5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang lúc Chung Triết Dương suy nghĩ xem tình cảm của hắn dành cho chó ngốc đã đến loại trình độ gì, đã thành ra cái dạng gì, hắn ý thức được có người tới đây.

Là Vân Yến Ngôn.

Chung Triết Dương cười lạnh, phất tay tạo ra một cái kết giới bảo hộ Kỳ Cẩn, lẳng lặng nhìn Vân Yến Ngôn đột ngột xuất hiện trong căn phòng. Vân Yến Ngôn cũng là võ tướng, bộ dạng anh tuấn cao lớn. Hắn thấy Chung Triết Dương lạnh lùng nhìn hắn, có chút lúng túng gãi đầu, tầm mắt dời sang một bên, không dám nhìn Chung Triết Dương. Hắn lắp bắp nói:

"Chuyện kia... Ta không cố ý..."

Chung Triết Dương đánh gãy hắn:

"Ngươi tới đây làm gì?"

Vân Yến Ngôn hơi hơi cúi đầu, xòe lòng bàn tay ra. Trên tay hắn là một viên cửu phẩm yêu đan màu tím sậm, phát ra từng đợt ánh sáng nhạt.

"Ta tới bồi thường cho hắn..."

Chung Triết Dương hừ lạnh. Tính thời gian, tiên giới đã qua năm ngày, Vân Yến Ngôn mới đến 'bồi thường'. Hắn lạnh lùng hỏi:

"Ngươi muốn bồi thường thế nào?"

Vân Yến Ngôn xấu hổ nhìn hắn, có chút tức giận nói:

"Còn có thể thế nào? Ta đây giúp hắn khôi phục yêu lực, mang về tiên giới cho ngươi!"

Chung Triết Dương có chút thất thần, Vân Yến Ngôn nói giống như hắn mới là chủ nhân của chó ngốc không bằng. Nhưng hắn vẫn không vui hỏi lại:

"Ngươi đánh hắn xuống, lại làm như không có việc gì mang hắn trở lại. Nhân sinh của hắn là để ngươi tùy tiện quyết định sao? Nếu hắn không muốn thì thế nào?"

Vân Yến Ngôn tức giận cãi lại:

"Thế nào? Làm sao ngươi biết hắn không muốn? Thôi, tùy ngươi"

Vân Yến Ngôn lưu lại cho hắn tờ giấy ghi chép bí thuật cùng với viên cửu phẩm yêu đan, nhanh chóng xoay người rời đi, không muốn nhiều lời thêm nữa. Chung Triết Dương nhìn lướt qua bí thuật. Bí thuật này hắn vốn đã biết đến, hắn tùy tay ném vào túi càn khôn. Chung Triết Dương thưởng thức viên yêu đan một chút, phẩm chất không phải tốt nhất, nhưng cũng không tồi.

Chung Triết Dương nhìn Kỳ Cẩn ngủ say, có chút mờ mịt. Hắn chưa từng nghĩ sẽ thay Kỳ Cẩn quyết định nhân sinh của hắn. Kỳ Cẩn là phàm nhân, vậy hắn đi theo bảo vệ phàm nhân Kỳ Cẩn là được. Lời nói của Vân Yến Ngôn lại làm cho hắn nghĩ tới. Đúng vậy, nếu như Kỳ Cẩn lựa chọn khôi phục yêu thân, muốn trở về bên cạnh Vân Yến Bạch thì sao?

Chung Triết Dương siết chặt nắm tay. Không... Trước đó, trước khi Kỳ Cẩn làm ra quyết định, hắn sẽ khiến cho trong lòng Kỳ Cẩn chỉ có hắn. Như vậy, khi Kỳ Cẩn lựa chọn khôi phục ký ức, dựa vào khoản tình cảm này, cũng sẽ suy xét hắn một chút, mà không phải chỉ biết chạy về phía Vân Yến Bạch.

Nếu Kỳ Cẩn không muốn khôi phục ký ức, như vậy cũng tốt. Chung Triết Dương không ngại bồi hắn kiếp này, lại đến kiếp sau. Lần này hắn sẽ không bỏ lỡ, sẽ không để Vân Yến Bạch trở thành người quan trọng nhất trong lòng Kỳ Cẩn.

Hôm sau, Chung Triết Dương ẩn thân, lại nhìn thấy Kỳ Cẩn nhét trứng run vào cút huyệt mới đi làm. Trên đường đi, hắn còn âm thầm điều chỉnh cường độ run. Chung Triết Dương cố tình hiện thân, từ phía sau va vào Kỳ Cẩn, đặc biệt là va vào mông hắn. Kỳ Cẩn run lên, chân mềm, lảo đảo một cái. Chung Triết Dương vội vàng đỡ lấy hắn, nhanh chóng nói xin lỗi.

"Là ngươi?"

Kỳ Cẩn mở to mắt nhìn hắn. Chung Triết Dương gật đầu xem như chào hỏi, lại xin lỗi một tiếng, làm như có việc gấp rời đi. Mặc dù xoay lưng, nhưng thần thức hắn vẫn ở đó, thu hết biểu cảm của Kỳ Cẩn vào đáy mắt. Kỳ Cẩn vẫn còn nhìn theo hắn, ánh mắt tham lam, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Chung Triết Dương cũng cong lên khóe môi. Hắn phải suy nghĩ xem, làm thế nào trong lòng Kỳ Cẩn chỉ tồn tại một người là hắn. Tối hôm đó, ngoài dự liệu của Chung Triết Dương, Kỳ Cẩn không đi quán bar. Hắn mua một cái bánh kem. Về đến nhà, Kỳ Cẩn tắm rửa vệ sinh, qua loa ăn uống xong, hắn cầm theo bánh kem lên giường.

Chung Triết Dương ẩn thân đi theo hắn, âm thầm lắc đầu Kỳ Cẩn không có phép tắc, ăn bánh kem trên giường. Nhưng rất nhanh hắn trố mắt, Kỳ Cẩn bắt đầu cởi quần áo. Ăn bánh kem cởi quần áo làm gì?

Kỳ Cẩn cũng không ăn bánh kem. Hắn cởi hết quần áo, lấy ra một miếng vải mỏng màu đỏ, tự quấn hắn lại. Mảnh vải quấn quanh, để lộ ra phân nửa cơ ngực và hai đầu vú, lướt qua từng khối cơ bắp kiện mỹ, rốt cuộc đánh một cái kết nơ con bướm ở hạ thân.

Chung Triết Dương biểu tình chết lặng, Kỳ Cẩn luôn thay đổi nhận thức của hắn, mỗi ngày.

Bên kia Kỳ Cẩn lại lấy ra thùng đồ chơi của hắn, chọn lựa một lúc, lấy ra ba dạng. Chung Triết Dương nhìn sang một bên, rồi lại tò mò liếc trộm, xem hắn còn có thể chơi như thế nào.

Kỳ Cẩn một cái nhét vào cúc huyệt, một cái nhét vào mã mắt, còn một cái làm run hạ thân. Hắn nằm ngửa, kéo bánh kem tới gần, từng chút một lau bánh kem lên thân thể hắn, đặc biệt là hai vú và hạ thân. Kỳ Cẩn tỏ ra vô cùng hưởng thụ, tự biến hắn thành món quà, thành bánh kem. Hắn một bên xoa nắn thân thể hắn, một bên lẩm bẩm:

"Mau... Mau tới ăn ta..."

Chung Triết Dương cúi đầu. Hắn xấu hổ vô cùng, hạ thân của hắn có biến hóa. Một màn trước mắt như tra tấn hắn. Bên kia Kỳ Cẩn rên rỉ không ngừng, nhanh chóng kéo ra món đồ chơi, bắn ra một lần. Hắn còn chưa đủ, một bên xoa thân thể, một bên ăn bánh kem. Chung Triết Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Hắn chỉ muốn đánh ngất Kỳ Cẩn, vừa không bại lộ thân phận, vừa muốn làm gì thì làm, hoặc là cứ thẳng tay xóa ký ức của hắn đi là được. Nhưng lí trí của hắn nói cho hắn là không thể. Hắn không thể dưới tình huống Kỳ Cẩn vô ý thức, hoặc không đồng ý, mà làm ra chuyện như vậy.

Ân, đứng nhìn xem hắn đã rất không đúng rồi. Chung Triết Dương giống như hiện tại mới nhận ra điểm này, cảm thấy thanh danh cả đời mất hết. Hắn vô cùng xấu hổ, chật vật đi ra khỏi phòng, tự phong bế thính lực.

Mặt hắn đỏ bừng ngồi dưới đất. Lúc trước hắn xem Kỳ Cẩn làm những chuyện tư mật, còn không có cảm giác gì, thậm chí hờ hững, cảm thấy hắn đáng thương. Nhưng sau khi làm rõ ràng suy nghĩ của mình, hắn không có cách nào giống như lúc trước, đối mặt Kỳ Cẩn làm ra chuyện như vậy mà không động dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro