9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Triết Dương cảm thấy Kỳ Cẩn thật đáng yêu, không nhịn được cong khóe môi lên.


Hắn nghĩ, có lẽ trong lòng Kỳ Cẩn, hắn cũng giữ một vị trí quan trọng. Chung Triết Dương không định chần chờ thêm nữa, hắn sẽ nói rõ cho Kỳ Cẩn mọi chuyện từ đầu đến cuối, sau đó hỏi xem Kỳ Cẩn quyết định thế nào.


Kỳ Cẩn thấy Chung Triết Dương không chụp ảnh nữa, gọi điện thoại cho ai đó, sau đó bắt đầu thu dọn đồ vật về nhà. Kỳ Cẩn hoảng sợ, từ sau thân cây chật vật chạy đi, không muốn Chung Triết Dương phát hiện hắn.


Kỳ Cẩn cố gắng chạy nhanh, sắp về đến nhà, hắn chạy qua một con đường. Đồng tử Chung Triết Dương co rụt lại, một chiếc xe đang lao nhanh tới. Hắn lập tức nâng tay lên, muốn thi triển thuật pháp ngăn chặn lại chiếc xe, nhưng một lão già từ xa thuấn di chạy tới. Lão già không kịp tới gần hắn, đã vội truyền âm cho hắn:


"Không được! Vị thần tiên này, không được đảo loạn nhân quả trần gian! Phàm nhân này đúng lúc này phải chết!"


Thấy Chung Triết Dương không thu tay lại, lão già lập tức vận hết pháp lực toàn thân, phá hủy thuật pháp của Chung Triết Dương. Chung Triết Dương biết bản thân hắn đang hành động theo bản năng, không có lí trí, nhưng hắn không thể nhìn thấy Kỳ Cẩn chết.


Mắt hắn đỏ lên chạy tới gần chiếc xe hơn, tay vung ra một đạo pháp lực, muốn cản xe lại. Lúc này lão già lấy ra một cái pháp khí hình khiên, vàng óng ánh, đánh tới phía trước, một lần nữa chặn lại pháp lực của Chung Triết Dương, nhưng pháp khí cũng răng rắc vỡ nát.


"A a a"


Lão già kêu khóc thảm thiết.


"Óng ánh của ta! Vị thần tiên này! Ngươi biết can thiệp vào mệnh số của phàm nhân là cấm kỵ! Ta không thể nhìn thấy một người vì tư dục đảo loạn quy tắc nhân gian!"


Lão vừa nói, vừa cản lại Chung Triết Dương. Tốc độ của Chung Triết Dương và lão già thật nhanh, nhưng chiếc xe kia cũng không kém. Lão già nỏ mạnh hết đà, nếu Chung Triết Dương không nương tay, một đòn của hắn lão cũng không chịu được. Lúc này nghe động tĩnh, hai vị thần tiên khác cũng thuấn di đi tới. Chung Triết Dương cau mày, chiếc xe sắp đụng phải Kỳ Cẩn, hắn còn bị dây dưa không thôi. Hắn biết hắn không đúng, nhưng hắn cũng không định nương tay nữa.


Chung Triết Dương một nắm tay vung qua, mang theo tám phần kình lực, nhưng xảo diệu chỉ đánh ngay lão già, không phá hủy mọi thứ xung quanh. Lão già ăn một quyền vào ngực, bị đánh văng ra xa. Mắt thấy Chung Triết Dương một lần nữa sắp cản xe lại, hai vị thần tiên lúc này đã hiểu, nhanh chóng tiến lên ngăn cản hắn.


Chỉ một chớp mắt này, Kỳ Cẩn bị đâm bay. Chung Triết Dương khoé mắt muốn nứt ra, ánh mắt dữ tợn nhìn thảm trạng của Kỳ Cẩn. Hắn không quan tâm ba vị thần tiên xung quanh, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Kỳ Cẩn.


Kỳ Cẩn hai mắt mở to, ý thức dần dần biến mất. Hắn bị đâm bay rất xa, lúc Chung Triết Dương thuấn di tới, ánh sáng trong mắt hắn đã tan rã. Linh hồn Kỳ Cẩn nhanh chóng chạy ra, theo bản năng muốn đầu thai, nhưng bị Chung Triết Dương chụp lại.


Nó hiện tại là một đoàn ánh sáng trắng, có lẫn chút màu tím nhạt. Ba vị thần tiên thấy thế, cũng không ngăn cản Chung Triết Dương. Bọn họ là nhân chứng, đang chờ hắn nói rõ ràng, còn phải đem hắn đi lĩnh phạt.


Chung Triết Dương sờ sờ đoàn ánh sáng một chút, gọi Kỳ Cẩn ra. Đoàn ánh sáng sau khi biến thành Kỳ Cẩn, hai mắt sáng rực nhìn hắn, cười cực kỳ vui vẻ. Kỳ Cẩn chưa biết hắn đã chết. Hắn theo bản năng chạy tới ôm lấy Chung Triết Dương, nhưng hư ảnh quá mỏng manh, vừa tới gần Chung Triết Dương, hắn đã bị pháp lực trên người Chung Triết Dương chấn nhiếp. Kỳ Cẩn vô thố, ủy khuất nhìn Chung Triết Dương.


Chung Triết Dương run run môi, rốt cuộc xoay người, nói với ba vị thần tiên:


"Ta là Chung Triết Dương, tướng quân dưới trướng Bạch Đức đế. Hiện tại còn có việc tư cần xử lý, sau khi xử lý xong, nguyện ý đi lĩnh phạt. Hẹn một ngày sau gặp nhau ở Chấp Chính Điện, ta sẽ giải thích rõ ràng và bồi thường cho các vị"


Hắn không để ý phản ứng của bọn họ, phất tay mang theo Kỳ Cẩn rời đi. Kỳ Cẩn vì linh hồn không đủ mạnh mẽ, Chung Triết Dương chỉ có thể tìm một nơi vắng vẻ ở nhân gian, bày ra một đạo kết giới. Lúc này, Kỳ Cẩn càng mờ mịt. Chung Triết Dương lấy ra một cái pháp bảo tinh xảo, nhìn như một cái bát nhỏ, có khắc hoa sen màu xanh. Hắn dùng nó để ổn định hồn lực cho Kỳ Cẩn.


Kỳ Cẩn dần dần tỉnh táo hơn, Chung Triết Dương cũng bắt đầu kể rõ mọi chuyện cho hắn nghe. Kỳ Cẩn nghe xong, cảm thấy rất bình tĩnh, giống như đó không phải chuyện của hắn.


"Đều đã là quá khứ"


Hắn nói, không quan tâm lắm. Chung Triết Dương khép mở miệng, sau cùng vẫn nói ra:


"Ngươi có muốn khôi phục lại yêu lực hay ký ức không?"


Kỳ Cẩn không vui:


"Tại sao chứ? Con chó ngốc nghếch đó chắc chắn không phải là ta! Hơn nữa, ai lại muốn có yêu lực lại để một lần nữa làm chó? Ta không làm!"


Chung Triết Dương yếu ớt giải thích:


"Là khuyển tộc..."


Kỳ Cẩn cho hắn một ánh mắt: ngươi nói cũng như không nói. Chung Triết Dương nghẹn họng không nói ra được gì thêm nữa.


"Bây giờ, điều ta quan tâm là... Làm sao mới có thể ở bên cạnh ngươi... Ta, ta đã chết..."


Kỳ Cẩn cúi đầu, cả người héo bẹp. Chung Triết Dương xoay quanh hắn, muốn ôm hắn, lại không dám, sợ pháp lực trên người hắn làm Kỳ Cẩn khó chịu. Hắn cau mày muốn an ủi Kỳ Cẩn, nghĩ nghĩ, lại nói:


"Linh hồn ngươi lại có thể đầu thai. Chỉ cần ngươi chạy đến yêu tộc hay thần tộc, chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài hơn. Tuyệt đối đừng chạy tới đầu thai làm yêu ma là được, chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường, ngươi lại phải đi đầu thai..."


Kỳ Cẩn ủy khuất nhìn hắn, Chung Triết Dương rốt cuộc chột dạ ngậm miệng. Hắn luôn biết lời nói của hắn không tốt lắm. Vậy nên hắn luôn ít nói, vạn năm qua cũng không có lão bà.


Chung Triết Dương mở miệng muốn cứu vớt tình hình, nhưng Kỳ Cẩn giành trước, cắt ngang:


"Nếu ta nhập vào luân hồi, đầu thai lại không có ký ức, vậy cũng bằng không. Ta không muốn như vậy"


Chung Triết Dương mím môi, khuôn mặt lạnh lùng, vì cảm xúc quá phập phồng mà ánh mắt mang theo vài phần hung ác. Sau cùng, hắn vẫn thành thật nói ra:


"Có thể giúp ngươi giữ lại ký ức, nhưng dùng biện pháp này, ký ức về vài kiếp trước cũng không khống chế được tràn vào đầu ngươi..."


Vạn nhất, vạn nhất ngươi vẫn là thích Vân Yến Bạch...


Chung Triết Dương siết chặt nắm tay, lo được lo mất.


Kỳ Cẩn cũng có chút phân vân, nhưng hắn lại ngẩng đầu, tươi cười nhìn Chung Triết Dương:


"Không sao, ta tin tưởng bản thân ta. Ta sẽ không hối hận"


Một câu nói đơn giản như thế, mang theo quá nhiều hàm nghĩa. Chung Triết Dương thất thần một chút, sau đó tự thôi miên bản thân phải trở nên kiên định hơn.


Hai người ngầm đồng ý với nhau, Chung Triết Dương bắt đầu dùng pháp bảo hỗ trợ, thi triển pháp thuật. Một đoàn ánh sáng xanh nhạt bao bọc lấy Kỳ Cẩn, Chung Triết Dương âm thầm dùng cửu phẩm yêu đan gia tăng thêm vào.


Ký ức bắt đầu mạnh mẽ bị cố định, khắc sâu, Kỳ Cẩn đau đến ôm đầu. Hắn từ từ nhớ lại những kiếp làm phàm nhân của hắn, sau đó... Là Vân Yến Bạch.


Sau gần một tiếng, Chung Triết Dương thu tay, Kỳ Cẩn cũng nhớ tới thật nhiều ký ức. Trong phút chốc, hắn không cách nào lấy lại được tinh thần.


Chung Triết Dương ở đó bồi hắn, củng cố hồn lực cho hắn. Một ngày qua đi, Kỳ Cẩn rốt cuộc sắp xếp ký ức xong. Hắn nhìn Chung Triết Dương, muốn nói lại thôi, rốt cuộc thở dài than một tiếng. Hắn buồn bã nói:


"Ta... đúng thật là ngốc nghếch. Mới lớn, chưa hiểu chuyện a, ngây ngốc a..."


Chung Triết Dương nghe đến đây, biết hắn đang nói tới khoảng thời gian hắn ở tiên giới. Tim Chung Triết Dương bất giác thít chặt một chút, hơi thở cũng chậm lại, giống như chờ đợi phán quyết. Kỳ Cẩn thấy hắn như vậy, gấp gáp xoay quanh:


"Ngươi, ngươi đừng hiểu lầm... Thật ra khi đó, người ta thích là ngươi!"


Chung Triết Dương trợn to mắt. Hắn từng có nhiều lý giải về vấn đề này, hắn nghĩ tới khả năng Kỳ Cẩn không chỉ chấp nhận Vân Yến Bạch, còn có thể chấp nhận hắn. Chung Triết Dương duy độc không nghĩ tới, người Kỳ Cẩn thích, là hắn? Như vậy tại sao Kỳ Cẩn lại chạy đến chỗ Vân Yến Bạch cầu hoan?


Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của hắn, Kỳ Cẩn đột nhiên chột dạ, cúi đầu thật thấp. Hắn nhỏ giọng nói:


"Thật ra... khi đó ta lần đầu tiên động dục, ân, trưởng thành, ta nghĩ tới, cùng ngươi... Khi đó ta thật sự giật mình, cho rằng ta đã phản bội chủ nhân, không có trung thành... Cho nên..."


Kỳ Cẩn không dám nhìn hắn, lén lút xoay người sang một bên, không dám đối diện hắn:


"Cho nên... Ta cố gắng đuổi theo Vân Yến Bạch chủ nhân, thể hiện là ta vẫn trung thành, trong lòng chỉ có hắn. Thật ra khi đó ta chột dạ, muốn dùng hành động đó để che lắp tư tâm, tự thôi miên chính mình..."


Chung Triết Dương vẻ mặt chết lặng nhìn hắn. Miệng hé mở, rốt cuộc một câu cũng không nói ra được.


Hoang đường!


Kỳ Cẩn giống như biết hắn tức giận, co rụt thân mình, nhanh chóng nói:


"Động dục kỳ nghĩ đến người khác không phải là chủ nhân, không có nghĩa là phản bội chủ nhân, không có lỗi, ta hiện tại đã biết! Ân, khi đó ta không có đầu óc, ta trì độn, ta không biết đạo lý. Nhưng... Nhưng không có ai dạy ta hết, ta không biết cái nào đúng cái nào sai..."


Nói nói, hai mắt Kỳ Cẩn ướt sũng nước, nhìn đáng thương cực kỳ. Lí trí Chung Triết Dương bựt một tiếng căng đứt, tay hắn để quanh Kỳ Cẩn lại không dám ôm, gấp gáp chuyển tới chuyển lui.


"Không không không, là ta không đúng. Ta bỏ lỡ dịp ngươi hoá hình, bỏ lỡ động dục kỳ của ngươi. Là ta thất trách, không có ở đó giúp ngươi giải thích nghi hoặc! Ngươi không có sai! Ta sai! Ta đáng chết!"


Kỳ Cẩn thật muốn bất chấp nhào vào ngực Chung Triết Dương cọ cọ, nhưng gần chạm tới hắn, linh hồn Kỳ Cẩn đã run rẩy, không tiến thêm được bước nào nữa. Hai người chua xót nhìn nhau.


"Mau... Mau đi chuyển thế, để ta ôm ngươi một cái, ôm cả ngày"


Chung Triết Dương run rẩy môi nói. Hắn nhìn hai mắt Kỳ Cẩn, vì bị cản trở không chạm được hắn, Chung Triết Dương có chút không nhịn được. Kỳ Cẩn thấy hắn như vậy, nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro