Ngoại truyện 2: Bình phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng ngày nhận được CCCD, Tần Châu đã mua hai vé máy bay.

Lâm Quyến và Viên Viện tới sân bay đón hai người.

Lúc đầu Lâm Dị rất căng thẳng, cậu ngồi ở ghế sau, cứng ngắc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh về đêm của thành phố nơi cậu đã sống trong hơn mười mấy năm qua dần dần trôi lùi theo chuyển động của chiếc xe lăn bánh.

Biết Lâm Dị căng thẳng sợ hãi, Lâm Quyến và Viên Viện đều không mở miệng nói gì, bọn họ để cho Lâm Dị một khoảng thời gian thư giãn lấy lại bình tĩnh.

Đây là khoảng thời gian Lâm Dị được đoàn tụ, Tần Châu chỉ đơn giản nắm lấy tay Lâm Dị, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng siết lòng bàn tay cậu một chút để thể hiện rằng hắn vẫn ở bên cạnh cậu.

Hai người bọn họ, hiện tại dựa dẫm, ỷ lại lẫn nhau.

"Tiểu Châu này." Lâm Quyến đang lái xe cuối cùng cũng phá vỡ sự trầm mặc, hỏi: "Con có bằng lái chưa?"

Tần Châu nhìn về phía ghế lái, trả lời: "Mùa hè sau kỳ thi đại học có thi rồi."

Lâm Quyến lại hỏi: "Tay động chắn hay tự động chắn?"

Tần Châu nói: "Tay động chắn."

Lâm Quyến gật đầu: "Tay động chắn không tồi, như vậy thì xe tự động chắn cũng có thể lái được."

Tần Châu nói: "Con cũng nghĩ vậy."

Thật ra là bởi vì không tìm được chủ đề để nói, sau khi Tần Châu trả lời xong, bầu không khí trong xe lại trở nên yên tĩnh. Viên Viện hỏi: "Tiểu Châu, có muốn ăn gì không? Lúc trên đường tới đây bọn dì có mua cho hai đứa chút đồ ăn vặt."

Tần Châu vốn không có ý định ăn gì, nhưng Viên Viện lại lục lọi trong túi đồ ăn, tìm được hai gói khoai tây chiên, xoay nửa người lại đưa cho hai người ngồi ở ghế sau.

"Con trai."

Viên Viện nói: "Vị thịt nướng mà con thích ăn nhất này."

Lâm Dị cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Tần Châu nghe thấy là vị Lâm Dị thích ăn nhất, liền nhận lấy nói: "Cảm ơn dì."

Viên Viện liếc nhìn Lâm Dị, muốn nói gì đó rồi lại ngừng.

Cô xoay người một lần nữa ngồi yên vị ở trên ghế, vẻ mặt lơ đãng nhưng bàn tay lại lo lắng siết dây an toàn: "Con trai, con chưa thi bằng lái phải không? Hôm nọ mẹ thấy trường dạy lái xe đối diện nhà đang tuyển sinh, con có muốn học không?"

Như là sợ Lâm Dị không trả lời, Viên Viện lại bổ sung thêm: "Lần này mẹ và ba con trở về, hàng xóm vẫn còn nhớ rõ chúng ta."

Cô nói rất nhiều.

Lâm Dị nghiêng đầu, đợi Viên Viện nói xong liền nói: "Vâng ạ."

Viên Viện sửng sốt, sau đó nói: "Mẹ liên hệ với trường dạy lái liền."

Lâm Quyến ở bên cạnh nói: "Không cần vội, ngày mai em với con đến đó hỏi trực tiếp. Trường dạy lái xe hiện nay lừa đảo nhiều lắm, cứ đến nói chuyện trực tiếp vẫn hơn." Bọn họ nói chuyện với nhau rất bình thường, những lời nói cũng rất thường nhật, tựa như vẫn là một gia đình ba người giống khi xưa.

Nỗi lo của Lâm Dị dần tan đi, hỏi: "Mẹ, đăng ký học lái xe bao nhiêu tiền vậy ạ?"

Sau đó hỏi Lâm Quyến: "Ba ơi, thi lấy bằng khó không?"

Khoé miệng Tần Châu hơi cong lên, có điều cũng không quá đáng thay Lâm Quyến và Viên Viện trả lời câu hỏi của Lâm Dị.

Viên Viện hít một hơi thật sâu, kìm nén nỗi kích động nghẹn ngào vào trong lòng, sau đó mới nói: "Mẹ có hỏi qua, giá ưu đãi cho sinh viên là 3.400."

Lâm Quyến đáp: "Thi lấy bằng còn dễ hơn nhiều so với thi Olympic Toán của con. Nếu không tin thì cứ hỏi Tiểu Châu."

Lâm Dị ngước mắt nhìn Tần Châu, Tần Châu cười nói: "Ừm, không khó."

Lâm Dị cảm thấy nhẹ nhõm hơn, một lúc sau mới nói: "Ba mẹ, con xin lỗi."

Chỉ vì một vụ đánh cược, cuộc đời của Lâm Quyến và Viên Viện đã bị quái vật 0-1 nhúng tay viết lại, về tình về lý cậu nên xin lỗi hai người họ.

Viên Viện nói: "Được, mẹ chấp nhận rồi."

Lâm Quyến cũng vội vàng nói: "Ba cũng chấp nhận, có điều lần sau không được phép nói xin lỗi nữa."

Xe chạy về căn nhà Lâm Dị từng sống, trời đã tối, Lâm Quyến hỏi: "Hai đứa muốn ra ngoài chơi không? Ba nghe nói phố bên cạnh mới mở một quán bar."

Dù sao bọn họ hiện tại cũng không cần giấc ngủ.

"Anh nói gì thế?" Viên Viện lo lắng nói: "Trễ như vậy rồi không an toàn chút nào."

"Con trai, không thì..." Viên Viện ngập ngừng nói: "Tâm sự nhé?"

Lâm Dị biết Viên Viện và Lâm Quyến đang lo lắng điều gì, liền gật đầu: "Vâng ạ."

Quả nhiên, Viên Viện và Lâm Quyến tâm sự về chuyện của cậu và Tần Châu, Lâm Dị lấy sổ hộ khẩu ra, đưa cho Viên Viện và Lâm Quyến: "Ba mẹ, con có viết linh tinh lên đó."

Lâm Quyến lật sang trang có Tần Châu. Sau khi Viên Viện nhìn thấy 'chủ hộ hoặc quan hệ với chủ hộ' là 'con rể', cô cười: "Tự mình viết không có hiệu lực pháp luật. ..."

Tuy nhiên, Viên Viện hiểu được tâm tư của Lâm Dị, Lâm Quyến đề nghị với Tần Châu và Lâm Dị: "Chọn thời điểm thích hợp, mời bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm."

Trong xã hội loài người, ăn liên hoan mang rất nhiều hàm nghĩa.

Tựa như nghi thức kết hôn, ý nghĩa của khách mời là chứng kiến.

Lâm Dị đương nhiên rất vui: "Dạ vâng ạ."

Kỳ thực, không phải cậu viết linh tinh lên sổ hộ khẩu, mà là khế ước.

Lâm Dị rất am hiểu ký khế ước với quái vật, lúc đầu là Nội Quy Trường, quái vật bị cậu đưa vào Nội Quy Trường không thể tác loạn ở thế giới bên ngoài được nữa. Hiện tại là sổ hộ khẩu, cậu ký khế ước sẽ không rời khỏi Tần Châu.

Cậu muốn loại bỏ nỗi lo được mất của Tần Châu, với cậu thì dùng cách gì cũng được, nhưng vẫn phải xem ý nguyện của Tần Châu.

Lâm Dị nhìn Tần Châu, Tần Châu: "Ừm."

Hắn cầu mà không được.

Sau đó, Viên Viện lại cùng Lâm Quyến hỏi về dự định tương lai của hai người. Đề tài này Tần Châu trả lời tương đối nhiều.

Tần Châu cần phải trở về nhà một chuyến, vấn đề ở trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên đã được giải quyết. Điều đáng tiếc duy nhất là bọn họ không được người thân bạn bè nhớ đến, hắn phải một lần nữa làm quen lại cha mẹ của mình.

Hắn cũng hy vọng cha mẹ hắn có thể góp mặt trong bữa cơm của hắn và Lâm Dị.

Viên Viện hỏi hắn khi nào sẽ đi.

Cô biết Lâm Dị chắc chắn sẽ đi cùng Tần Châu, nhưng cô vừa mới gặp lại Lâm Dị, cô muốn ở cùng Lâm Dị thêm một thời gian nữa.

Tần Châu nói: "Đợi đến khi Lâm Dị lấy bằng lái xe xong."

Nơi này cách thành phố hắn sinh sống khi còn là con người khoảng tám chín trăm km. Trên đường đi có một số thành phố du lịch, bọn họ có thể tự lái xe đến đó, tựa như kỳ nghỉ đông bốn năm trước vậy.

Viên Viện nhẹ nhàng thở phào, Lâm Quyến gật đầu: "Như vậy cũng tốt, hai đứa có thể luân phiên lái xe, tránh bị mệt nhọc."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dị được Viên Viện dẫn đi đăng ký học lái xe.

Lúc tỉnh dậy, Tần Châu vẫn còn đang ngủ, thực ra cậu do dự có nên đánh thức Tần Châu dậy để đi cùng hay không, có điều cậu thấy Tần Châu đang ngủ say lại không nỡ đánh thức hắn dậy. Nhưng cậu sợ Tần Châu tỉnh lại sẽ không tìm thấy cậu, cho nên Lâm Dị để lại một tờ giấy, đặt ở bên cạnh gối của Tần Châu.

Viên Viện đợi ở phòng khách, sau khi Lâm Dị ra khỏi phòng ngủ, cô cười cảm khái một câu: "Trưởng thành rồi."

Trong trí nhớ của Viên Viện, Lâm Dị vẫn là một đứa trẻ, hiện tại đứa trẻ này đã có bạn trai, làm sao cô lại không cảm khái cho được.

Hai mẹ con ra ngoài cửa.

Điểm tuyển sinh của trường dạy lái xe nằm ngay đối diện khu dân cư, không mất nhiều thời gian để đăng ký. Viên Viện nói: "Đi ra đằng kia mua đồ ăn sáng."

Lâm Dị: "Dạ."

Hai người đi đường, thỉnh thoảng lại có người quen chào hỏi 'lâu rồi không gặp', Viên Viện liền đáp 'ừm, lâu rồi không gặp'.

Nhiều người còn hỏi: "Đây là Lâm Dị sao?"

Bọn họ vừa cảm thấy xa lạ mà quen thuộc, Lâm Dị nói: "Cháu là Lâm Dị."

Người hàng xóm nói: "Càng lớn càng đẹp trai."

Viên Viện cười kiêu ngạo.

Nghênh diện không ít người quen, Viên Viện do dự hỏi về Tưởng Thao. Cô từng là cựu phó chủ tịch Hội Sinh Viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, làm sao có thể không biết hậu quả của việc tự tử ở trường, mà Tưởng Thao lại có khuynh hướng tự sát khiến cô vô cùng lo lắng.

Nhưng bởi thế giới Quy Tắc 4-4 mở ra cho nên Viên Viện nhận nhiệm vụ, không thể không thất hứa. Lâm Dị tiếc nuối nói: "Thầy Tưởng Thao là cố vấn, quả thực đã tự sát."

Viên Viện thở dài, Lâm Dị an ủi cô: "Sau khi trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên kết thúc, Hội Sinh Viên đã thống nhất thu xếp rồi ạ."

Viên Viện gật đầu, cô có biết đến điều này.

Đi quán ăn sáng, Viên Viện mua món Lâm Quyến thích ăn, nghiêng đầu hỏi Lâm Dị: "Tiểu Châu thích ăn gì?"

Trong nhà, Tần Châu tỉnh lại.

Hắn sờ vào mép giường, không sờ thấy Lâm Dị.

Nhưng cũng không vội, hắn đã biết Lâm Dị sẽ không rời đi.

Chỉ là sau khi rời khỏi giường thì phát hiện Lâm Dị để lại cho hắn một tờ giấy, tờ giấy giải thích rằng cậu và Viên Viện đi đăng ký học lái xe. Tần Châu cất tờ giấy đi, có lẽ là nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Lâm Quyến gõ cửa: "Tiểu Châu tỉnh rồi?"

"Vâng, thưa bác."

Tần Châu mở cửa, Lâm Quyến đưa cho hắn dụng cụ nha khoa vừa được mua hồi sáng.

Tần Châu nói cảm ơn rồi đi rửa mặt.

Lâm Quyến ngồi ở trước sofa mở TV xem tin tức buổi sáng, nhìn thời gian xong liền lên tiếng: "Hai mẹ con ra ngoài lâu như vậy sao vẫn chưa về?"

Vừa dứt lời thì cửa nhà mở ra.

Viên Viện và Lâm Dị ôm bữa sáng phong phú trên tay, Lâm Quyến vội vàng chạy tới phụ: "Sao mua nhiều thế?"

Vẻ mặt Lâm Dị có chút xấu hổ, cậu kỳ thật còn không biết Tần Châu thích ăn gì, cậu chỉ biết Tần Châu không thích đồ ngọt.

Viên Viện bèn mua nhiều một chút.

Vừa vặn Tần Châu cũng từ trong phòng tắm đi ra, Lâm Dị cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Châu.

Biết Lâm Dị quan sát xem bản thân có phải vì sự rời đi ngắn ngủi của Lâm Dị mà mất khống chế cảm xúc hay không, Tần Châu hỏi cậu: "Đăng ký học lái xe chưa?"

"Rồi ạ." Lâm Dị đưa thông tin đăng ký cho Tần Châu.

Viên Viện nói: "Ăn trước đã rồi xem."

Lâm Dị: "Vâng."

Tần Châu: "Vâng."

Bốn người ngồi vào bàn ăn, thưởng thức bữa sáng đơn giản, bình phàm lại rất phổ thông.

Cuộc sống đời thường bình lặng không trôi qua quá dài nhưng lại vô cùng quý giá.

Sau khi đăng ký, Lâm Dị bắt đầu học lái xe.

Ngày thi môn đầu tiên, Tần Châu đưa cậu đến. Không có gì bất ngờ, Lâm Dị đã vượt qua bài thi.

Sau đó là đến thi môn thứ hai.

Tần Châu đợi Lâm Dị ở bên ngoài, Viên Viện gửi tin nhắn cho Tần Châu hỏi xem Lâm Dị đã thi xong chưa, nếu vẫn kịp thì nhờ Tần Châu và Lâm Dị đi siêu thị mua cá, bữa trưa Viên Viện muốn nấu cá, coi như ăn mừng sự thành công của Lâm Dị.

Tần Châu nhìn thấy Lâm Dị từ xa đi ra khỏi phòng thi, ấn nút thoại trả lời Viên Viện: "Vâng, dì."

Viên Viện lại gửi một tin nhắn thoại khác, Tần Châu bấm vào phát lại để nghe: Hai đứa biết mua cá không? Nếu bụng hướng lên trên thì đừng mua nhé. Nhớ bảo người bán giúp mổ cá nữa nhé, dì không dám cho lắm...

Tần Châu đang định nhấn nút thoại nói 'vâng', Lâm Dị đi tới trước mặt hắn.

Tần Châu mở cửa xe cho cậu, nói: "Dì nhờ bọn mình mua cá, đi thôi."

Lâm Dị do dự.

Tần Châu phát hiện cậu có chút khác thường: "Sao vậy?"

Lâm Dị cúi đầu: "Đàn anh ơi..."

Tần Châu: "Ừm?"

Lâm Dị không dám đối mặt: "Em không đỗ."

Tần Châu: "..."

Cho tới nay, Lâm Dị trông giống như một người biết hết mọi thứ, biểu hiện xuất sắc trong thế giới Quy Tắc, có thể xử lý tốt nhiều mối quan hệ xã hội trong trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, thành tích học tập luôn nằm trong top đầu.

Nhưng cậu đã trượt môn thứ hai.

Tần Châu cố nén cười, nhìn cậu.

Giờ đây, xem ra Lâm Dị đã thực sự hòa nhập vào xã hội loài người, cũng không phải cậu trở nên xa xôi không thể với tới, hóa ra trên đời cũng có những việc Lâm Dị bó tay không thể làm được.

Lâm Dị muốn chuộc lỗi, ngồi trong xe cảm nhận hơi ấm ấm áp trong xe.

Lâm Dị nói với Tần Châu, lúc đỗ xe lùi vào bãi, thực ra cậu đã phát hiện mình vượt quá vạch, lúc đó cậu có thể khống chế một chút, như vậy sẽ có thể vượt qua bài thi thứ 2 một cách suôn sẻ, đối với một người từng là quái vật 1-3 như cậu thì không phải chuyện gì khó.

Nhưng cậu lại không làm vậy.

Cậu vẫn thành thật với sự thật bản thân đã vượt quá vạch.

Tần Châu lái xe, nhịn cười: "Ừm."

"Nếu đã thành thật như vậy, em muốn khen thưởng thế nào đây?"

"Buổi trưa ăn cá được không?"

Lâm Dị miễn cưỡng: "Thịt kho tàu đi ạ."

Bài thi lái xe số 2 đã khiến 'quái vật 1-3' gặp khó khăn, nhưng Lâm Dị càng chiến càng hăng. Cuối cùng, công phu không phụ lòng người, cậu đã vượt qua bài thi và thành công lấy được bằng lái.

Chỉ là bằng lái mới đến tay, chưa thể lái xe trên đường cao tốc được, trên đường đến gặp cha mẹ của Tần Châu vẫn là Tần Châu cầm lái.

Bọn họ vui chơi ở các thành phố du lịch dọc tuyến đường, sau đó an toàn tới đượng thành phố nơi Tần Châu sinh sống.

Đây là thành phố cấp 1 tỉnh lỵ, phong cảnh khác hẳn so với các thành phố du lịch dọc đường.

Tần Châu lái xe cố ý đi vào một quần thể biệt thự cao cấp trong thành phố.

Lâm Dị bám vào cửa sổ xe, nhìn kiến ​​trúc bên ngoài, Tần Châu dẫn cậu đến một biệt thự dành cho một gia đình. Đỗ xe, tắt máy, Lâm Dị hỏi: "Đàn anh, đây là nhà của anh ạ?"

Tần Châu nói: "Trên giấy chứng nhận bất động sản là tên của em."

Lâm Dị không hiểu: "?"

Tần Châu nói: "Lúc em học lái xe, tôi có nhờ người mua một tòa bên cạnh nhà tôi."

Lúc này Lâm Dị mới muộn màng phát hiện, Tần Châu trông rất giống đại gia.

Quả thực là như vậy, Tần Châu khác với Trình Dương, hắn đã giúp đỡ gia đình lo liệu việc kinh doanh từ rất sớm. Sau khi bị trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên lựa chọn, gia nhập hội sinh viên, hắn quen biết hiệu trưởng và một số giáo viên bên ngoài để đảm bảo trường học có thể vận hành bình thường. Tần Châu tự gánh vác trách nhiệm của chính mình, khi hiệu trưởng đăng ký công ty trong xã hội, hắn dùng kinh nghiệm của mình để hỗ trợ, cải thiện điều kiện tài chính của trường.

Nếu có học sinh tử vong, phí bảo hiểm sẽ do công ty này chi trả.

Hiện tại Tần Châu rời khỏi trường, hiệu trưởng trả lại tài khoản của Tần Châu cho hắn, cũng không nhiều, chỉ đủ để mua một căn biệt thự.

Biết Lâm Dị quan tâm nhà của mình nhiều hơn, Tần Châu chỉ chỉ một căn biệt thự cách đó không xa: "Ở đó."

Ngón tay lướt qua, cơ thể Tần Châu dừng lại một chút.

Lâm Dị theo ngón tay nhìn sang, thấy căn biệt thự mà Tần Châu chỉ có hai người đi ra, bây giờ đã là chạng vạng, bọn họ ăn cơm xong, chuẩn bị ra ngoài đi dạo tiêu cơm.

Đó là cha mẹ của Tần Châu.

Tuy biết cha mẹ Tần Châu đã không còn nhớ tới Tần Châu nữa, nhưng trong lòng Lâm Dị vẫn căng thẳng. Cậu lén lút liếc nhìn Tần Châu bên cạnh, lo lắng Tần Châu sẽ bị tổn thương bởi cảnh tượng này, cha mẹ gần ngay trước mắt lại tựa như xa tận chân trời, người thân hoá người dưng, cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.

Nhưng Tần Châu chỉ kiên định dõi theo bọn họ, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào gọi là cảm xúc 'bi thương', Lâm Dị lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng, sự căng thẳng vẫn không hề giảm bớt, bởi vì cha mẹ Tần Châu đang đi về phía bọn họ.

Tần Châu chậm rãi hạ cánh tay xuống, lặng lẽ chờ đợi khoảng cách giữa hắn và cha mẹ rút ngắn lại.

Khi cha mẹ Tần Châu đi ngang qua bọn họ, Tần Châu nói: "Hai bác."

Ở đây không có người thứ năm, căn cứ vào tuổi tác, người mà Tần Châu gọi chỉ có thể là bọn họ.

Vì thế cha mẹ Tần Châu dừng lại, nhìn Tần Châu, lộ ra vẻ mặt bối rối 'gọi mình à?'.

Tần Châu nắm lấy tay Lâm Dị, nói: "Đây là bạn trai con."

Tai Lâm Dị lập tức đỏ bừng. Cha mẹ Tần Châu sửng sốt, mặc dù không biết vì sao đứa trẻ vừa xa lạ vừa quen thuộc này lại nói với họ như vậy, nhưng sau khi ánh mắt của cặp vợ chồng trung niên nhìn vào gương mặt Lâm Dị, bọn họ vẫn cười rộ lên, từ tận đáy lòng nói: "Thật tốt."

"Chúc hai đứa hạnh phúc."

Phía sau bọn họ, hoàng hôn nhuộm bầu trời, một sắc cam nhạt nhoà.

---

Nãy thêm cái meme về anh Châu ở ch213, cứ nghĩ ác với ảnh quá. Nhưng nhìn ảnh nhịn cười vì bồ thi tạch, tự dưng cảm thấy mình cũng k ác đến v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro