Chương 2: Thân thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Thân thế

"Đổi bộ khác đi, ta nhớ nhị tỷ thích màu đỏ, ta không muốn mặc mầu đỏ kẻo lại va chạm với nàng ấy" Minh Lạc quay đầu thấy Lục Hạnh cầm một kiện váy đỏ xếp nếp để mình thay, con ngươi như có gì đâm phải, đau nhói, không chút do dự nói. Màu này, đích thật là màu Túc vương thích, nàng cũng không biết từ đâu cô mẫu lại biết Túc vương thích màu đỏ, mỗi lần hắn thấy nàng mặc màu đỏ ánh mắt đều hung ác, nham hiểm, giống như muốn nuốt lấy toàn bộ thần hồn nàng, rất lâu sau đó nàng mới biết vốn người trong lòng hắn thích nhất màu này, giống như nhị đường tỷ Minh Tú của nàng. Lục Hạnh do dự, nếu là ngày trước, nàng ta sẽ theo lời Minh Lạc đi chọn một bộ khác, nhưng hôm nay lại tương đối đặc biệt, vả lại bộ váy này là lão phu nhân cố ý sai người làm cho cô nương nhân dịp sinh nhật cô nương mười lăm tuổi. bộ này đặc biệt tôn lên mầu da của cô nương, mầu này vốn dĩ người bình thường rất khó mặc, nhưng với cô nương lại khác, chỉ làm cho mọi người cảm thấy cô nương dung mạo bức người, kiều diễm không gì sánh được, bộ váy này không mặc hôm nay còn mặc vào khi nào đây?

Minh Lạc nhìn Lục Hạnh đang do dự thì nói "Ta nhớ không phải ta còn còn có một bộ xanh nhạt sao? Lấy bộ đó đi, y phục của người trong cung đều là đỏ, là tím, mặc bộ đỏ sao có thể nổi bật đây?"

Lục Hạnh nghe dù có chút do dự nhưng cách nhìn của Minh Lạc rất tinh tế, vả lại đã trực tiếp phân phó, nàng ta cũng chỉ có thể nửa tin, nửa ngờ dựa vào ý Minh Lạc tìm trong tủ bộ váy xanh nhạt cho Minh Lạc thay.

Vĩnh Thọ đường.

Minh Lạc rửa mặt, trang điểm thỏa đáng rồi đi đến Vĩnh Thọ đưởng thỉnh an tổ mẫu - Minh lão phu nhân. Lúc Minh Lạc đến trong phòng lão phu nhân còn có đại bá mẫu Chu thị, nhị đường tỷ Minh Tú, có cả tứ đường muội Minh Viện. Minh gia là nhà mẹ đẻ của đương triều Thái hậu - Minh Thái Hậu, Minh lão thái gia nhờ thân phận phụ thân Thái hậu mà được thu phong làm Thừa Ân công. Bất quá, Minh gia nhân khẩu đơn giản, Minh lão thái gia cùng Minh lão phu nhân chỉ có 2 trai, 1 gái, đều là con vợ cả, nữ nhi là đương kim Thái hậu nương nương, trưởng tử - Minh Bá Lượng, là Hộ bộ thượng thư, là đại bá phụ của Minh Lạc, có vợ là Chu thị, sinh 2 trai, 2 gái, mà lúc này đây ngồi bên trái lão phu nhân là tiểu nữ nhi của Chu thị, Minh gia nhị cô nương Minh Tú, còn ngồi cạnh Chu thị là thứ nữ do di nương sinh, tứ cô nương Minh Viện

Minh Tú đã được Thái hậu chỉ hôn với tiểu Hoàng đế Khánh An, mùa hè năm sau sẽ thành hôn, nàng ấy chính là Hoàng hậu tương lai của triều Đại Ngụy, cho nên thân phận rất tôn quý. Phụ thân của Minh Lạc là thứ tử của Minh Lão phu nhân, nhưng Minh Lạc chưa từng được nhìn mặt cha mình, vì mười lăm năm trước, trong cuộc chiến với Bắc Cốt, phụ thân Minh Lạc đã tử chiến sa trường, mà mẫu thân nàng, Dung thị lúc ấy đang mang thai nàng, nghe tin dữ liền sinh non Minh Lạc, sau đó cũng buông tay đi cùng trượng phu. Đơn giản mà nói dù Minh gia hiển hách nhưng Minh Lạc lại chỉ là cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Nhưng từ khi nàng chào đời, Minh lão phu nhân liền đưa nàng về nuôi bên người đến khi nàng mười hai tuổi mới dọn ra viện riêng gần các tỷ muội. Có thể nói, tôn nữ được Minh lão phu nhân yêu thương nhất chính là Minh Lạc. Cũng vì Minh Lạc mồ côi cả cha lẫn mẹ nên Thái hậu nương nương cũng phá lệ sủng nàng, thường sẽ triệu nàng vào cung ở một thời gian. Thái hậu không có con gái nên coi nàng như nữ nhi mà đau sủng, so với mấy nữ nhi của đại phòng càng lộ rõ ân sủng - nghe nói Thái Hậu và phụ thân Minh Lạc tuổi xấp xỉ nhau nên tình cảm thân thiết hơn so với đại bá phụ, đối với phụ thân nàng chiến tử cũng phá lệ bi thống.

Lại nói mọi người thấy Minh Lạc tới liền ngừng câu chuyện, quay qua nhìn nàng, đại bá mẫu Chu thị ánh mắt quan tâm lại thân thiết, Minh Tú là ôn hòa mà có phần cao ngạo, chỉ có Minh Viện trong mắt lóe lên vẻ thất vọng. Minh Lạc tiến lên thỉnh an Minh lão phu nhân và Chu thị, lão phu nhân vẫy nàng lại gần ngồi cạnh, hỏi "Lạc nha đầu, tổ mẫu nghe người trong phòng con nói con khó chịu trong người, bây giờ đã đỡ chưa? Nếu không phải con phái người qua truyền lời, tổ mẫu còn đang định qua nhìn con một chút đâu". Minh Lạc nhìn ánh mắt yêu thương của tổ mẫu, trong lòng khẽ run rẩy, rũ mắt nói khẽ " Đã làm tổ mẫu lo lắng, tại tôn nữ không chú ý, buổi sáng bị nhiễm gió lạnh, con đã uống canh gừng, lại ngủ một giấc, giờ tốt hơn nhiều rồi" Minh lão phu nhân nghe nói liền nhíu mày, đưa tay sờ trán Minh Lạc, cảm thấy vẫn bình thường, nhìn mặt nàng dù có chút tái nhợt nhưng cũng khá tốt lúc này mới yên tâm. Lúc ngẩng lên lại dậy dỗ đại nha hoàn Lục Hạnh của Minh Lạc vài câu, Minh Lạc vội nói chuyện không liên quan đến Lục Hạnh, là tại nàng không chú ý, lúc này lão phu nhân mới thôi.

Lão phu nhân không giáo huấn Lục Hạnh nhưng lại nghĩ tới điều gì, quay sang Minh Lạc nói "Lạc tỷ nhi, từ khi Đông Diệp gả đi, bên cạnh ngươi vẫn không có đại nha hoàn, bây giờ ngươi đã lớn, thời gian đi ra ngoài cũng bắt đầu nhiều, bên người càng cần có đại nha hoàn cơ trí mới được, ta nghĩ không bằng để Đông Phù bên cạnh ta cho con dùng.

Cũng như kiếp trước, Đông Phù là người bên cạnh tổ mẫu đưa đến, là người có năng lực, làm việc trầm ổn, cẩn thận, thỏa đáng, rất tài giỏi, đi cùng nàng từ lúc kết hôn thành Túc vương phi đến tận lúc cuối cùng bị độc chết. Trải qua vô số sự việc lớn nhỏ, Đông Phù đều ở bên nàng, vượt qua rất nhiều thời điểm gian nan, nên Minh Lạc cực kỳ tín nhiệm nàng ta. Thế nhưng cuối cùng, Minh Lạc vạn lần không nghĩ đến Đông Phù lại đâm nàng một dao, tình cảm giữa 2 người thật sự thâm hậu, nếu không liên quan đến Thái hậu và Minh gia, nàng ấy chính là trợ thủ đắc lực nhất của nàng, nhưng liên quan đến Thái hậu và Minh gia, nàng ấy liền đâm nàng một đao vô cùng tàn nhẫn. Cuối cùng Đông Phù còn rơi lệ nói lời xin lỗi với nàng rồi tự vẫn. Lúc này Minh Lạc nghe tên Đông Phù vừa đau, vừa hét, nhưng nàng biết mình không thể cự tuyệt tổ mẫu, cũng tốt, kiếp này nàng cũng không định lại gả cho Túc vương.

Minh Lạc có chút do dự nói "Tổ mẫu, Đông Phù người đã quen dùng, đưa sang cho con, người chẳng phải là thiếu người sao?" Minh lão phu nhân vỗ vỗ tay Minh Lạc nói "Đứa nhỏ này, tổ mẫu biết con hiếu tâm, nhưng bên người tổ mẫu cũng không thiếu một hai nha đầu, nói cho con tức thì con cứ nhận, có nàng bên cạnh chăm sóc con tổ mẫu cũng an tâm hơn, đây mới là hiếu tâm nhất với tổ mẫu"

Việc này cứ vậy được định xuống, sau đó lão phu nhân liền kêu Đông Phù tới chào Minh Lạc - Minh Lạc vốn được nuôi dưỡng bên người Minh lão phu nhân từ nhỏ, coi như không có kiếp trước, đối với Đông Phù cũng là rất quen thuộc, lúc này chỉ là chủ tớ chính thức nhận nhau, ngay đêm này, Đông Phù liền thu thập đồ đạc đem đến viện Minh Lạc. Chuyện của Đông Phù xong, Minh lão phu nhân lại nhìn y phục Minh Lạc rồi nhíu mày nói "Lạc nha đầu, tổ mẫu không phải đã phái người truyền lời cho ngươi, hôm nay tiến cung chọn y phục tươi sáng chút, y phục này cũng hơi trầm chút rồi", nói đến đây càng cảm thấy nha hoàn bên người Minh Lạc không đắc dụng. Minh Lạc nhìn thoáng qua Minh Tú bên trái lão phu nhân, lại nhìn một chút Minh Viện ngồi phía dưới, một người y phục đỏ chót, một người tím nhạt, phối với trâm vòng, đồ trang sức đều cực xinh đẹp. Minh Lạc cúi đầu, thấp giọng "Tôn nữ nghe hôm nay trong cung là muốn thương nghị việc cùng Bắc Cốt hòa đàm, tôn nữ nghĩ đến phụ thân, quả thực không có tâm tình mặc y phục tươi màu, tổ mẫu...". Minh lão phu nhân nghe xong sắc mặt liền ngưng lại, trong mắt cũng có chút bi thương, thứ tử là chiến tử khi cùng Bắc Cốt tác chiến, giờ đã mười lăm năm, việc này nàng chưa từng quên nhưng chuyện này nếu không ai nhắc đến nàng cũng cố không nhớ tới. Khó trách tôn nữ nói thân thể khó chịu, là vì duyên cớ này sao? Bà thở dài, đưa tay trìu mến sờ tóc Minh Lạc, không đề cập lại chuyện y phục - có nhiều chuyện dục tốc bất đạt, cũng không phải vì một bộ y phục mà có thể chi phối sự tình. Minh lão phu nhân là người từng trải, nhiều kinh nghiệm, không như nữ nhi, Minh thái hậu làm chuyện gì cũng đủ phần phô trương.

Mọi người bồi tiếp Minh lão phu nhân dùng bữa trưa, không lâu sau xe ngựa trong cung tới, đưa tỷ muội các nàng vào cung. Tỷ muôik ba người cũng không phải ngồi cùng xe ngựa, Minh Tú là hoàng hậu tương lai, thân phận tôn quý, nàng ta cùng đại nha hoàn của mình ngồi chung một xe ngựa, Minh Lạc và đường muội Minh Viện ngồi với nhau trong xe ngựa khác phía sau.

Minh Tú từ nhỏ đã được Minh gia định cho tiểu hoàng đế làm hậu cho nên nàng được đích thân Thừa Ân công Minh lão thái gia tự mình dạy bảo, bình thường bài tập cũng không giống các tỷ muội khác, bởi vậy nói một cách khách quan, kiếp trước Minh Lạc thân cận với Minh Viện, nhỏ hơn nàng 2 tháng hơn. Lên xe ngựa, Minh Viện liền lo lắng, ân cần thăm hỏi Minh Lạc "Tam tỷ, thân thể tỷ khá hơn chưa? Lúc nãy thật đúng là lo lắng tỷ hôm nay không thể vào cung.

Nói đến đây nàng ta như nhớ tới cái gì, hé miệng cười thân mật "Hôm nay Túc vương điện hạ sẽ ở trong cung, muội nghĩ tỷ nếu không phải thật cực kỳ khó chịu, chắc chắn sẽ đi, nếu không đi thì thật quá đáng tiếc"

Minh Lạc nhìn Minh Viện tươi cười, trong đồng hiện lên cảnh nàng ta hòa thân lấy chồng xa trong kiếp trước. Vì sắp hòa thân, lấy chồng xa, Minh Viện hiển nhiên không còn gì để cố kỵ, nàng ta không còn giữ dáng vẻ ôn nhu, tỷ muội tình thâm, đối mặt với nàng lạnh lùng nói "Ngươi đến xem ta, là đến nhìn chuyện cười của ta sao? Bỏ cái vẻ giả mù sa mưa của ngươi đi".

"Người lạnh lùng như vậy với Túc vương, sao vẫn cứ chiếm vị trí Túc vương phi, kỳ thật nếu không vì cái danh con vợ cả, cùng khuôn mặt kia, ngươi có cái gì hơn ta? Kể cả gương mặt này của ngươi cũng chẳng thể giữ được tâm của Túc vương. Cô mẫu cùng tổ mẫu vì cái gì cứ nhất định phải thiên vị ngươi, nhất định phải gả ngươi cho Túc vương, còn trăm phương nghìn kế che chở ngươi, không để ngươi chết. Ta biết ta là thứ xuất, không thể trực tiếp gả cho hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng, chỉ cần ngươi chết, kế phi sẽ không cần nhiều yêu cầu như vậy, ta vẫn có thể gả cho hắn. Rõ ràng ta hữu dụng hơn ngươi nhiều lại bị buộc hòa thân, phải lấy chồng ở xa"

Khi đó Minh Lạc mới mơ hồ đoán được mấy lần mình gặp nạn, sợ là cũng có phần của muội muội này. Nếu ngươi cảm thấy ngươi hữu dụng hơn ta nhiều, người thấy ngươi thích hợp làm Túc vương phi, vậy thì thành toàn cho ngươi đi, chỉ có điều ta lại không muốn làm ván cho ngươi dẫm lên, để ngươi đạp trên thi thể của ta mà thượng vị.

Minh Lạc rũ mắt che đi cảm xúc thật của mình, lúc nhìn lên trong mắt đã đầy vẻ bình tĩnh, sau đó thần sắc mang một chút lạnh nhạt, không quá mức hứng thú nói "Tứ muội muốn gặp Túc vương điện hạ? nhưng hôm nay cô mẫu muốn gặp chúng ta vì sắp đến ngày nữ nhi tiết, chúng ta là lần đầu tham dự nữ nhi tiết vì vậy cô mẫu mới có ý triệu chúng ta vào cung hỏi chút, nghe nói Túc vương điện hạ cũng ở trong cung, nhưng hắn là vì việc công, xong việc sẽ rời đi, chúng ta lại ở hậu viện, liệu có thể thấy được Túc vương điện hạ ư?"

Đại Ngụy triều phong tục cởi mở, nữ nhi tròn mười lăm tuổi có thể trải qua nữ nhi tiết, tức là tham gia các hoạt động cung đình hoặc dân gian lấy thanh danh và quà tặng cũng là để tìm được mối hôn sự tốt. Trong kinh thành, thanh danh mỹ nhân, tài nữ phần lớn từ nữ nhi tiết mà ra.

Minh Viện nhìn Minh Lạc rõ ràng có chút lãnh đạm liền ngẩn ngơ, đây là tình huống gì? Chẳng lẽ...

Không, Minh Viện tự nhận thấy mình che dấu tâm tư rất tốt, Minh Lạc căn bản khkông có khả năng phát giác tâm tư của nàng, kể cả có phát hiện ra điều gì, với tính tình của Minh Lạc, phản ứng cũng không phải là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro