Chương 7: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Chân tướng

Minh Lạc đang suy nghĩ xem chân tướng sự việc là gì, nghe được câu không đầu không đuôi của Minh Viện, nàng ngẩng đầu nhìn nàng ta, thấy nàng ta đang nhìn mình, trên mặt nàng ta cố biểu hiện vẻ thương tâm, ủy khuất, nhưng trong sâu thẳm vẫn hiện lên vẻ oán độc không dễ phát hiện. Minh Lạc cười mỉm, kiếp trước, các nàng "tỷ muội tình thâm", cũng chẳng ảnh hướng đến tâm tư muốn nàng chết để nàng ta tiến vị , vốn đã chẳng có cảm tình, cần gì phải cùng nàng ta lá mặt lá trái, tạo cảnh thái bình giả tạo đây? Đã vậy chẳng cần nể mặt mũi, nếu nàng ta muốn mình chết trực tiếp thì tốt, tránh phải thân thân thiết thiết, tình tỷ muội hòa hợp , sau đó lại dùng ám chiêu đâm sau lưng – hiện giờ Minh Lạc căm thù cái vẻ hư tình giả ý đó đến tận xương tủy nên Minh Lạc chỉnh lại thần sắc, chân thành nói "Việc đó liên qua gì đến tỷ? Hắn thích tỷ hay không quan trọng sao? Hay muội muốn tỷ nói thẳng với hắn rằng hắn đừng thích tỷ, thích muội đi?" "Tỷ, Tỷ!" đầu óc Minh Viện ong ong, mặt như có lửa đốt, trừng mắt nhìn Minh Lạc như gặp quỷ. Nàng ta há miệng, thở hổn hển, không nói nên lời, đưa tay chỉ Minh Lạc "tỷ, tỷ" nửa ngày, rốt cục, cắn răng thốt ra một câu "Tỷ nói lời này là thế nào? Thực không biết xấu hổ". Minh Lạc "Xùy" một tiếng, đưa tay cản ngón tay của nàng ta trước mặt, lạnh lùng nói "Ta nói này, những việc kia chẳng liên qua đến ta, ngươi líu lo không ngừng, đến cùng là muốn thế nào? Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào? " Sắc mặt Minh Viện biến đổi, Minh Lạc trừng mắt nhìn Minh Viện, sắc mặt nàng dần trầm tĩnh, như biến thành người khác. Khuôn mặt bốc lửa của Minh Viện như gặp chậu nước đá, xấu hổ, giận dữ, oán hận đông lại trong chớp mắt. Nàng ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Không nói đến chuyện bên ngoài, hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là nàng ta cần nghĩ kỹ về nhà nên nói thế nào với tổ mẫu, đích mẫu và phụ thân. Minh Viện rũ xuống, không lên tiếng.

Minh Lạc nhìn Minh Viện, không nghĩ tới việc xé màn, nói thẳng lại có hiệu quả tốt như vậy. Kiếp trước nàng hiếm khi nói vậy, không biết vì thể diện, vì không muốn đối phương khó xử hay đơn giản chỉ vì thói quen, ít khi nàng lột bỏ vẻ giả tạo để nói chuyện gọn gàng, dứt khoát như thế này. Nàng thấy cực kỳ thống khoái.

Tình hình hiện tại của nàng cũng chẳng có gì tốt để hàm súc cùng người khác, nàng hàm súc, người ta lại cho nàng là đồ ngốc, bán đứng nàng. Khi hai người về nhà, Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân đã nhận được tin của Thái hậu, nhưng Minh lão phu nhân cũng không trực tiếp gặp hai người. Sau bữa tối, Minh lão phu nhân gọi riêng từng người đến nói chuyện, bà trước gặp Minh Viện, sau mới gọi Minh Lạc. Nữ nhi Minh gia xinh đẹp, gia tộc quản giáo cũng nghiêm ngặt, không thuận theo ý của gia tộc hay tỷ muội cùng yêu một người tuyệt đối không được.

Mặc dù trên bãi tập Minh Viện nói vậy dường như vì cứu vãn thanh danh Minh gia nhưng không lừa gạt được Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân, huống hồ còn bị Khánh An đế châm chọc thẳng. Để thoát tội, Minh Viện chỉ có thể lôi việc Minh Lạc không thích Túc vương ra nói, cũng nói "Đúng là tôn nữ kính ngưỡng Túc vương gia nhưng tôn nữ biết thân phận mình, càng ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu, vạn lần không dám vọng tưởng, chẳng qua, lúc tam tỷ nói vậy, tôn nữ sợ lời ấy truyền đi làm nhục nữ nhi của Minh gia, nhất là thanh danh của nhị ty, nhất thời xúc động đã làm sai.

Không nhắc việc Minh lão phu nhân và Minh đại phu nhân dạy bảo và trừng phạt Minh Viện thế nào.

Lúc này Minh lão phu nhân nhìn Minh Lạc quỳ gối trước mặt mình, nhất thời không biết nói từ đâu. Đã nhiều năm bà sủng ái Minh Lạc, mà nàng cũng nhu thuận, hiểu chuyện, cơ hồ bà chưa khi nào nặng lời với nàng. Vả lại, việc hôm nay, dù lời nói không thích hợp nhưng ai ngờ tới phản ứng của Túc Vương và Tây Phiền vương thế tử lại như thế, đúng là trời xui đất khiến.

Thấy Minh Lạc quỳ mãi, Minh lão phu nhân rốt cục thở dài, đưa tay kéo nàng ngồi cạnh mình, nói "Lạc nha đầu, con thật không muốn gả cho Túc vương?" Minh Lạc sau khi cãi cự với Minh Viện trên xe ngựa, đã nghĩ sẽ nói thật với mọi người trong gia tộc. Nàng gật đầu, rũ mắt nói "Tổ mẫu, tôn nữ dù kính Túc vương đánh lui Bắc Cốt, bình định loạn đảng, nhưng kính là kính, hắn đến cùng vẫn là phiên vương, Tây Ninh xa xôi, nếu tôn nữ gả cho hắn sẽ phải theo hắn về đất phong, đến lúc đó, tôn nữ sợ là không thể trở về kinh. Tổ mẫu, tôn nữ không muốn gả đi Tây Ninh".

Nguyên lai là vì việc này,ít có nữ tử trong kinh nguyện ý gả chồng xa, tôn nữ có ý tưởng này cũng không kỳ quái.

Tâm lão phu nhân như được đặt xuống, bà vỗ vỗ tay Minh Lạc trấn an, trầm ngâm nói "Lạc tỷ nhi, nếu vì vậy mà không thích mối hôn sự này thì không cần quá lo lắng, tổ phụ con nói xem Túc vương làm việc chắc hẳn tạm thời chưa trở lại đất phong. Tuy Đại Ngụy chúng ta phong vương rất nhiều, nhưng không phải cứ có đất phong là phải ở đất phong, rất nhiều vương gia vẫn ở lại kinh thành.

Năm đó Túc vương về đất phong là vì có chút chuyện xưa, nay hắn đã về, khả năng trường cư ở đất phong sau này cũng rất nhỏ". Nói đến đây, vì đây là tâm sự của Thái hậu và Minh gia nên thanh âm thấp xuống, sắc mặt cũng ngưng trọng. Túc vương không về đất phong với Thái hậu và Minh gia không phải là việc tốt lành gì.

Minh Lạc nhìn tổ mẫu, như không để ý sắc mặt bà, chỉ thấp giọng nói "Tổ mẫu, tô nữ nghe nói, Túc vương gia năm đó bị buộc đi phiên là vì thân phận hắn, hắn mới là người kế thừa hoàng vị đích thực. Tổ mẫu, thân phận hắn còn đấy, lại nắm trong tay trọng binh, lúc cô mẫu và hoàng đế biểu ca khi ở chung với hắn, con thấy hắn qua mức ngạo mạn. Nếu hắn ở lại kinh thành, mâu thuẫn giữa hắn và cô mẫu cùng hoàng thượng sẽ càng lúc càng lớn, tôn nữ sao có thể gả cho hắn?"

Minh lão phu nhân bỗng nắm chặt tay Minh Lạc, thấy nàng lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt tinh khiết, nghiêm túc, không nét nào giả dối, tay bà từ từ nới lỏng, nói "Lạc tỷ nhi, việc triều đình phức tạp, con không cần lo xa. Cái gì là thân phận chính thống – dù sao cũng đã qua hai đời, hiện nay tôn thất chỉ thừa nhận huyết mạch của biểu ca ngươi. VẢ lại, lần này hắn chịu xuất binh lui Bắc Cốt, bình loạn đảng, đã biểu lộ lòng thuần phục của hắn. Nếu hắn có ý đồ xấu, lúc ấy chỉ cần chờ thành phá, bệ hạ xảy ra chuyện, hắn hồi kinh giết phản đảng là đủ. Vậy nên ngươi không cần lo lắng việc này. Bà lại thở dài, tiếp "Bất quá, như Lạc tỷ nhi đã nói, thân phân hắn tôn quý, tính tình cao ngạo, nếu hắn đối với ngươi vô ý, kể cả cô mẫu con cũng không thể hạ ý chỉ buộc hắn cưới con. Việc này chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi là được, tổ mẫu đã nói với con, nữ tử, việc cốt yếu là giữ vững tâm, con có thể tỉnh táo trước hắn là việc tốt, nhưng nếu hắn có ý với con, Lạc tỷ nhi, e rằng cô mẫu con cũng khó không thuận theo ý hắn, con cũng biết cô mẫu con nhiều điều khó xử."

"Lạc tỷ nhi, hôm nay con cự tuyệt hắn, nhưng hắn đã thương con, nói ra được như vậy đủ biết hắn dù vũ dũng nhưng tâm địa lại thiện lương, nếu tương lai con thật gả cho hắn chỉ cần ôn nhu với hắn là đủ".

Minh Lạc rời phòng lão phu nhân, Minh lão phu nhân quay đầu nhìn Thừa Ân công Minh lão thái ra đi ra, nói "Trươc kia thực đánh giá thấp đứa bé này, chỉ coi nàng tâm địa lương thiện, trọng tình nghĩa, dù thông minh nhưng quá nặng tình, chúng ta xưa nay lại nuông chiều, cứ nghĩ nàng nhìn đại cục không bằng Minh Tú, ẩn nhẫn không bằng Minh Viện, không nghĩ tới, không phải nàng không hiểu, chẳng qua chúng ta chưa từng chỉ dẫn mà thôi. Nếu đã vậy, thái gia, ông cảm thấy còn thích hợp đưa nàng đến Túc vương phủ sao?"

Túc vương chịu dẹp phản loạn mà không thừa cơ kéo ngoại tôn ra khỏi đế vị, danh chính ngôn thuận xưng đế, hoặc vô tâm với đế vị, hoặc vì bách tính, không đành lòng làm th iên hạ rung chuyển. Nếu là cái trước, tôn nữ gả cho hắn tự nhiên không có vấn đề gì, nếu là cái sau, hắn vẫn là người nhân hậu lại còn chút chuyện xưa, bất luận tương lai thế nào, hắn cũng không bạc đãi tôn nữ. Đây là lý do Minh lão phu nhân bỏ được Minh Lạc, gả nàng cho Túc vương.

Minh lão thái gia nhìn theo bóng người đã khuất cả nửa ngày mới nói "Không sao, bà đã nói tâm địa con bé lương thiện, trọng tình, chỉ cần nó nghĩ đến cô mẫu, đến Minh gia, liền không có gì trở ngại. Con bé thông minh một chút tương lai càng dễ được Túc vương sủng ái. Chúng ta dù có thể mượn chuyện xưa ép Túc vương cưới Lạc tỷ nhi nhưng không thể cam đoan Túc vương sẽ nặng tình với con bé".

Mấy ngày sau, Túc vương phủ.

Lúc Triệu Thành trở về vương phủ, quản gia bẩm báo có lão phụ nhân xin gặp, bà ta cầm theo vật cũ của Túc vương, khả năng là tín vật của Thành Võ đế hoặc Lăng Hoàng hậu, quản gia đang để bà ta đợi ở tiền sảnh.

Gặp Triệu Thành, lão phu nhân kia run run quỳ gối, hai tay dâng lên một phong thư, là huyết thư của Minh Trọng Hằng – phụ thân Minh Lạc, gửi cho Túc Vương trước khi lâm chung, nội dung không nói gì ngoài việc phó thác thê tử và hài tử còn đang trong bụng cho Triệu Thành, ý tứ trong tương lai có chuyện gì xin hắn niệm tình cũ đem thê nhi đến Tây Ninh chiếu cố. Lão phu nhân nói "Lão nô là nhũ mẫu của Minh tướng quân, năm đó tướng quân chiến tử, phó tướng liều chiết mang phong thư này về. Lão nô không biết nguyên do, Minh gia là hoàng thân quốc thích, là ngoại gia của hoàng thượng, cô nương trên có tổ phụ tổ mẫu, bá phụ bá mẫu, dưới có huynh đệ, tỷ muội đều yêu thương, phải phép, lão nô không rõ vì sao tướng quân trước khi lâm chung lại đem cô nương giao phó cho vương gia, chắc có điều gì khó nói, vì không rõ tình huống, lão nô cũng không dám tùy tiện đem thư này cho quốc công gia. Nay cô nương đã bắt đầu bàn chuyện cưới gả, lão nô do dự mãi, vẫn là đem phong thư này tới cho vương gia để vương gia định đoạt.

Ngón tay Triệu Thanh ve vuốt phong thư, sắc mặt cổ quái nhìn lão phụ nhân, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ nói "Bản vương đã biết, ngươi cứ về đi".

Tác giả có lời muốn nói "lạp lạp lạp ~~ A Lạc, Kiếp trước Túc vương cũng không phải vừa thấy ngưới đã yêu ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro