c23 hỏa lò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thinh27 (wattpad), dinhngocthu.

Kỳ phát tình gây ra 1 đống phản ứng dây truyền khiến tâm tình Corey thực sự sa sút, nhưng hắn k có cách nào chống lại nó, lần này cảm giác nóng bỏng thế tới rào rạt, làm hắn thật muốn nằm vật ra mặc người bài bố.

Có lẽ hắn nên xin chút thuốc ức chế.

Giữa chịu khổ và thuốc ức chế, hắn sẽ k do dự mà chọn thuốc ức chế, bởi vì nó sẽ khiến hắn dễ chịu hơn, cho dù hắn đã từng kháng cự nó.

Corey đứng dậy lảo đảo bước đi, lòng bàn tay toát mồ hôi làm hắn không thể vặn chốt cửa. Corey cố sức xoay nắm đấm, mở cửa, bên ngoài cũng là từng mảng đen kịt. Tiếng hít thở gấp gáp nặng nề của hắn vang lên có vẻ đột ngột, Corey đi ra.

Nhiệt lượng nóng bỏng cuộn trào mãnh liệt chiếm cứ đầu óc hắn,giống như dung nham đang sôi sùng sục chờ cơ hội phun trào. Corey đỡ tường từ từ đi tới, mỗi bước đi là phía sau của hắn càng gia tăng thêm ướt át dính ngấy.

Tình trạng này thực sự gay go.

Corey dừng lại, hormone tác động tới cơ thể làm hắn đối với hiện trạng thật hoang mang, hắn k biết đây là tầng 1 hay tầng 2. Hắn chỉ nhớ là thuốc ức chế để ở trên bàn 1 căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Ánh sáng diễm lệ đến chói mắt.

Corey tìm tòi thứ ánh sáng đó, mà ở cuối hành lang, 1 chút tia sáng nhàn nhạt xuyên qua kẽ hở cánh cửa. Tia sáng kia như 1 sự nhắc nhở, điều khiển tâm trí Corey bước về hướng đó. Corey đi nhanh tới, đẩy mở cánh cửa kia.

Chủ phòng chỉ có Corey và chủ nhân chân chính ở nên bất kỳ âm thanh gì phát ra đều k gấy ảnh hưởng tới ai.

Corey dựa người cạnh cửa, cảm mạo cùng kỳ phát tình đảo loạn đầu óchắn thành tương hồ. Hắn hơi hơi thở gấp, híp mắt nhìn sang. Trong phòng k tính là sáng ngời, đèn huỳnh quang chưa mở, đèn bàn đang bật, hiện ra màu vàng ấm áp. Ánh sáng đó cùng lửa trong lò sưởi tương tự nhau, làm Corey cũng cảm thấy ấm áp.

Tầm mắt hắn quét đến bên cạnh, ở bên bàn đọc sách ngồi 1 người nam nhân. Corey có chút nhìn k rõ, hắn chỉ biết người nam nhân đó ngồi tranh sáng tranh tối, ngọn đèn miêu tả 1 bên gò má xinh đẹp của y. (giờ sẽ gọi Chester là y >.< xưng hô hơi loạn sau này sẽ beta lại sau).

Corey trong nháy mắt có thể nhận ra đó là 1 Alpha, thâm chí khiến hắn hài lòng hơn là Alpha đó là bầu bạn ___ người dấu hiệu hắn. Hắn cảm giác ấn ký sau gáy sưng trướng nong nóng, bản thân hắn hiện tại cũng như 1 người chết đuối cực độ thiếu dưỡng khí, biện pháp duy nhất để hắn sống sót là bị mùi hương của y bao bọc___ cái loại sạch sẽ hương vị mag đến kích thích trí mạng.

Thể dịch phân bố quá nhiều làm tiêu hao thể lực của Corey, đồng thời đại não trì độn cũng làm hắn quên đi rất nhiều điều kiêng kị. Hắn hoàn toàn không nhớ rõ người đàn ông trước mắt là ai, nhưng hắn biết, y rất quan trọng với hắn.

So với thuốc ức chế còn trọng yếu hơn.

Corey đi tới, lạnh nhạt ngọn đèn k chống chọi được bóng tối bủa vây, xung quanh lại an tĩnh như vậy, đây là cái thời cơ thật tốt để làm 1 vài chuyện.

Ngắn ngửi mấy phút, Chester dừng mọi cử chỉ hoạt động. Y bỏ xuống văn kiện chứa đầy dã tâm phức tạp trong tay, y nghiêng người nhìn vị khách k mời mà tới này.

Vị khách này đúng là quá thô lỗ, hắn đem cái loại mùi hương đó xông khắp căn phòng, nồng nặc đến gay mũi. Chester lạnh lùng nhìn hắn, nhưng đối phương lại hoàn toàn k để tâm đến.

Y nhìn hắn đi từng bước lại gần.

Chester nhanh chóng kéo ra ngăn tủ, lấy 1 lọ thuốc ném tới bên chân Corey.

Động tác Corey vì vậy mà đỉnh chỉ.

Chester lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."

"A! Tiên sinh." Corey nở nụ cười, "Tôi còn nghĩ rằng anh sẽ không để ý đến tôi cơ." Giọng điệu của hắn chậm rãi như mang theo chút hàm hồ ngủ mơ.

Corey tiếp tục đi tới trước, hắn k thèm nhặt thuốc dưới đất, hoặc là nên nói tôn nghiêm k cho phép hắn làm việc đó. Corey bị hắc ám hầu như che phủ, làm nụ cười của hắn trở nên bí hiểm.

Tay hắn đặt lên lưng ghế dựa.

Chester đứng dậy, tốc độ nhanh như cái hồi y cầm sách rời khỏi đại sảnh. Chester nhanh chóng đẩy ghế ra, giống như người mắc bệnh khiết phích nghiêm trọng, k muốn để kẻ nào đụng vào đồ vật của y, nhất là kẻ trước mắt này.

Corey:"Anh khẩn trương cái gì, tiên sinh, k có việc gì nha. Tôi đến bây giờ còn nhớ rõ thời điểm anh là như thế trấn định, nghiêm túc làm người khác k thể xem nhẹ." Chúa mới biết hắn đã gặp qua y ở nơi nào, cả tên của y hắn còn chả nhớ nữa là.

Chester coi nhẹ động tác muốn đến gần của Coery, y mang khuôn mặt biểu tình băng lãnh đi đến cửa phòng, tay nắm chốt cửa: "Tôi nói lại lần nữa, mời cậu ra ngoài,Damon tiên sinh."

Coery quay người lại, tay hắn chống trên mặt bàn. Corey ngăn trở toàn bộ ánh sáng đèn bàn, nhưng Chester vẫn thấy được hắn đang cười.

Máy giám sát sáng lên, đèn màu đỏ liên tục chớp lóe. Ở cùng 1 chỗ với Alpha mà máy giám sát vẫn vang lên cảnh báo là dấu hiệu đã đến giai đoạn xấu nhất.

Nồng nặc hương thơm phả tới, Omega đặc hữu tin tức tố, chuyên môn dụ dỗ người hormone, chúng nó hội tụ vào 1 chỗ, sau đó giống như bom nguyển tử ở trên không trung mãnh liệt nổ tung. Corey lần nữa cử động, tại đêm tối k bóng người, ôm theo tối thượng vũ khí, như ác ma theo u tối sống lại.

Corey đến gần Chester, tay hắn dán lên bàn tay đang năm chốt cửa của y, nhẹ nhàng mà vuốt ve. Thực sự lạnh lẽo nha.

Chester cảm nhận được độ nóng.

Trừ lần ngoài ý muốn đó ra, không có gì có thể so sánh cùng nó.

"Anh thật sự muốn đuổi tôi ra ngoài sao, tiên sinh." Corey chớp chớp đôi con ngươi xanh thẳm xinh đẹp, nhìn qua hắn lại có chút đáng thương.

Chester không đáp lại, vẻ mặt của y như 1 kết thành băng mỏng.

Bọn họ lâm vào trầm mặc giằng co.

"Tiên sinh." Corey nhẹ nhàng chậm chạp mà kêu y.

Chester cảm thấy nguy hiểm, tư duy của y 1 bộ phận bị phân tán do tin tức tố Omega. Thân thể y chia thành 2 thái cực, thiên tính cùng lý trí tranh đoạt lần nhau.Mà ở trong trận tranh đoạt này phân ra con đường thứ 3 làm y bước tới, y ngửi đến hương vị ngọt ngào thân thiết kia, chúng nó cùng thiên tính từ từ dung hợp lại.

Chester có thể sắp sửa làm ra quyết định khiến y sau này hối hận, Omega trước mặt đang dán sát thân thể y, Omega lon tóc không ngừng cọ qua cổ y, nhưng y vẫn chưa hề có động tác.

Không phản kháng cũng k hề thuận theo, y vẫn đừng sừng sững tại chỗ. Thế nhưng đây là Omega đích thân y ký hiệu, dã thú trong lòng y đã muốn cậy mở nắp lồng phóng túng 1 phen.

"Tiên sinh." Corey cọ cọ vai Chester, trong ảnh mắt tràn ngập sương mù. "Tôi tin là anh sẽ giữ tôi lại, tiên sinh."

Corey hôn lên môi Chester.

Một nụ hôn đơn phương ngắn ngủi.

Corey rời khỏi môi Chester, bọn họ lại lần nữa đối mặt nhau.

Một giây kế tiếp, Chester giơ tay lên che khuất con ngươi xanh thẳm của Corey. Y k thích ánh mắt này, bởi chúng làm y k có chỗ nào che giấu.

Đồng thời nụ hôn của y hạ xuống.

Đây là 1 cuộc đánh cược đã định trước là k có kết quả, mặc kệ vùng vẫy bao lâu, bởi vì k ai có thể chống lại được bản năng của thiên tính.

Bọn họ bắt đầu bằng những nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, càng về sau càng điên cuồng gặm cắn đối phương, mùi vị trên người Corey làm Chester k thể kìm chế mà phát cuồng.

Chester buông lỏng chốt nắm, cửa sau lưng y theo di chuyển đóng lại.

Alpha cùng Omega tin tức tố triền miên với nhau cùng 1 chỗ, 1 đêm kia như lặp lại trong đầu bọn họ.

Mơ hồ đến xao động, thân mật cùng xa lạ liên hồi kích thích thần kinh cả 2 cho đến tứ chi toàn thân tê dại.

Corey vì động tác của Chester mà phát ra 1 tiếng "hừ" nhẹ nũng nịu (?), lúc này chỉ mới bắt đầu. Corey nhăn lại lông mày, cho dù bị Alpha tin tức tố bao bọc nắm giữ. Hắn vẫn như cụ không thể thích nghi.

Corey đưa tay che miệng.

"Đừng che." Ấn 1 nụ hôn lên cái tay đang che miệng của Corey, Chester cúi đầu, thanh âm khàn khàn, "Để tôi nghe 1 chút giọng của em, Corey."

Y lần đầu tiên gọi tên hắn, tại thời điểm y k chú ý bị hương thơm của Omega dẫn dụ.

Corey nhìn về phía ánh mắt nam nhân, hắn cũng không thấy rõ cái gì.

COrey nhớ tới giấc mơ trước đây, ở trong khoảng không bóng tối bao la đầy tĩnh lặng,hắn lặng lẽ bước đi, sau đó hắn nhìn tới 1 cái hỏa lò thật lớn, lửa bên trong thiêu đốt.

Hắn nhìn ngọn lửa kia.

Hắn cảm thấy nóng.

Đủ để khiến bản thân bị đốt thành tro bụi.

Edit: Thinh27 (wattpad), dinhngocthu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro