Chương 5: Sợ chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sợ chết

Túc vương đối với Lăng thái phi rõ ràng lãnh đạm, đối với hai vị cô nương Lăng gia kia càng như không thấy, Minh thái hậu thấy vậy rất vui vẻ, bà đi chiêu hiểm này, cũng không phải thật muốn Túc vương cưới nữ nhi Lăng gia, chẳng qua chỉ là thăm dò thôi, đương nhiên, nếu Túc vương chịu cưới vị cô nương Lăng gia kiea, nàng cũng không thật sự khó chịu, dù sao so với cưới một cô nương của trọng thần thì nhị cô nương Lăng gia kia, bà cũng đã điều tra, tài cán không có, nhân phẩm cũng bình thường, may có được chút tướng mạo, nàng ta cũng được Lăng gia tỷ mỉ giáo dưỡng như nữ nhi Lăng gia, nếu so về tướng mạo, nếu đứng cùng một chỗ đã không bằng, đừng nói đến tuyệt sắc mỹ nhân như Minh Lạc.

Minh thái hậu tâm tình tốt, thần sắc càng ôn hòa, bà nói "Ưh, như thế cũng tốt, Lăng thái phi, hôm nay mấy chất nữ của ai gia cũng ở đây, ai gia thấy, chẳng mấy khi hai vị cô nương Lăng gia tới, không bằng cứ theo ý hoàng thượng, để các nàng đến bãi tập chơi, Thái phi ở lại đây cùng ai gia trò chuyện đi. Lục đệ một thân công phu, nghe nói là được luyện rèn trên lưng ngựa ở thảo nguyên và đại mạc, người Bắc Cốt cùng Tây Vực nghe danh sợ mất mật, các ngươi có cơ hội được nhìn tận mắt đó là may mắn không phải ai cũng có được."

Lăng thái phi cũng nhìn ra được Túc vương lãnh đạm, trong lòng bà ta lộp bộp, không biết ý hắn thế nào, là bản tính như vậy hay trước mặt thái hậu cố ý biểu hiện lãnh đạm? Nhưng vô luận ý của thái hậu là gì, có thể có cơ hội này vẫn là một việc tốt, liền vội vàng thi lễ, cảm ơn thái hậu, sau đó thay mặt hai cháu gái đáp ứng. Bà ta cũng không sợ thái hậu giở ám chiêu với hai cô cháu gái tại bãi tập, lúc này bà ta thậm chí còn ước thái hậu giở ám chiêu với bọn họ, Lăng gia đến cùng vẫn là mẫu tộc của Túc vương, hắn sẽ không thể khoanh tay mặc kệ.

Tại bãi tập.

Lúc mấy tỷ muội Minh Lạc đến bãi tập, Tây Phiền vương thế tử Cảnh Hạo đang tập bắn cung, Tây Phiền vương được Đại Ngụy khai quốc sắc phong làm phiên vương khác họ - Tổ tiên Cảnh gia là huynh đệ kết nghĩa với tổ hoàng đế, cùng tổ hoàng đế nam chinh, bắc chiến mấy chục năm, lập vô số chiến công, đến lúc bình định thiên hạ, tổ hoàng đế liền đem đất Tây Phiền ban cho Cảnh gia làm đất phong. Phía tây Tây phiền sát Tây Vực, biên cảnh thường bị người Hồ quấy rối, Tây Phiền thường có chiến loạn, vì vậy người của Tây Phiền vương phủ rất dũng mãnh. Nhưng thế tử Tây Phiền vương phủ khi đủ tám tuổi sẽ được đưa đến kinh thành, mười tám tuổi, sau khi kết hôn mới có thể trở về Tây Phiền. Cảnh Hạo năm nay đã mười bảy, nửa năm nữa là có thể về Tây Phiền.

Thư đồng của hoàng thượng có vài người, là nhị đường huynh Thiệu Minh Án của Minh Lạc, Tây Phiền vương thế tử Cảnh Hạo, và tôn tử của nội các thứ phụ đại nhân Trịnh Thành Huy – Trịnh Tự, là đệ đệ của vị hôn thể của trước đây của hoàng thượng. Trước đây còn có vài người nữa nhưng do gia tộc có dính vào vụ phản loạn của Xa Lộc và Chu Xương mà đã bị giam hoặc lưu đày.

Hoàng thượng nay đã trưởng thành nên cũng không cần thư đồng, kỳ thật mấy thư đồng hiện tại cũng đã phải làm việc hoặc đi thái học viện, chỉ thỉnh thoảng mới tiến cung bồi hoàng thượng luyện tập mà thôi.

Từ lúc lên xe ngựa ở Minh gia, không, từ lúc quyết định vẫn vào cung, Minh Lạc luôn nghĩ cách ứng phó với Túc vương. Nàng chậm rãi lục lại ký ức của kiếp trước, Minh gia, cô mẫu, hoàng thượng, Túc vương, từng người từng người một đều có vẻ đối xử thật tốt với nàng, không hề có chút giả dối, nhưng cuối cùng lại vô cùng tàn nhẫn đối với nàng, không biết đã ra bao độc chiêu, ám kế. Kiếp trước, nàng đến chết vẫn không nhìn rõ mọi người, có lẽ không phải, nàng vẫn biết, chỉ là không chịu đối mặt mà thôi.

Mặt ngoài là ta thương ngươi, nhưng đối với lợi ích gia tộc, với đại nghiệp, với đế vị, ngươi vẫn phải hi sinh thôi, mà ta thương ngươi như vây, ngươi đương nhiên phải làm công cụ trong tay chúng ta, không được phép oán hận, nếu không ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, ngươi cô phụ tình cảm nhiều năm qua của chúng ta dành cho ngươi.

Tại thời điểm bị độc chết, nàng cảm thấy như được giải thoát, nếu bọn họ đối với nàng có chút thực tình, những việc nàng làm ở kiếp trước coi như đã trả hết sạch, giờ đây nàng không còn thiếu nợ bất kỳ ai. Thế nên giờ đây, chẳng quản bọn họ là thật tâm hay giả dối, ta đều không quan tâm, cũng không cần. Lúc trước vì sao Túc vương muốn cưới nàng?

Giờ khắc này, nhìn Cảnh Hạo kéo cung, bắn tên, trong đầu nàng lại hiện lênchi tiết lần đầu gặp gỡ Triệu Thành, việc này, kiếp trước là nàng chủ động. Nàng nghĩ, giải quyết việc này cũng không quá khó. Minh Thiệu Án đi tới nói chuyện cùng các muội muội, thấy Minh Lạc kinh ngạc nhìn Cảnh Hạo bắn tên, không khỏi nhíu mày. Hắn biết việc trong nhà an bài, đương nhiên không muốn lúc này xảy ra sự cố. Hắn gọi Minh Lạc, nói "Tam muội, sáng nay trước khi ra ngoài ta nghe nói thân thể ngươi có chút khó chịu, giờ đã khá hơn chưa?" Minh Lạc quay đầu nhìn lại, dưới ánh mắt quan tâm của Minh Thiệu Án, nhỏ giọng nói "Tốt hơn nhiều rồi, tiếc là hôm nay không thể cùng mọi người bắn cung, miễn làm trò cười cho thiên hạ". Theo tập tục của Đại Ngụy, nhất là Hoàng hậu của Đại Ngụy khai quốc, bà cùng tổ hoàng đế cùng nhau ra trận, bình thiên hạ, bởi vậy nữ nhi thế gia hơn phân nửa tập bắn cung, cưỡi ngựa từ nhỏ, Minh gia coi trọng nữ nhi, đối với việc này càng cẩn thận dậy dỗ.

Minh Thiệu Án lại nhíu mày, nhưng vẫn ôn hòa nói "Vậy lát nữa muội cứ ngồi nhìn là được, nghỉ ngơi cho tốt, thân thể vẫn là quan trọng hơn, những cái khác không cần quan tâm".

Minh Viện ở bên cạnh nghe thấy trong lòng càng vui vẻ, nàng biết Minh Lạc là thực sự từ bỏ. Huynh muội các nàng được một lát, không lâu sau Khánh An đế, Túc vương gia cùng hai cô nương Lăng gia trước sau đi tới.

Nguyên lai là vì cái này – Cảnh Hạo đặt cung tên xuống, ánh mắt chuyển qua mấy vị cô nương Minh gia và Túc vương vài lần, khóe miệng cười cười, mà phía sau Trịnh Tự trong lòng lại hừ một tiếng.

Mọi người hướng Khánh An đế và Túc vương hành lễ. Khánh An đế sau khi miễn lễ thì nhìn Minh Tú vờ vịt "đoan trang hào phóng", Minh Lạc cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đột nhiên trong lòng xuất hiện ác ý – hắn biết tâm tư của mẫu hậu, mẫu hậu vốn vẫn vậy, làm bộ làm tịch, rõ ràng muốn nhét nữ nhi Minh gia nhưng trước đó vẫn phải lừa gạt người khác, dùng người khác làm cớ thăm dò, sau đó dẫm đạp lên họ để đạt mục đích của mình. Hắn quay đầu nói với Túc vương "Lục hoàng thúc, mẫu hẫu lúc nãy nói đến chuyện vương phi của người, lục hoàng thúc, người là tướng quân, mẫu hậu cũng nói tài cưỡi ngựa, bắn cung của người là luyện tập từ nhỏ, dị tộc kia cũng không bì được với người, trẫm cảm thấy, vương phi của lục hoàng thúc cũng phải là nữ trung hào kiệt. Giữa phu thê, nặng nhất là tín nhiệm, trẫm thấy, hay hôm nay ở đây tỷ thí một chút đi, xem ai dám đặt táo trên đỉnh đầu, đứng cách trăm bước để lục hoàng thúc bắn 3 mũi tên mà mặt không đổi sắc, người như thế chắc chắn làm vương phi của lục hoàng thúc là không sai, lục hoàng thúc thấy sao?"

Mọi người đều biến sắc, mấy nữ nhi muốn gả cho Túc vương kinh hãi, Minh Thiệu Án và Minh Tú sắc mặt càng không dễ nhìn. Minh Thiệu Án xưa nay thương nhất là muội muội Minh Tú, hắn nghe tiểu hoàng đế nói vậy, nhất là câu "phu thê ở giữa, nặng nhất tín nhiệm, nếu hoàng thượng khí huyết dâng trào, cũng muốn Minh Tú làm vậy, tài bắn cung của hoàng thượng cũng chẳng ra sao, ai biết trong lòng hoàng thượng nghĩ gì? Mà Trịnh đại cô nương là chết tại bãi săn. Câu "nặng nhất tín nhiệm" thực có mấy tầng ý nghĩa.

Đề nghị của tiểu hoàng đế rất hoang đường, nhưng lúc này chuyện liên quan đến bản thân nên không ai đứng ra khuyên, mà hai năm nay, tính tình tiểu hoàng đế càng ngày càng bất thường, nếu khuyên nhủ, ai biết hoàng thượng lại làm ra chuyện gì?

Cảnh Hạo, Trịnh Tự đều có tâm tư riêng, đương nhiên sẽ chỉ đứng xem kịch vui. Khánh An đế trong lòng đắc ý, mẫu hậu không phải ám chỉ hắn giúp Lục hoàng thúc thích Minh Lạc sao? Hừ, cơ hội này hắn đã đưa đến, tiếp nhận hay không còn xem chính nàng ta.

Khánh An đế quét mắt nhìn đám người, hỏi Túc vương "Lục hoàng thúc, người cảm thấy thế nào? Lục thúc lớn lên ở Tây Ninh, nghe nói nữ tử Tây Ninh không thua nam tử, đều thiện chiến, người chưa chắc đã thích những cô nương gió thổi đã ngã ở kinh thành. Thực ra, quý nữ cũng được học bắn cung, cưỡi ngựa, có điều không có cơ hội ra chiến trường, chứ thực chất lòng can đảm so với nữ tử Tây Ninh cũng chẳng kém đâu".

Nói đến đây ánh mắt hoàng thượng liền chuyển hướng sang hai cô nương Lăng gia, sắc mặt hai nàng tựa như gặp quỷ, thấy ánh mắt hoàng thượng, Lăng nhị cô nương môi run run, nghĩ cũng muốn thử nhưng lại sợ nếu dễ dàng đáp ứng, lát làm thật mà thất thố thì càng mất mặt.

Tiểu hoàng đế cười khẽ, ánh mắt liền chuyển qua ba tỷ muội Minh gia, đầu tiên là Minh Tú, sau đó là Minh Lạc cùng Minh Viện, sau đó liền giới thiệu với Túc Vương "Lục hoàng thúc, vừa rồi vội vàng, không giới thiệu với người, đây là hai vị biểu muội của trẫm, tam cô nương và tứ cô nương Minh gia, các nàng cũng tập cung, cưỡi ngựa từ nhỏ, can đảm hơn người, cũng không kém gì nữ tử Tây Ninh". Sau đó đưa mắt nhìn Minh Lạc và Minh Tú cười ác ý "Tam biểu muội, Tứ biểu muội, xem ra cô nương Lăng gia là không dám rồi, không bằng các ngươi thử đi?"

Tất cả là một mảnh yên tĩnh. Minh Lạc cảm giác được ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, nhất là Triệu Thành. Nàng cúi đầu, vậy mà vẫn phát giác được ánh mắt của hắn, đè trên người, cơ hồ ép nàng không thở nổi. Kỳ thực từ lúc bắt đầu đến, hắn luôn nhìn nàng, nàng có thể khẳng định điều đó, ánh mắt ấy nhìn chằm chằm nàng thật lâu từ lúc hắ mới tới đến tận khi hoàng thượng giới thiệu mình với hắn. Nhưng vì không muốn để hắn thấy sự bất thường của mình nên nàng một mực không đối mặt với hắn, nên cũng không biết hắn nghĩ gì.

Nàng nghĩ đến kiếp trước, ở kiếp trước, hôm nay hắn là "vừa gặp đã yêu" mình, sau đó liền xin cô mẫu tứ hôn. Minh Lạc cắn răng, bất kể thế nào, nàng trước hết không thể để việc tứ hôn này xảy ra. Nàng nâng mắt nhìn thoáng qua Khánh An đế và Túc vương, sau đó cúi mặt, thấp giọng mang theo chút run rẩy nói "Bệ hạ, thần nữ không dám, tài bắn cung của Túc vương dù cao đến đâu cũng có thể có sơ sót, bệ hạ thứ tội, thần nữ là... sợ chết."

Minh Thiệu Án và Minh Tú lập tức biến sắc, mặt kệ đề nghị của tiểu hoàng đế có hoang đường đến mức nào, nhưng câu trả lời của Minh Lạc cũng quá mức mất mặt. Hai người sau khi khiếp sợ, lập tức xoay chuyển đầu óc nghĩ cách hóa giải, nhưng lại nghe thanh âm thanh thúy mà kiên định "Chuyện vương phi có thể bệ hạ nói đùa, nhưng bệ hạ đem lòng cảm đảm của quý nữ chúng ta ở kinh thành với nữ tử Tây Ninh, thần nữ thật muốn thử một lần".

Là Minh Viện. Gia tộc là muốn lấy vị trí Túc vương phi cho Minh Lạc, nhưng vừa rồi nàng ta đã cự tuyệt, còn có thể làm có gia tộc hổ thẹn, bị người người giễu cợt. Minh Viện cảm thấy hành động của mình lần này là cứu vãn mặt mũi của gia tộc, đây là việc phải làm, không có gì là không phải.

Cảnh Hạo nhìn Minh Viện, Minh Lạc, cùng Minh Thiệu Án và Minh Tú, xém chút cười ra tiếng. Hắn ra vào cung từ nhỏ, với tỷ muội Minh gia thập phần quen thuộc, tất nhiên hiểu rõ tính cách Minh Lạc, nàng thế này rõ ràng là cố ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro