hiểu rõ Bùi Thiệu, nhưng nàng cảm thấy bên cạnh hắn cũng ẩn chứa nguy hiểm, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nàng lo lắng rằng bất cứ lời nói nào của mình cũng có thể khiến hắn tức giận.

Nhưng đã bị hỏi thẳng như vậy, nàng cũng không thể xem hắn là đồ ngốc, nói những lời ngon ngọt để che giấu hành động của nàng.

Bùi Thiệu là một quang viên lão luyện trong triều đình, thông minh, xảo quyệt, hai mặt, đa mưu túc trí, một nữ nhi mới ra đời như nàng làm sao có thể đối phó, nhận thức được điều này, Nguyên Nguyên cũng không phủ nhận, hơi ngước khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Ta có thể gặp phụ thân không?"

Gặp lại phụ thân, nàng có thể hỏi thăm tình hình của ông, biết được liệu ông có được triệu hoán hay không, hoặc có thể tìm hiểu thêm về tiến triển vụ án.

Tiểu cô nương hỏi xong, ngực liền bắt bồn chồn.

Nam nhân kia rủ mắt xuống.

Hai người tầm mắt đối nhau, trong mắt hắn có chút u tối, thâm thúy như bầu trời đêm.

Bầu không khí trở nên lạnh, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Sau một hồi, Bùi Thiệu trầm giọng cười: "Vụ án vẫn chưa tiến triển, chưa được xử lý."

Nguyên Nguyên một lần nữa bị Bùi Thiệu nhìn thấu tâm tư, cảm giác như bị lột trần, phơi bày mọi thứ trước mắt hắn, sau một hồi, tầm mắt nàng chậm rãi chuyển động, giọng nhỏ nhẹ, e dè, lặp lại câu nói vừa rồi, hỏi một cách cẩn thận: "Vậy, đại nhân khi nào làm.. "

Bùi Thiệu im lặng, không đáp lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro