chương 9: Tốt nghèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tốt nghèo

Lúc ấy Dung Viễn Hàm nói với Minh Lạc chuyện cữu cữu không hồi kinh được là việc rất mập mờ, mà Minh Lạc đối với cục diện chính trị lại không mẫn cảm, đối với cữu gia cũng không có tình cảm gì nên không nghĩ gì sâu xa, kể cả lúc ấy nàng có nghiêm túc suy nghĩ sợ ràng cũng nghĩ không ra. Nhưng giờ bắt đầu từ từ cảm giác thấy chút vấn đề, có người muốn ngăn cản cữu cữu hồi kinh, bao năm thái hậu cô mẫu mình chấp chưởng triều chính, bá phụ nàng lại là trọng thần của triều đình, Bộ hộ thượng thư. Như vậy ngoại trừ cô mẫu nàng hoặc Minh gia, ai còn có thể ngăn được cữu cữu cữu hồi kinh đây? Phụ chính đại thần Xa Lộc sao? Có thể Xa Lộc không ngăn được người Minh gia tiến lên nhưng cũng không thể ngăn cô mẫu cất nhắc quan lại, vì sao hết lần này đến lần khác lại ngăn cữu cữu nàng? Vậy đáp án đến cùng là gì? Minh gia không giống các thế gia đang xuống dốc, thèm muốn đồ cưới của của mẫu thân nàng, những năm này cũng chẳng ai có ý đó, vậy tại sao phải làm thế? Vì ngăn cản mình và cữu gia gặp nhau, bọn họ mới có thể xoay mình theo dáng vẻ họ muốn, muốn xoay thế nào liền xoay như vậy, muốn lợi dụng kiểu gì liền lợi dụng – Ngoại trừ vậy, nàng nghĩ không ra nguyên nhân khác. Nhưng cũng hoang đường ở chỗ, nàng được nuôi ở Minh gia từ nhỏ, Minh Lạc vẫn nhớ rất nhiều việc trong kiếp trước, nàng cảm thấy tổ phụ, tổ mẫu yêu thương nàng là thật, với tình cảm của họ, họ cũng không đến mức "phòng ngừa chu đáo" cắt đứt liên hệ giữa mình và cữu gia, nuôi dậy mình như con rối của Minh gia từ bé.

Càng nghĩ nàng càng cảm thấy có nhiều bí mật, hình như trong đó còn có gì đó nàng không biết, không sao, nàng không sốt ruột, kể cả kém nhất, lại như kiếp trước, nàng vẫn còn cách cái chết nhiều năm. Có thời gian, nhiều việc rồi cũng sẽ biết rõ ràng.

Hôm sau, Vinh Thọ đường.

Lúc Minh Lạc đi Vinh Thọ đường thỉnh an liền đem thư mình gửi cữu cữu đưa cho Minh lão phu nhân, nhờ nàng gửi hộ. Lúc ấy Minh đại phu nhân cũng ở đó, ánh mắt nhìn phong thư trên tay Minh Lạc một lát. Minh Lạc phát hiện ánh mắt bà ta liền quay đầu nở nụ cười ý vị, nụ cười ấy lại khiến lòng Minh đại phu nhân chột dạ, vì quá ngạc nhiên nên trong nhất thời sắc mặt cũng biến ảo. Bà ta thầm nghĩ, nha đầu này phải chăng đã nhận ra ánh mắt của mình? Còn có ánh mắt của nó – lúc nào mà nó đã trở thành quỷ tinh linh như vậy rồi?

Minh đại phu nhân trong nháy mắt biến sắc lại nhắc nhở Minh Lạc. Nếu nàng đến Túc vương phủ, không nói những người khác trong Minh gia, Minh đại phu nhân hẳn muốn nàng chỉ được phép giúp đỡ Minh Tú, không được có tâm tư khác. Trước kia bà ta hiền lành, hòa ái với mình, hôm nay lại phát sinh dị trạng, sợ là những lời mình nói với Minh Viện đã làm bà ta cảnh giác. Nếu đúng vậy, nàng không ngại mang thêm củi, châm thêm đuốc, xé rách mặt nạ làm vui, nhìn thấy khuôn mặt thật của họ, nội tâm nàng thật vui vẻ.

Nghĩ đến đây Minh Lạc cười xán lạn, ánh mắt như ba quang liễm diễm, da thịt như ngọc thấu lưu quang, Minh đại phu nhân nhìn nàng nhất thời cảm thấy cực kỳ chói mắt, không biết sao lần đầu tiên cảm thấy chán ghét và hận ý đến cùng cực, nha đầu này chẳng qua chỉ là cô nhi, không cha, không mẹ, dựa vào cái gì mà cười vui mừng đến vậy, làm càn đến vậy? Còn nữ nhi của bà, rõ ràng tương lai là hoàng hậu cao quý, vậy mà đêm đêm khóc đỏ mắt, ban ngày lại lại chống đỡ chòa hỏi cả đám người?

"Cô nương, cô nương", Lục Hạnh vừa chải tóc cho Minh Lạc vừa lắp bắp, "Tào ma ma bảo nô tỳ đem chìa khóa rương tiền bạc, đồ trang sức, y phục của cô nương giao lại cho Đông Phù cất giữ, cô nương, từ khi Đông Diệp tỷ tỷ đi, quần áo, vật dụng của người do nô tỳ phụ trách, nếu giao hết cho Đông Phù, sau này nô tỳ phục vụ cô nương sẽ rất bất tiện"

Cữu gia ở tận Giang Nam, thư đi, thư về một chuyến ít cũng cần hơn một tháng, Minh Lạc còn đang suy tính việc quản lý sản nghiệp mẫu thân để lại có thể để sau cũng được, việc cần bây giờ là quản lý viện tử của mình tốt trước đã.

Đại nha hoàn Lục Hạnh rốt cục cũng chủ động đưa ra một cái bè cho nàng. Nàng vẫn đang chờ Lục Hạnh tìm mình, dù việc trong viện do quản sự Tào ma ma trông coi, nhưng những sinh hoạt bình thường hằng ngày của nàng lại do Lục Hạnh quản lý, trước là đại nha hoàn Đông Diệp, Đông Diệp lấy chồng mới đưa Lục Hạnh lên.

Bình thường chìa khóa tráp đựng bạc, trang sức và rương y phục do Lục Hạnh quản, cái nào không dùng mới cất trong tiếu khố phòng, đồ vật ở tiểu khố phòng là Tào ma ma quản lý. Đông Phù là lão phu nhân phái đến làm đại nha hoàn của nàng, theo quy củ, Lục Hạnh phải giao những chìa khóa này cho Đông Phù. Tào ma ma cũng do lão phu nhân đưa đến nên bà ta sẽ theo lệnh của lão phu nhân.

Bình thường, nếu là nha hoàn có mắt nhìn sẽ tự giác đưa chìa khóa cho Đông Phù, không cần Tào ma ma lên tiếng, đừng nói đến chuyện chạy đến trước mặt nàng cáo trạng.

Đông Phù mới đến viện nàng mấy ngày đã quản cả đám tiểu nha hoàn vẩy nước, quét nhà cùng đám bà tử ngoan ngoãn. Có thể thấy tính tình Lục Hạnh vẫn còn lỗ mãng, có lẽ bởi mẫu thận nàng ta là bà tử quản sự phòng thêu.

Hiện tại nội viện Minh Phủ do đại phu nhân trông coi, nếu Minh Lạc đoán không sai thì mẫu thân Lục Hạnh là người của Minh đại phu nhân, còn Đông Phù, bị bán vào Minh phủ tử nhỏ, nên Lục Hạnh mới không để Đông Phù vào mắt.

Kiếp trước, do việc này cũng chẳng có gì nên Minh Lạc không nhớ rõ, chỉ biết về sau vẫn là Đông Phù trông coi viện của nàng.

"Uh, cũng có chút không tiện, nhưng Đông Phù do tổ mẫu phái tới, chiếu theo quy củ, nàng ta nên là người quản, chuyện này để ta nghĩ một chút đã. Còn nữa, ngươi đem sổ sách trong hai năm qua ra đây cho ta xem, để ta nghĩ phân công thế nào cho hợp lý" Minh Lạc gật đầu nói. Nghe xong, Lục Hạnh ngẩn ngơ, lẩm bẩm "Sổ sách, sổ sách?" thì thào xong mới phản ứng, cười nói "Cô nương, số sách trong viện chúng ta do Tào ma ma quản, để nô tỳ bảo Tào ma ma để bà ấy đưa lại cho cô nương xem"

Minh Lạc nhức răng, nói "Ta nhớ Tào ma ma chỉ q uản khố phòng, ngày thường tiền bạc, đồ trang sức chẳng phải là ngươi trông coi sao? Không phải là ngày thường xuất nhập tiền bạc, quà tặng ngày lễ đều là ngươi không ghi chép gì đấy chứ?" Lục Hạnh lại ngẩn ngơ, lập tức mặt trắng bệch. Minh Lạc khoát tay "Thôi đi, đều là một ít sổ sách, phần lớn không cần nhớ, đôi khi ta cũng cần xem một chút ghi chép tiết Lễ ký, vài ngày nữa là đến nữ nhi khúc, ta muốn chuẩn bị một ít lễ bận cho các tỷ muội, ngươi đi nói với Tào ma ma lên danh sách đưa ta xem. Giờ thì lấy tráp đựng bạc ra đây cho ta"

Lục Hạnh nhẹ nhàng thở ra, bận bịu đáp ứng, không đề cập đến chuyện Lục Hạnh nữa. Sau nửa canh giờ, thấy trong hộp gỗ hoa lê tinh xảo khảm bảo thạnh chỉ có mấy khối ngân lượng cùng một ít bạc vụn chỉ cảm thấy răng càng đau, hóa ra hầu bao cũng như người, thật ngăn nắp. Khố phòng bên kia, không cần nhìn cũng biết, tiền khẳng định là không có, nhưng châu báu, đồ trang sức, y phục vải vóc khẳng định là không ít, đồ vật cũng là đồ tốt, vì phần lớn là trong cung thưởng hoặc tổ mẫu ban cho, chắc chắn không ít đồ có giá trị không nhỏ, nhưng có làm được gì, nàng cũng không thể đem đi cầm cố a?Lục Hạnh thấy sắc mặt cô nương nhà mình không tốt, cẩn thận nói "Cô nương, đây chỉ là tiền tiêu vặt của người, nếu muốn chuẩn bị lễ vật, trước kia lão phu nhân đã nói, người cứ đến khố phòng của phủ hoặc sang phòng lão phu nhân lấy". Cũng thế thôi, Minh Lạc thở dài, một tháng nàng chỉ có năm lượng bạc, nhưng tùy tiện ra ngoài một chuyến, mua cái gì cũng mất tiền tiêu vài tháng đến cả năm, nàng lại không có nguồn thu khác, thế thì lấy đâu ra tiền? Cho nên đại phòng bên kia muốn biết mình làm gì đều không cần cắm người, trực tiếp hỏi tiên sinh phòng thu chi là được. Nàng đẩy cái hộp hoa lệ kia ra, trực tiếp hỏi Lục Hạnh "Đi, ta nhớ hằng năm cữu cữu đều đưa sổ sách sản nghiệp hồi môn của mẫu thân tới cho ta sao? Bảo Tào ma ma cũng đem tới đây cho ta xem chút đi.

Minh gia, đại phòng.

Viện Minh Lạc đầy chỗ trống, Minh đại phu nhân quản gia, người trong viện Minh Lạc không phải do lão phu nhân cho thì do bà ta an bài nên Minh Lạc có động tĩnh gì đều được truyền đến phòng bà ta. Những ngày này, Minh Lạc thay đổi đến mức Minh đại phu nhân kinh hãi, không phải bà ta thấy Minh Lạc trở nên thông minh thế nào mà là, trở nên...khôn khéo, ích kỷ, trước đây nàng không quản tiền bạc, sổ sách, đùa nghịch tâm cơ với kẻ dưới. Ích kỷ, đây là điều bà ta kiêng kị nhất, nếu cô cháu gái này trong lòng chỉ có bản thân mình thì không thể lợi dụng để trợ giúp cho Minh Tú, thế thì quyết không thể gả nàng cho Túc vương.

Minh đại phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy Minh Lạc không ổn, nhưng việc này do Thái hậu và gia tộc quyết, muốn thuyết phục lão gia nhà mình, phải có lý do đầy đủ mới được.

Bà ta muốn thử Minh Lạc một lần, nhưng lại không thể lộ diện, nếu không lão phu nhân sẽ chú ý, bà ấy lại không vui.

Sau hôm đó, Minh Thiệu Án được mẫu thân mời đến, vẫy tay đuổi đám người dưới, Minh đại phu nhân cất giọng "Thiệu Án, sự việc trên bãi tập hôm đó ngươi đã nhìn thấy, tứ muội ngươi tựa hồ có ý với Túc Vương điện hạ, tỷ muội cùng chung một chồng thật sự là chuyện cười lớn cho thiên hạ, cho nên việc này phải giải quyết cho êm đẹp".

"Nữ nhi tiết hôm tới, Thăng Bình đại trưởng công chúa tổ chức thi đấu hoa yến tại Thấm Cảnh viên, tam muội, tứ muội người sẽ đi, nghe nói, Cảnh thế tử cũng đến, ngươi và Cảnh thế tử có giao tình, hôm đó ngươi nhìn giúp mẫu thân xem Cảnh thế tử có để y tam muội ngươi hay không. Ta nghĩ, nếu tam muội ngươi gả cho Cảnh thế tử cũng chưa hẳn là không tốt. Lúc trước Thái hậu nương nương cũng từng có ý này".

Thăng Bình đại trưởng công chúa là đích trưởng tử của Túc Vương, năm đó Lăng hoàng hậu là vì sinh Thăng Bình đại trưởng công chúa mà đả thương tân thể, bị ngự y nói không thể sinh con. Thăng Bình đại trưởng công chúa thân phận tôn quý, tiên đế cùng Minh thái hậu đều khách khí với bà, chỉ là thân thể bà không tốt, phu quân là Tuyên Bình Hầu thế tử đã chiến tử sa trường, lưu lại một tử, một nữ, những năm này bà đều sống một mình ở phủ công chúa, trừ những lúc thuận ý chỉ của Minh thái hậu xử lý yến hội này khác, bà rất ít khi cùng bên ngoài lui tới. Lần thi đấu hoa yến này cũng là Minh thái hậu dụng tâm để bà làm.

Tác giả có lời muốn nói: a a đát, tiếp tục rơi xuống hồng bao, cầu trảo trảo ~~

20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro