4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Cẩn "ân" một tiếng, giống như đang nhẫn nhịn cái gì. Trong đầu Chung Triết Dương lập tức hiện lên hình ảnh ngốc cẩu bị ủy khuất, hai mắt ngập nước, dẫn hắn đi xem món đồ chơi của nó lại bị rớt xuống khe suối, không tìm thấy nữa.

Chung Triết Dương lại đau lòng, đi tới muốn giúp Kỳ Cẩn. Kỳ Cẩn ngồi trên giường, mở rộng hai chân, cả người dựa ra phía sau, dùng hai cánh tay chống đỡ. Tư thế này làm bộ vị mẫn cảm của hắn hiện ra càng rõ ràng. Trên người hắn còn có vết thương, đầu tóc hỗn độn, đặc biệt dẫn dụ người khác tới khi dễ hắn.

Nhưng Chung Triết Dương chỉ nhìn chằm chằm vào khoá quần, nhíu mày khó hiểu.

"Giúp... Giúp ta cởi bỏ nó"

Kỳ Cẩn khàn khàn nói, lại "ân" một tiếng, mông trượt đến trượt đi. Chung Triết Dương vươn tay, động tác cẩn thận tháo khoá kéo ra.

Thật thuận lợi, không bị mắc kẹt vào cái gì. Đang lúc Chung Triết Dương khó hiểu, hắn thấy cự vật bên dưới bật ra, run rẩy. Quần lót của Kỳ Cẩn ướt một mảnh, Chung Triết Dương lập tức đen mặt. Chó ngốc lại tới phát tình kỳ sao? Không đúng, bây giờ đã là nhân loại, hẳn là... Động tình đi?

Vì ai? Vì phàm nhân bị hắn đá ra khi nãy sao? Lúc đó bọn họ đúng là đang làm... Mà chính hắn đã đánh gãy bọn họ?

Chung Triết Dương biểu tình một lời khó nói hết. Hắn nhìn thấy Kỳ Cẩn bị khi dễ, đã đầu óc nóng lên nhảy đi vào. Bây giờ nghĩ lại, nói không chừng đó là tình thú giữa hai người bọn họ?

Chung Triết Dương ảo não, không dám nhìn Kỳ Cẩn, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, vừa nãy đánh gãy các ngươi..."

Không khí an tĩnh lại, Chung Triết Dương chờ mãi, không thấy Kỳ Cẩn có phản ứng gì. Hắn trộm liếc mắt một cái, thấy Kỳ Cẩn hai má đỏ bừng, đang liếc mắt xem thường nhìn hắn.

Chung Triết Dương càng xấu hổ, lại nghe Kỳ Cẩn nói:

"Giúp ta cởi nó ra"

Chung Triết Dương chưa ý thức được đây là nhân loại Kỳ Cẩn yêu cầu hắn, mà không phải chó ngốc của hắn. Chung Triết Dương dung túng Kỳ Cẩn, giúp hắn cởi quần ra.

Kỳ Cẩn lại tự hắn cởi luôn quần lót, rốt cuộc cả người trần như nhộng, cũng không thấy hắn xấu hổ. Biểu tình hắn thoả mãn, lại từ dưới giường lấy ra mấy cái thùng to, mở ra, bên trong toàn là những đồ vật kỳ quái.

Chung Triết Dương nhìn một lát, mới nhớ tới nó là cái gì. Một đống đồ chơi tình thú. Hắn trợn mắt há mồm nhìn Kỳ Cẩn rút ra một cái, lại lấy dầu bôi trơn. Hắn nằm úp sấp, mông nâng lên cao, đưa về phía Chung Triết Dương. Dùng dầu bôi trơn, Kỳ Cẩn biểu tình say mê liếm liếm ngón tay, lại nhét ngón tay vào cúc huyệt. Một bên nhào nặn mông, một bên mở rộng. Tiếng dầu bôi trơn và tiếng thở dốc của Kỳ Cẩn quanh quẫn trong căn phòng yên tĩnh.

Chung Triết Dương đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Bên trong không ngừng vang lên tiếng rên rỉ của Kỳ Cẩn, trầm thấp, ẩn nhẫn, vui sướng. Chung Triết Dương nghe tiếng khởi động của đồ chơi tình thú, Kỳ Cẩn a một tiếng giống như đau, lại giống như kích động, rên rỉ càng lớn tiếng.

Chung Triết Dương thở dài, từ từ trượt xuống ngồi tựa lưng vào cửa. Bản năng động vật sao? Hắn có thể hiểu được. Nhưng Kỳ Cẩn cũng không kiêng dè hắn, thoải mái tự nhiên triển lãm bản thân động dục trước mặt một người xa lạ như hắn. Chung Triết Dương cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, thật xa lạ.

Hắn bắt đầu không phân biệt được chó ngốc của hắn và Kỳ Cẩn. Đó còn là chó ngốc của hắn sao? Hay chó ngốc của hắn sẽ mãi mãi không thể trở lại nữa?

Kỳ Cẩn ở bên trong thở dốc, rên rỉ, chơi đồ chơi cả một buổi chiều. Chung Triết Dương ngồi bên ngoài suy nghĩ, cũng nghe cả một buổi chiều. Rốt cuộc Chung Triết Dương kết luận, hắn vẫn là không bỏ chó ngốc của hắn xuống được.

Từ ngày hôm đó, Chung Triết Dương âm thầm đi theo Kỳ Cẩn. Hắn nhìn thấy Kỳ Cẩn buổi sáng nhét đồ chơi tình thú vào cúc huyệt, sau đó áo sơ mi tây trang đi làm, giống như không có việc gì. Buổi tối, Kỳ Cẩn mặc một cái áo sơ mi mỏng, quần bó chặt, phun thật nhiều nước hoa, đi vào quán bar. Hắn nhảy cực kỳ gợi cảm, cũng bị rất nhiều người sờ. Một tháng qua, hắn trêu chọc rất nhiều đối tượng, nhưng luôn từ chối lên giường cùng bọn họ. Bọn họ có người không nhịn được, bất chấp muốn nhào tới mạnh mẽ cường gian hắn, nhưng Kỳ Cẩn lần nào cũng thoát khỏi, giống như đã làm quen.

Có một lần, Chung Triết Dương nhìn thấy Kỳ Cẩn buổi tối nhét đồ chơi tình thú vào cúc huyệt, kèm theo rất nhiều trứng run, trên ngực cũng có. Áo sơ mi khoác hờ, không mặc quần, lại khoác một cái áo khoác rộng. Hắn đi tới một công viên nhỏ, đặc biệt vắng vẻ. Ở đó cây cối nhiều, ánh đèn ít, trong bóng tối nhìn không thấy rõ.

Kỳ Cẩn đi vào chỗ tối, cởi bỏ nút thắt áo khoác ra, cúi người xuống, lại vén áo khoác lên, lộ ra cặp mông căng tròn, cúc huyệt không ngừng mấp máy, theo đồ chơi tình thú chạy ở cường độ cao nhất, chất lỏng trong suốt không ngừng chảy xuống.

Kỳ Cẩn ẩn nhẫn rên rỉ, tay không ngừng kích thích hạ thân và món đồ chơi. Từ góc độ của hắn, xoay đầu lại có thể nhìn thấy con đường bên ngoài. Mông của hắn chính là đưa về phía đó, nửa là muốn người khác nhìn thấy, nửa là chìm trong bóng tối, không muốn người khác biết.

Chung Triết Dương nghẹn họng trân trối, âm thầm làm chút thuật pháp, không để người khác nhìn thấy Kỳ Cẩn. Kỳ Cẩn càng kích thích món đồ chơi, chân của hắn càng mềm, rốt cuộc không nhịn được, Kỳ Cẩn quỳ rạp trên đất, hạ thân chạm vào bụi cỏ cứng rắn, hắn mẫn cảm rên lên một tiếng.

Chung Triết Dương nhìn Kỳ Cẩn khẩn cầu có người tới thoả mãn hắn, đung đưa mông, lại bất lực không thoả mãn được. Chung Triết Dương cũng nghĩ tới, khi chó ngốc chết, cũng đang ở động dục kỳ, không được thoả mãn. Tới nay Kỳ Cẩn không lên giường với ai, hẳn là chấp niệm tiền kiếp chi phối hắn, nói cho hắn là không thể, chỉ có thể là người kia, là Vân Yến Bạch.

Nhìn Kỳ Cẩn vui thích lại đau khổ giãy giụa, trái tim Chung Triết Dương giống như bị ai nắm lại.

Kỳ Cẩn bên kia đã bắn hai lần, ngã xuống đất thở dốc. Trong mắt hắn xẹt qua tự giễu, nhưng rất nhanh hắn lại vui vẻ. Kỳ Cẩn che áo khoác lại, phủi bụi bẩn, đứng lên, đi về nhà như không có việc gì. Chất lỏng trong suốt chảy xuống chân hắn, áo khoác đen cũng thấm ướt vài vệt nước, nhưng Kỳ Cẩn hồn nhiên không để ý.

Về đến nhà, vệ sinh thân thể xong, Kỳ Cẩn nhét một món đồ chơi tình thú tinh xảo vào cút huyệt, lại mặc bộ đồ ngủ nửa trong suốt có áo ngực vào, thoải mái ngủ.

Đợi cho hắn ngủ say, Chung Triết Dương đi đến ngồi bên giường. Hắn chăm chú nhìn Kỳ Cẩn, có chút lưu luyến vén tóc của hắn lên. Kỳ Cẩn sắc mặt hồng nhuận, lúc ngủ nhìn đặc biệt ngây thơ.

Chung Triết Dương nghĩ, rốt cuộc chỉ có hắn là không buông xuống được chó ngốc, còn Kỳ Cẩn, đã là một con người khác.

Nghĩ nghĩ, Chung Triết Dương lắc đầu. Không, Kỳ Cẩn cũng vậy, cũng không buông xuống được Vân Yến Bạch.

Vân Yến Bạch là một chủ nhân không xứng chức. 100 ngày chỉ có một ngày ở nhà. Chung Triết Dương canh giữ ở biên giới, tới lúc nghỉ ngơi, đều chạy đến chơi cùng chó ngốc. Là hắn vẫn luôn bồi nó, không để nó cô đơn. Lúc rãnh rỗi ở quân doanh, hắn làm cho nó rất nhiều món đồ chơi nhỏ, chọc cho nó vui.

Là hắn, mà không phải Vân Yến Bạch.

Nhưng chó ngốc vẫn lựa chọn chủ nhân của nó, vẫn yêu thích Vân Yến Bạch. Hoá thành hình người, đến động dục kỳ, vẫn là chọn Vân Yến Bạch.

Lúc này trong đầu Chung Triết Dương lóe qua một suy nghĩ. Vì sao không phải là hắn?

Nếu là hắn... Nếu lúc đó yêu ma không tấn công, hắn không phải bận rộn đến bỏ lỡ chó ngốc hoá hình. Lúc chó ngốc đến động dục kỳ, người nó yêu cầu là hắn... hắn sẽ thoả mãn nó sao?

Chung Triết Dương nghĩ, nếu là lúc đó, hắn cũng sẽ như Vân Yến Bạch, chắc chắn sẽ từ chối.

Nhưng hiện tại...

Chung Triết Dương nhìn Kỳ Cẩn, có chút chua xót nghĩ, hắn sẽ. Nếu Kỳ Cẩn yêu cầu hắn, hắn sẽ đáp ứng. Hắn sẽ thoả mãn hắn.

Nhưng đáng tiếc, người Kỳ Cẩn chờ, không phải là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro