10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì bị viên cửu cấp yêu đan ảnh hưởng, Kỳ Cẩn tái sinh vào yêu tộc. Chung Triết Dương cũng chỉ có thể làm đến bước này. Nhưng yêu giới rộng lớn, hắn lại phải chạy một chuyến về tiên giới, hỏi xem Kỳ Cẩn hiện tại ở nơi nào.


Được đến đáp án, Chung Triết Dương lại chạy đi yêu giới. Hắn tìm tới một thôn trang. Hồi ức địa điểm hắn nhìn thấy qua hình ảnh, Chung Triết Dương đi tới một căn nhà nhỏ.


Đó là một căn nhà điển hình ở nông thôn, nhìn vô cùng giản dị. Hàng rào tre, một mảnh sân, cùng với căn nhà gỗ nhỏ. Chung Triết Dương nhìn thấy một con chó lớn đang phơi nắng trong sân, bốn con chó con chạy loạn xung quanh, chơi với nhau vô cùng vui vẻ, còn cố gắng nhào lên đầu chó lớn. Chỉ có một con chó nhỏ, thoạt nhìn là nhỏ nhất trong đàn, nằm phơi bụng dưới gốc cây, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.


Chó lớn là màu đen, bốn con chó con pha tạp màu đen vàng, con chó nhỏ nhất lại là màu trắng. Hai con mắt nó mỗi con có một đốm vàng xung quanh, nhìn đặc biệt buồn cười.


Chung Triết Dương mím môi, vì nén cười mà khuôn mặt trở nên dữ tợn. Chó lớn thấy hắn nhìn chằm chằm con non nhà mình, lập tức cảnh giác nhìn hắn. Dù khoảng cách xa, nhưng nó sợ hãi sát khí trên người Chung Triết Dương, thân thể không khống chế được run rẩy.


Chung Triết Dương lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhảy xuyên qua kết giới, chạy vào ổ chó, chuẩn xác vớt đi chó ngốc, sau đó bỏ chạy.


Sau lưng là tiếng gầm giận dữ của chó lớn, bốn con chó con hoảng loạn sủa bậy. Chung Triết Dương dùng mười thành sức lực, tốc độ nhanh nhất, không bao lâu đã bỏ xa chó lớn.


Chó con héo rũ trên tay hắn, thân mình tùy ý đung đưa theo động tác của hắn. Chung Triết Dương cảm thấy đã an toàn, rốt cuộc dừng bước, nhấc tay lên để chó con đối diện hắn. Chó con hai mắt ngập nước, vô cùng ủy khuất, rốt cuộc xoay đầu qua, nhắm mắt không nhìn hắn.


Chung Triết Dương nhìn hai đốm mắt trên mặt chó con, nhịn cười muốn nội thương. Nhưng động tác hắn lại vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng ôm chó con vào lòng.


"Kỳ Cẩn, ta đã đến, ta mang ngươi về nhà của chúng ta, được không?"


Thân mình chó con cứng đờ, rốt cuộc ngẩng đầu lên, gâu gâu tức giận lại ủy khuất kêu loạn. Gào một lát, hai mắt nó không có tinh thần, cả người lại héo bẹp. Chung Triết Dương cảm thấy nó thật đáng thương, cúi đầu cọ cọ lên đỉnh đầu nó, cố gắng an ủi:


"Không sao, là khuyển tộc, sẽ hoá hình, không phải con chó..."


Chó con hai mắt rưng rưng, tức giận gặm một ngụm lên má hắn. Ngứa ngứa, cũng không đau, Chung Triết Dương giữ nguyên tư thế, mặc cho nó gặm phát tiết. Lúc nó buông ra, trên mặt Chung Triết Dương cũng không bị gặm đỏ, chỉ có mấy vệt nước miếng khả nghi. Chó con giống như vừa tức giận vừa xấu hổ, không thèm nhìn hắn.


"Ngoan, ngươi có đói bụng hay không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?"


Chó con không phản ứng hắn. Chung Triết Dương vừa ôm chó con, vừa chạy về tiên giới. Hắn cố gắng suy nghĩ xem hắn nên nói cái gì, trong lòng chó con, à không, Kỳ Cẩn mới dễ chịu một ít.


Nhưng nghĩ mãi, hắn chỉ nói được vài câu vô nghĩa sứt sẹo. Chó con vùi đầu vào ngực hắn, không biết đã ngủ say lúc nào.


Về đến nhà, Chung Triết Dương một tay ôm chó con, một tay làm ổ chó. Hắn bận rộn xoay quanh đến xế chiều mới vừa ý. Chó con tỉnh dậy, cũng thử nằm lên đó. Đệm mềm mại, có thật nhiều đồ chơi ở bên cạnh, còn có thật nhiều công năng. Chó con vươn móng vuốt, thử chạm một cái lên hạt châu màu trắng. Pháp trận khởi động, xung quanh chó con bay đầy hư ảnh sao trời.


Trước kia vì lấy lòng chó ngốc, Chung Triết Dương học thật nhiều pháp thuật hoa hòe, không có tính công kích nào. Hắn từng khinh thường loại pháp thuật chỉ có nữ nhân mới thích. Không ngờ Chung Triết Dương hắn khi bắt đầu học, so với ai khác đều nhiệt tình.


Chó con tỏ vẻ yêu thích vô cùng, lúc này có thật nhiều trái đào lơ lửng xoay chung quanh nó. Nó lăn lộn mấy vòng trên đệm, ngửi mùi hương của quả đào. Đã uống sữa xong, lúc này bụng căng tròn, chó con mơ màng sắp ngủ.


Chỉ là đêm khuya, Chung Triết Dương vớt nó từ trong ổ chó lên, ôm nó lên giường cùng nhau ngủ. Chó con không vui uốn éo, nhưng buồn ngủ quá cũng mặc kệ hắn.


Hôm sau, Chung Triết Dương bày ra gần năm đạo kết giới, còn để lại trường đao của hắn canh giữ chó con, mới cất bước đến Chấp Chính Điện. Hắn vừa được thông tri, hẳn là ba vị thần tiên kia đã tới.


Vì hắn cực kỳ phối hợp, quá trình kết thúc thật nhanh. Lão già không yêu cầu hắn bồi thường, hắn cũng tạ lỗi xong. Hai vị thần tiên kia cũng không tỏ thái độ gì đặc biệt, xem đến Chung Triết Dương trăm năm bị cấm xuống phàm giới, nộp lên một bút tiền phạt xong, cũng cáo biệt rời đi.


Chung Triết Dương nghĩ tới chó con, tâm tình không tồi, nhanh chóng chạy về nhà. Vừa bước vào cửa, hắn thấy chó con chạy loạn trong kết giới, vừa chạy vừa kêu. Chung Triết Dương vội vàng vớt nó lên, muốn ôm nó an ủi. Chó con uốn éo càng kịch liệt, rốt cuộc giống như không nhịn được nữa, cả con chó mềm xuống.


Chung Triết Dương bị tiểu một thân, mới hiểu rõ vừa rồi là chuyện gì. Hắn cảm thấy tự trách, cũng thấy chó con một bộ chết lặng. Chung Triết Dương muốn mở miệng nói cái gì để cứu vãng tình hình, nhưng cũng tự biết bản thân càng nói càng sai, nên chỉ đành ngậm miệng. Chung Triết Dương hôn chó con một cái để biểu đạt thành ý, bị nó không thèm nhìn.


Thời gian nghỉ phép của hắn vẫn còn, Chung Triết Dương mỗi ngày chơi đùa với chó con. Chó con lớn lên chậm, càng lớn, hai đốm tròn quanh mắt càng mờ nhạt. Nó tỏ ra vừa lòng cực kỳ, hiện tại còn thích soi gương, bày ra các loại tư thế mà nó tự cho là soái ngây người. Chung Triết Dương yên lặng nghĩ, quả thật chó ngốc vẫn là chó ngốc, bản tính không thay đổi.


Một năm qua, kỳ nghỉ của Chung Triết Dương kết thúc. Lúc này, chó con còn chưa cao đến đầu gối hắn. Chung Triết Dương giống như trước kia, đi đến biên giới đóng giữ, thời gian nghỉ ngơi, hắn chạy đến bồi chó con. Kỳ thật khoảng cách cũng không xa, rời khỏi cương vị cái gì, phó tướng tỏ vẻ thấy nhiều không trách. Dù sao, Chung Triết Dương tùy thời có thể biết được tin tức biên giới, một khi có dị biến, hắn rất nhanh có thể trở về.


Lần này cũng vậy, Chung Triết Dương đang trêu chọc chó ngốc thì được đến tin tức. Hiện tại chó ngốc đã sắp hoàn toàn trưởng thành. Chung Triết Dương và nó ở chung thời gian lâu dài, chỉ một ánh mắt, chó ngốc đã hiểu. Chung Triết Dương thuấn di rời đi, để lại chó ngốc và một đống đồ chơi xung quanh. Nó nhìn theo hướng hắn rời đi, mặc kệ là bao nhiêu lần, ánh mắt nó đều không muốn xa rời nhìn hắn. Lúc này chỉ có nó và đồ chơi ở giữa khu vườn, nhìn qua đặc biệt tẻ ngắt.


Chó ngốc nằm sấp xuống, vẫn nhìn theo hướng Chung Triết Dương rời đi.


Trận này Chung Triết Dương bị thương mất gần nửa cái mạng, từ ngực đến eo bụng bị cắt ra một đường, cánh tay suýt nữa cũng không nối lại được. Chung Triết Dương sợ chó ngốc lo lắng, không dám về nhà, nằm dưỡng thương ở quân doanh.


Chung Triết Dương lấy ra thủy kính, như một thói quen, muốn xem chó ngốc đang làm gì. Vừa thấy, hắn bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh. Chó ngốc đang cố gắng hoá hình. Nó đau kịch liệt lăn lộn, mồ hôi và máu ướt nhẹp bộ lông, nhìn chật vật cực kỳ. Chung Triết Dương theo bản năng, truyền âm báo với phó tướng một tiếng, cố gắng ngồi dậy nhanh chóng chạy về.


Vết thương trên người hắn chưa lành, vận động thi triển thuật pháp, đau đến cả người run rẩy. Hắn cố nhịn đau, đến gần chó ngốc, lại lấy ra mấy viên yêu đan, bổ sung yêu lực cho chó ngốc. Chung Triết Dương đau đến thần trí mơ hồ, chỉ còn nhớ đến phải giúp chó ngốc bổ sung yêu lực, trên tay không ngừng thi triển thuật pháp, độ yêu lực từ yêu đan ra cho nó.


Chung Triết Dương không biết hắn lúc nào mất đi ý thức. Hắn bị tiếng ồn ào của ai đó làm cho tỉnh lại. Chung Triết Dương nhăn chặt mày, là tiếng của Vân Yến Ngôn. Hắn khó chịu muốn bịt tai, ồn muốn chết, nhưng tay hắn vô lực, cố gắng mãi mới nhúc nhích được ngón tay một chút.


"A!"


Là một giọng nam trầm thấp xa lạ, kêu to đầy vui mừng.


"Hắn tỉnh! Mau, mau gọi người đến kiểm tra xem!"


Tay Chung Triết Dương bị một bàn tay to bao lại, cảm giác ấm áp vô cùng. Chung Triết Dương cố gắng mở mắt, muốn nhìn xem đó là ai.


"Hắn không có việc gì, chỉ cần điều dưỡng cho tốt, đừng để hắn tiếp tục chạy loạn"


Là tiếng của y sư. Trong đầu Chung Triết Dương nghĩ đến đều là chó ngốc, không biết lần này nó hoá hình có thành công hay không. Vì có chó ngốc làm động lực, Chung Triết Dương càng kiên trì giãy giụa. Cuối cùng hắn cũng mở mắt ra được.


Sau một lúc thích ứng với ánh sáng, hắn nhìn thấy nam nhân ngồi bên giường. Nam nhân mừng rỡ nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách như tràn đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh. Bộ dạng hắn mày rậm mắt to, ngũ quan khéo léo lại dương cương, nhìn cực kỳ anh tuấn. Hắn tươi cười, hai cái răng nanh tăng thêm vài phần dã tính.


Mặc dù khuôn mặt không giống Kỳ Cẩn, nhưng một ánh mắt nhìn qua, Chung Triết Dương biết, người này chính là Kỳ Cẩn. Chung Triết Dương bị chăm sóc tốt, đôi môi cũng không khô nứt. Hắn cong khóe môi lên, mỉm cười nhìn nam nhân.


"Kỳ Cẩn?"


Giọng hắn khàn khàn, khó nghe vô cùng. Kỳ Cẩn híp mắt cười, gật gật đầu. Hắn vui mừng cúi người, hôn hôn lên môi Chung Triết Dương. Thân thể Kỳ Cẩn nhìn qua còn cường tráng hơn trước kia, ngực đặc biệt lớn. Hắn chỉ khoác cái áo lỏng lẻo, khi cúi người, Chung Triết Dương không kịp đề phòng nhìn không sót thứ gì.


"Nhanh lên dưỡng thương cho tốt, ta sắp tới động dục kỳ, đều phải nhờ vào ngươi!"


Giọng nói trầm thấp như vậy, ngữ điệu lại nhảy nhót ngả ngớn câu dẫn, làm Chung Triết Dương bị kích thích đến. Hắn còn nằm được sao? Không được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro