Chương 6: Là nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Là nàng

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Minh Viện, thấy nàng hơi ngước mặt lên, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng kiên định lạ thường – khuôn mặt nàng ta vốn đã diễm lệ, nhưng vì lúc này đầy vẻ yếu ớt cùng kiên định mà càng thêm động lòng người. Minh Thiệu Án sắc mặt khó coi – sao lại có biến cố này? Hắn nghi kinh bất định đưa mắt nhìn Túc vương. Ngoài dự định, Túc vương cũng chẳng nhìn Minh Viện "động lòng người", ánh mắt hắn lại đang chăm chú nhìn "thần nữ sợ chết" Minh Lạc. Đúng vậy, Minh lạc không có cảm giác sai, từ lúc hắn bước vào bãi tập, lần đầu nhìn thấy Minh Lạc, trong lúc mọi người còn đang lơ đãng, ánh mắt hắn vẫn một mực dõi theo nàng.

Hắn không nghĩ tới, tam cô nương Minh gia khi trưởng thành lại thế này. Minh gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, nhiều năm ngoại thích nắm quyền lớn trong triều. Tình huống của Minh gia Túc vương cũng nắm tường tận, huống chi Minh Lạc là nhi nữ của Minh Trọng Hằng, Chỉ là hắn không nghĩ tới lại là nàng – ba năm trước trong trận chiến với Tây Vực, hắn bị thương nặng, còn trúng một loại bí độc của Tây Vực, hôn mê mấy ngày, trong lúc hôn mê, hắn mơ rất nhiều chuyện, có điều sau khi giải độc xong, tính lại, những giấc mơ kia đều quên hết, chỉ nhớ kỹ một cô gái, thậm chí nhớ kỹ cả những chi tiết nhỏ khi cùng nàng thân mật. Hắn vốn chỉ coi đó là huyễn cổ của Tây Vực, sau khi trúng độc sẽ công kích vào chỗ yếu nhất của con người, mà nữ nhân kia cũng không có thực, huyễn cảnh tùy tâm, dựa vào ý thích của hắn mà sinh ra.

Vì hắn luyện công pháp theo hệ cấm dục, không phải là cấm dục hẳn, mà thanh tâm quả dục thì dễ có đột phá hơn, cho nên bí độc kia công kích vào thẳng tình dục. Sau khi giải độc, hắn thỉnh thoảng vẫn mơ thấy nữ nhân kia nhưng cũng chỉ cho là di chứng sau khi trúng độc vả lại cũng không ảnh hưởng đến cơ thể và công phu của hắn nên hắn cũng không để ý đến.

Giờ đây, hắn thấy nữ nhân thân mật với mình trong huyễn cảnh đang đứng ngay trước mặt, mà hiển nhiên, nàng ta đối với mình cũng có chút không bình thường, hắn phát giác rõ ràng trên người nàng cảm xúc rất mãnh liệt, đối mặt với hắn đầy bối rối, mâu thuẫn, dù nàng cực lực che dấu nhưng không lừa được hắn. Đây là chuyện gì? Lần trúng độc kia liệu có quan hệ gì với Minh gia?

Minh Lạc cảm giác được ánh mắt Túc vương đang nhìn mình chằm chằm. Không phải đáng ra lúc này hắn nên nhìn Minh Viện đầy cam đảm và khí độ kia sao? Minh Lạc muốn nói gì đó nhưng lại sợ mọi chuyện phức tạp hơn đành cắn răng, cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi, không lên tiếng. Ngay lúc Minh Lạc nghĩ mình có nên giả bộ sợ hãi hay không thì Túc vương liền quay đi, hắn cũng không nhìn Minh Viện mà đi thẳng tới chỗ treo cung, tùy ý lấy một trường cung, chấm rãi đi đến gần tiểu hoàng đế. Thái giám lập tức tiến đến đưa ba mũi tên, Túc vương đưa cả ba mũi tên lên dây dung, nhắm vào mục tiêu phía xa, bắn ra. Ánh mắt mọi người nhìn theo động tác của hắn, theo ba mũi tên, cuối cùng ngơ ngác nhìn bia ngắm, ba mũi tên sắp thành hình tam giác, cắm thẳng vào hồng tâm. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Túc vương đã đưa cung cho thái giám bên cạnh, quay sang nói với tiểu hoàng đế "Tên của thần dùng để giết người, không phải để diễn trò, càng không nhắm vào nữ nhân và hài tử. Tỷ thí như vậy là không cần thiết, can đảm hay không không phải cứ thế mà quyết định được".

Hắn nhìn thoáng qua Minh Lạc, vẻ mặt khó lường, chậm rãi nói "Có can đảm trực tiếp cự tuyệt loại yêu cầu hoang đường làm bia ngắm cho người lạ, so với lỗ mang tin tưởng mới làm người kính nể. Bệ hạ, người cũng nên luyện tập đi thôi, thần còn có việc, xin phép được cáo từ".Sau đó liền lập tức rời đi. Tiểu hoàng đế mặt đỏ bừng, ba mũi tên cùng lời nói kia tựa như tát vào mặt hắn, làm hắn mất hết thể diện. Túc vương kia dám bác bỏ yêu cầu của hắn, còn nói yêu cầu của hắn là hoang đường, vô lý, là diễn trò. Lần bác bỏ này, hắn còn cảm thấy khó xử cùng mất mặt hơn cả khi bị mẫu hậu hắn, Minh Thái hậu hoặc Xa Lộc trước đây bác bỏ. Nhưng hắn cũng không phải đồ ngốc, nên chỉ gắt gao trừng mắt nhìn theo bóng lưng Túc vương rời đi, dù giận sôi người, hắn vẫn kiên quyết cắn răng nuốt vào.

Sau đó hắn quay đầu, thấy Minh Viện cũng đang đồng dạng xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai, tiểu hoàng đế lại sinh ra một cỗ khoái ý. Hắn cảm thấy hắn nhận nhục nhã còn chưa bằng nàng ta. Nhưng hắn vui sướng khi nhìn tỷ muội Minh gia tranh đấu, ngươi chết ta sống. Thế nên hắn nhìn Minh Viện cười khẩy, nói "A, lá gan lớn, đáng tiếc mị nhãn vứt cho kẻ mù lòa, người ta không nhận, thật uổng phí tâm cơ", lại nhìn về phía "có can đảm trực tiếp cự tuyệt" Minh Lạc, trong lòng càng thêm ác khí, đang nghĩ nói gì để phát tiết. Minh Lạc lại không để ý đến hắn, nàng còn đang khiếp sợ, sao lại vậy? Sao kiếp trước, kiếp này hắn lại nói ra những lời hoàn toán khác biệt? Phản ứng cũng hoàn toàn tương phản? Còn là bộ dáng chém đinh, chặt sắt. Đến cùng là vì sao?

Tiểu hoàng đế nhìn Minh Lạc cúi đầu, vừa "A" một tiếng, bên kia, Cảnh Hạo đã lắp tên vào cung, hắn phảng phất như không biết tiểu hoàng đế đang định nói với Minh Lạc, nhìn bia ngắm thở dài "Bệ hạ, thần ba tuổi đã bắt đầu cầm cung, mười mấy năm qua chưa từng ngừng luyện tập, nhưng ba mũi tên một lúc, thần tuyệt đối không thể làm được như Túc vương. Người nói xem, thần tập thêm năm năm nữa, liệu có được bằng Lục hoàng thúc của người không?".

Cảnh Hạo tâm tư sâu, lại là thư đồng bên cạnh hoàng thượng, nhưng trong số các thư đồng lại là người thẳng tính nhất vả lại trên triều Hoàng thượng và Cảnh Hạo cũng ít quan hệ thị phi nên quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt. Cảnh Hạo mở miệng, lực chú ý của tiểu hoàng đế bị phân tán, xem như buông tha Minh Lạc, cười nhạo Cạnh Hạo "Theo trẫm biết, Lục hoàng thúc từ khi mười lăm tuổi đã đạt đến trình độ này" "Sưu" một tiếng, tiểu hoàng đế vừa nói vừa lấy cung của Cảnh Hạo bắn một phát, mũi tên xuyên thẳng vào giữa ba mũi tên Túc vương vừa bắn lúc trước.

Cảnh Hạo quay đầu nhìn tiểu hoàng đế giật giật khóe miệng, nói "Bệ hạ thật biết diệt chí khí của thần". Nói xong hắn cũng hướng về phía Minh Lạc, trêu chọc nói "Hoàn toàn chính xác, giữa phu thê, nặng nhất tín nhiệm, nhưng với người xa lạ, chưa nói tới tín nhiêm gì gì đó, cô nương không muốn làm bia ngắm, kỳ thật cũng là lẽ thường, cần gì phải nói sợ chết. Kể cả ta đây không sợ chết, ta cũng chẳng muốn làm bia sống chút nào". Nói đến đây, chợt nghĩ việc làm bia để chứng minh có thể thành Túc vương phi và mình chẳng quan hệ gì, nhịn không được bèn cười thành tiếng.

Cảnh Hạo là thế tử Tây Phiền vương, là thư đồng của tiểu hoàng đế, ra vào cung từ nhỏ, cùng tỷ muội Minh gia tuy quen thuộc nhưng lại không có mấy giao tình, từ trước đến giờ đối với mấy tỷ muội Minh gia đều rất lạnh lùng. Vì theo lệ cũ, triều đình sẽ tứ hôn quý nữ trong kinh thành cho Thế tử Tây Phiền vương làm thế tử phi, trước giờ phân nửa là công chúa hoặc tôn thất nữ. Nhưng do trước đây hoàng thượng tuổi nhỏ, thái hậu cầm quyền, cũng khó nói có ban cho hắn nữ nhi Minh gia hay không, nhất là Minh Lạc. Minh gia có hai đích nữ, Minh Tú đã được định làm hậu, để có thể làm chính phi của hắn cũng chỉ có Minh Lạc, nên dù Minh Lạc có là thiên tiên, hắn trước giờ vẫn không cho nàng sắc mặt tốt. Đây là lần đầu, hắn nói chuyện với nàng như vậy.

Minh Lạc đè xuống cảm xúc khi phản ứng của Túc vương hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước, lại cả ánh mắt không bình thường của hắn khi nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn Cảnh Hạo, miễn cưỡng cười, kiếp trước bọn họ cũng không gặp nhau mấy lần, giờ đây, nhờ những lời này của hắn, bất kể thế nào, khi trở lại Minh phủ, chỉ trích sẽ nhỏ đi rất nhiều, còn có lời kia của Túc vương, hậu quả hẳn cũng giảm xuống, có điều, Minh Viện ước chừng sẽ càng hận nàng hơn. Dù sao thì, kiếp trước nàng chẳng làm gì mà nàng ta cũng hận nàng, muốn nàng chết sớm một chút để nhường lại vị trí vương phi đó cho nàng ta sao.

Nàng nói "Đa tạ". Đối với Cảnh Hạo mà nói, đây là lần đầu Minh Lạc cười với hắn, Cảnh Hạo sắc mặt có chút biến đổi, chật vật quay mặt sang hướng khác. Người ở đây đều là nhân tinh, thấy Minh Lạc và Cảnh Hạo như vậy, đều trầm ngâm.

Minh Thiệu Án trong lòng xoay chuyển, hắn biết cô mẫu cùng phụ thân trước đó chưa chắc đã không phải không nghĩ đến việc gả Minh Lạc cho Tây Phiền vương thế tử. Tây Phiền vương phủ trấn tại phía tây, binh quyền vững chắc, , nếu thông gia cùng Tây Phiền vương phủ, có tác dụng rất lớn trong việc bình ồn quyền thế của Minh gia. Nhưng Tây Phiền là nơi hoang vu, thường xuyên chiến loạn, Minh Lạc nếu gả cho Cảnh Hạo sẽ phải về Tây Phiền, có thể vĩnh viễn không gặp lại. Tổ mẫu xưa nay yêu thương Minh Lạc, chắc không đồng ý với hôn sự này, vả lại Cảnh Hạo ở trong cung nhiều năm, cũng coi như là nhìn Minh Lạc lớn lên, theo Minh Thiệu Án quan sát, Cảnh Hạo đối với Minh Lạc xưa nay vẫn vô ý, nên việc này cũng gác xuống. Giờ cũng đã huyên náo một màn, mà huyên náo như thế, Túc vương cũng đã rời đi, tỷ muội Minh gia cũng không còn tâm tư ở lại bãi tập. Minh Tú hướng Khánh An đế hành lễ "Bệ hạ, chúng thần tới lúc Bệ hạ và túc vương điện hạ đang ở trong cung với Thái hậu bàn nghị sự, chúng thần không tiện quấy rầy nên mới tránh sang đây, giờ bệ hạ cùng điện hạ đã xong việc, chúng thần cũng nên đi thỉnh an Thái hậu nương nương".

Trước đây, Minh Tú vẫn gọi Minh thái hậu là cô mẫu, nhưng sau nàng phát hiện khi nàng gọi như vậy hoàng thượng không thích nên liền đổi lại. Khánh An đế hừ nhẹ một tiếng, uể oải, mang theo chút giễu cợt " A, các ngươi đi thong thả, không tiễn"

Minh Tú trên mặt lóe lên vẻ khuất nhục, nhưng nàng đang cúi đầu hành lễ nên bất luận ai cũng không thấy thần sắc này của nàng, lúc ngẩng đầu lên nàng lại đã trở thành Minh Tú – Minh gia đích nữ đoan trang mà kiêu ngạo.

Từ Thọ cung.

Sự tình tại bãi tập tự nhiên đã được bẩm báo lên với Thái hậu, bà ban đầu là kinh ngạc, sau là buồn bực, sắc mặt chuyển hồi lâu mới bình tĩnh lại, lại quay qua nói khẽ với Thu ma ma – ma ma chưởng quan tâm phúc "A Thu, ngươi xem Túc vương như vậy là có ý gì?". Thu ma ma nói "Nương nương, nương nương không cần quá lưu tâm, lời kia, dù làm nhục tứ cô nương nhưng lại là thiên vị tam cô nương. Nương nương, lão nô nghe nói Túc vương xưa nay lãnh huyết vô tình, nếu thật sự như thế, là chó ngáp phải ruồi, mà nghe cung nhân bẩm báo lại, ánh mắt Túc vương điện hạ nhìn tam cô nương có chút khác thường. Ngài cũng biết, trước giờ, chúng thần còn chưa thấy Túc vương điện hạ nhìn một nữ tử nào lâu đâu." Nói đến đây, bà ta cười tiếp lời "Tam cô nương quốc sắc thiên hương, anh hùng khó qua ải mĩ nhân vốn là chuyện bình thường. Cảnh thế tử kia, bình thường cũng tận lực lãnh đạm với tam cô nương, sợ thích cô nương, nhưng đến thời điểm mấu chốt không phải cũng hiện ra tâm ý đó sao – vẫn là tuổi còn trẻ nên cũng chẳng biết là đã để ý từ lâu."

Minh Thái Hậu nghe nói cũng cười, rồi lại lắc đầu thở dài "Ai gia sợ đây là hắn cố ý, nếu hắn dễ bị mê hoặc như vậy cũng sẽ không sừng sững bất động nhiều năm." Nếu trước làm nhục Minh Viện, sau lại cự tuyệt Minh Lạc, Minh gia đã bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Vì Túc vương phản ứng ngoài dự liệu, lại vài lời của Tây Phiền vương thế tử, sau khi suy nghĩ kỹ, Thái Hậu và gia tộc cũng không trách móc Minh Lạc. Tỷ muội các nàng trở về Từ Thọ cung, Minh thái hậu nhìn mỏi mệt nhưng vẫn ôn hòa, từ ái trấn an chứ không trách cứ bất kỳ ai, sau đó lưu Minh Tú ở lại trong cung, phái người đưa Minh Lạc, Minh Viện về nhà.

Bà ta làm vậy là muốn trấn an Minh Tú, cũng muốn để Minh Tú và nhi tử bồi dưỡng tình cảm, thứ đến là để trong nhà hòa giải quan hệ của Minh Lạc và Minh Viện.

Trên xe ngựa hồi phủ. "Người hắn thích chính là ngươi" Minh Viện nhìn chằm chằm Minh Lạc, nặng nề nói. Từ lúc lên xe ngựa, nàng ta đã đợi rất lâu, nhưng không đợi được đến lúc Minh Lạc lên tiếng, rốt cục không kìm nén được, nàng ta đã phun ra một câu.

. Hồi Minh phủ trên xe ngựa. "Hắn thích chính là ngươi." Minh Viện nhìn chằm chằm Minh Lạc con mắt, nặng nề đạo. Từ lên xe ngựa sau, nàng đã đợi thật lâu, nhưng vẫn không có đợi đến Minh Lạc lên tiếng, nàng rốt cục kìm nén không được, cắn răng phun ra một câu như vậy.

Minh Viện đã nhận đả kích, chỉ với một câu "Ngươi đã làm rất tốt của thái hậu không thể trấn an được nàng ta. Nàng ta vừa thẹn, vừa hận, quả thực hận không thể chết ngay tại chỗ, xấu hổ đến cùng cực, nên giận chó, đánh mèo với Minh Lạc. Nàng ta cũng biết không thể phát tiết với Minh Lạc. Trên xe ngựa, nàng ta chỉ chờ Minh Lạc nói chuyện trước, để có cớ phát tác hoặc dò xét Minh Lạc, ai ngờ Minh Lạc lại chả nói lấy một câu.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro