6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Cẩn mỗi ngày đi làm, đều nhìn thấy Chung Triết Dương cầm máy ảnh ở công viên chụp ảnh. Hắn giống như là nhiếp ảnh gia, chụp chim bồ câu, lại chụp đường phố.

Chung Triết Dương biết Kỳ Cẩn luôn nhìn trộm hắn. Hôm nay hắn cố ý hiện thân ở công viên vào buổi chiều, ngay lúc Kỳ Cẩn tan tầm. Kỳ Cẩn vừa nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới.

Bọn họ trò chuyện vài câu, Chung Triết Dương tỏ vẻ xa cách, không để Kỳ Cẩn làm mối quan hệ giữa bọn họ tiến triển quá nhanh, giống như bao nhiêu lần Kỳ Cẩn đã làm ở quán bar, hay với những người hắn tùy tiện gặp trên đường. Hắn luôn muốn câu bọn họ đi, ám chỉ bọn họ là hắn yêu thích tiếp xúc da thịt.

Chung Triết Dương tỏ ra lãnh đạm với những chuyện không đứng đắn, một bộ cấm dục. Hắn thấy Kỳ Cẩn có chút khó nhịn, tay làm như vô tình sờ sờ mông, biểu tình trên mặt càng thân thiện. Chung Triết Dương làm như không biết.

Mỗi ngày trôi qua, giống như một thói quen, Kỳ Cẩn tan tầm, nhìn thấy Chung Triết Dương, hai mắt sáng lên chạy tới. Bọn họ trò chuyện ngày càng nhiều, Kỳ Cẩn ám chỉ hắn ngày càng ít. Chung Triết Dương bắt đầu tỏ vẻ quan tâm tới hắn. Thuần túy là quan tâm, điều này Chung Triết Dương cũng không cần giả vờ.

Một ngày, hắn nói với Kỳ Cẩn dự án của hắn ở khu vực này đã xong, hắn sẽ không tiếp tục tới đây. Kỳ Cẩn có chút thất thần, nhưng rất nhanh lại hỏi hắn phương thức liên lạc. Mỹ kỳ danh là, hắn còn cần Chung Triết Dương giúp đỡ.

Chung Triết Dương không nói gì, yên lặng đưa cho hắn một dãy số. Điện thoại là thật, số điện thoại là Chung Triết Dương tự tạo ra. Hy vọng Kỳ Cẩn đừng dùng số điện thoại của hắn tra xét hắn, vì Kỳ Cẩn sẽ không tìm được bất kỳ thông tin gì.

Chung Triết Dương kể từ ngày đó quả thật không tới gần công ty của Kỳ Cẩn nữa. Nhưng Kỳ Cẩn sẽ hẹn hắn cùng nhau ăn tối, hoặc cùng đi mua sắm.

Chung Triết Dương nhìn Kỳ Cẩn tươi cười, ánh mắt không nhịn được toát ra vẻ ôn nhu. Kỳ Cẩn nhìn hắn, ngẩn người. Chung Triết Dương thu hồi ánh mắt, hỏi hắn làm sao vậy, Kỳ Cẩn lắc đầu. Cả buổi tối hôm đó, Kỳ Cẩn thất thần.

Về đến nhà, hắn cũng không có tinh thần. Chung Triết Dương đếm đếm, xem đã có bao nhiêu ngày Kỳ Cẩn không chơi đồ chơi. Ban đầu mỗi lần sau khi gặp hắn, Kỳ Cẩn về nhà chơi đồ chơi đến hăng say. Nhưng dạo gần đây, hắn không như thế nữa.

Một tuần sau đó, Kỳ Cẩn không hẹn gặp Chung Triết Dương. Hắn đi làm, về nhà, vô vị trải qua buổi tối, không đi quán bar, không ra công viên, cũng không chơi đồ chơi.

Kỳ Cẩn có một đứa em trai. Ngày lễ, Kỳ Cẩn sẽ về nhà, sẵng tiện giáo huấn em trai trở thành người có phong tư nghiêm cẩn, ăn mặc kín mít. Chung Triết Dương yên lặng nghĩ, có lẽ, Kỳ Cẩn thích mẫu người như vậy, cho rằng như vậy mới tốt. Bề ngoài cấm dục, giống như Chung Triết Dương.

Có lẽ, Chung Triết Dương chính là mẫu người mà Kỳ Cẩn yêu thích. Chung Triết Dương cau mày, hắn không rõ ràng lắm. Dù sao Kỳ Cẩn mỗi lần nhìn thấy nam nhân bề ngoài tốt, hai mắt đã sáng lên, bất kể nam sinh nữ tướng ăn mặc bại lộ, hay lưng hùm vai gấu dáng vẻ tục tằng, hắn đều trêu chọc.

Chung Triết Dương khó hiểu nhìn Kỳ Cẩn, cũng vô cùng bất ngờ với thay đổi nhanh chóng của hắn.

Kỳ Cẩn thất thần một lát, lấy điện thoại ra, xem tên của Chung Triết Dương.

Hắn giống như muốn ấn nút gọi, lại buông tay. Chung Triết Dương rất biết điều, nhanh chóng chủ động gọi cho hắn. Hai mắt Kỳ Cẩn sáng lên, lập tức ấn nút nghe, sau đó giống như vì phản ứng của chính mình mà ảo não.

Chung Triết Dương ôn nhu nhìn hắn, chủ động hẹn hắn hôm sau gặp nhau. Hắn nhìn Kỳ Cẩn vừa trò chuyện với hắn, vừa hưng phấn đung đưa chân, cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Chung Triết Dương trò chuyện cho đến khi Kỳ Cẩn buồn ngủ, liên tục ngáp, mới cúp máy. Kỳ Cẩn mỉm cười lăn qua lăn lại, mới vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Chung Triết Dương âm thầm kéo chăn lên cho hắn, lại sủng nịch xoa xoa tóc hắn.

Sáng sớm hôm sau, Kỳ Cẩn có mặt ở điểm hẹn trước mười lăm phút, có chút thấp thỏm nhìn tới nhìn lui, lại lấy điện thoại ra xem, chỉnh chỉnh tóc. Thấy Chung Triết Dương đi tới gần, Kỳ Cẩn vui vẻ chạy qua tiếp hắn. Bọn họ ăn uống dạo chơi cả ngày, trong lúc vô tình, có người xô đẩy, sắp va chạm vào Kỳ Cẩn. Chung Triết Dương nhanh chóng kéo Kỳ Cẩn vào lòng, tránh thoát đám người kia.

Hình thể của Kỳ Cẩn to gấp đôi hắn, nhưng chiều cao lại thấp hơn hắn một chút. Chung Triết Dương ôm người đến tự nhiên, nhưng Kỳ Cẩn lại cứng đờ.

Kỳ Cẩn mất tự nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực hắn, xấu hổ cười cười. So với lần Kỳ Cẩn gặp hắn trong phòng, tự nhiên chơi đồ chơi trước mặt hắn, bây giờ Kỳ Cẩn giống như một người khác. Hắn sẽ ngượng ngùng, xấu hổ, sẽ sợ hình tượng của hắn trước mặt Chung Triết Dương không tốt.

Có lần hắn cũng cố giải thích vì sao lần đó hắn lại làm thế. Lí do nghe thật tái nhợt, Kỳ Cẩn nói lúc đó hắn không hiểu vì sao, cảm thấy rất thương tâm, trở nên bất cần. Hỏi hắn vì sao thương tâm, hắn không biết. Chung Triết Dương cũng không để trong lòng.

Chung Triết Dương dự định tối nay thả xuống một trái bom, buộc Kỳ Cẩn xác định rõ tình cảm của hắn. Rốt cuộc Chung Triết Dương hắn đã đi đến bước nào, ở trong lòng Kỳ Cẩn chiếm mấy cân mấy lượng?

Tối đến, Kỳ Cẩn vẫn chưa muốn tách ra, Chung Triết Dương cũng ngầm tán đồng, không tỏ ý kiến. Bọn họ cùng nhau đi ăn tối.

Không khí không sai, Chung Triết Dương đột nhiên thở dài ảo não. Kỳ Cẩn lập tức chú ý tới.

"Làm sao vậy?"

Chung Triết Dương mím mím môi, rốt cuộc giống như hạ quyết định, hắn nhìn Kỳ Cẩn, mệt mỏi nói:

"Gia đình ta buộc ta lấy vợ. Đối tượng đã chọn xong. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ gặp nhau bồi dưỡng tình cảm..."

Kỳ Cẩn ngơ ngác nhìn hắn, miệng cũng quên nhắm nuốt thức ăn. Chung Triết Dương chống cằm, hơi hơi cúi đầu ra vẻ trầm tư. Kỳ Cẩn khó khăn lắm nuốt thức ăn xuống, mở miệng, lại không biết phải nói gì. Hắn rũ mắt xuống, cũng không tiếp tục ăn. Một lát sau, hắn mới cẩn thận hỏi:

"Ngươi định thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro