7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Triết Dương nghiền ngẫm nhìn Kỳ Cẩn. Kỳ Cẩn cúi đầu, cũng không nhìn hắn.

"Ngươi không vui?"

Chung Triết Dương hỏi, khuôn mặt lạnh lùng cố gắng che giấu nội tâm chờ mong. Kỳ Cẩn cắn môi, nghe vậy ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn:

"Ngươi nói xem!"

Chung Triết Dương cảm thấy biểu tình của Kỳ Cẩn lúc này thật đáng yêu. Kỳ Cẩn không vui, hắn lại vui. Nhưng bên ngoài, Chung Triết Dương lại làm ra bộ dáng mờ mịt, khó hiểu nhìn hắn.

Kỳ Cẩn khép mở miệng, muốn nói lại không biết nói gì, vừa tức giận vừa uất ức. Rốt cuộc, hắn giống như chó con bị vứt bỏ, bả vai sụp xuống, hai mắt buồn bã hỏi hắn:

"Ngươi không thích ta sao? Một chút cũng không?"

Ánh mắt hắn thật đáng thương, trái tim Chung Triết Dương bị bóp chặt một cái, giữ trấn định càng khó khăn. Hắn khô cằn hỏi:

"Kỳ Cẩn, vậy ngươi thích ta sao?"

Kỳ Cẩn đương nhiên nói:

"Thích, dĩ nhiên là ta thích ngươi. Thích đến mỗi ngày đều muốn nhìn thấy ngươi, tối đi ngủ cũng mơ thấy ngươi bên cạnh, thức dậy trong đầu đều là ngươi"

Kỳ Cẩn nắm lấy tay hắn lắc lư, giống như cầu xin nói:

"Vậy nên, đừng quan tâm tới đối tượng kết hôn gì đó, được không?"

Hai mắt hắn ngập nước, chờ mong nhìn Chung Triết Dương. Chung Triết Dương hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh. Nội tâm hắn vẫn đang gào thét: Được! Tất nhiên là được! Ngươi muốn cái gì, tất cả đều cho ngươi! Ngươi muốn hái sao trên trời ta cũng kéo về một khỏa cho ngươi! Ai dám chọc ngươi, ta cầm đao đánh hắn nhập luân hồi! A a a chó ngốc của ta, Kỳ Cẩn của ta!

Sau cùng Chung Triết Dương hừ lạnh một tiếng, che giấu nội tâm quay cuồng.

"Ta với ngươi là gì của nhau đâu? Tại sao ta phải vì ngươi bỏ lỡ đối tượng kết hôn?"

Kỳ Cẩn vội đến sắp không nhịn được, lắc đầu nhanh chóng nói:

"Không, không. Ngươi thử làm bạn trai của ta đi, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt! Điều kiện gia đình của ta cũng không tồi. Ta còn để dành thật nhiều tiền, ta còn có... còn có..."

Kỳ Cẩn nghẹn nửa ngày, không nghẹn ra được gì thêm, gấp đến mặt đỏ bừng.

"Ta... Ta còn biết... còn biết..."

"Ta đồng ý"

Mắt thấy Kỳ Cẩn bắt đầu hoảng loạn, Chung Triết Dương nhanh chóng nói. Thật ra hắn đang chờ được nói ra câu này đâu. Kỳ Cẩn ngẩn ra.

"Ngươi... ngươi nói cái gì? Ngươi đồng ý?"

Kỳ Cẩn khó có thể tin, mặt giãn ra, ý cười không làm sao giấu được. Nếu phía sau hắn vẫn còn có cái đuôi, lúc này hẳn là đung đưa nhanh đến chỉ còn lại tàn ảnh.

"Nhưng..."

Kỳ Cẩn tươi cười vui vẻ chờ Chung Triết Dương nói tiếp.

"Nhưng ta cần một mối quan hệ nghiêm túc"

Kỳ Cẩn gật đầu liên tục, tỏ vẻ hắn có thể làm được.

"Ngươi biết một mối quan hệ nghiêm túc là như thế nào sao?"

Kỳ Cẩn nghĩ nghĩ:

"Lâu dài, không vụng trộm, bao dung đối phương, còn biết nấu cơm?"

Biết nấu cơm thì có liên quan gì? Nhưng Chung Triết Dương rất nhanh nghĩ đến, Kỳ Cẩn không biết nấu cơm. Cho nên, lời Kỳ Cẩn nói là yêu cầu dành cho hắn?

"Nếu ngươi vụng trộm, dù chỉ là một chút..." Chung Triết Dương nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Chúng ta sẽ kết thúc, bạn bè cũng không làm được"

"Biết biết"

Kỳ Cẩn qua loa đáp ứng, lại ra vẻ hàm hồ nói:

"Đây là lần đầu tiên ta thích một người, thích nhiều như vậy, ngoại trừ ngươi ra, ai cũng không thể..."

Chung Triết Dương nghe xong, chẳng những không thế nào vui, còn giống như rớt vào hầm băng. Hắn biết hắn đang lợi dụng việc Kỳ Cẩn mất ký ức, tiếp cận hắn, muốn thay thế Vân Yến Bạch. Nhưng nếu một ngày nào đó Kỳ Cẩn quyết định khôi phục ký ức, sẽ nhận ra người duy nhất trong lòng hắn là Vân Yến Bạch.

Ngoại trừ Vân Yến Bạch ra, ai đều không thể. Đó mới hẳn là những gì Kỳ Cẩn cảm thấy, đến nỗi đã qua ba kiếp vẫn in sâu vào tiềm thức hắn, không lên giường với ai. Lúc đó Kỳ Cẩn sẽ nghĩ về hắn thế nào? Một kẻ tiểu nhân lợi dụng hắn?

Không... Hẳn là Kỳ Cẩn sẽ tự trách bản thân trong lúc không có ký ức, đã phản bội lại tình cảm mà hắn dành cho chủ nhân hắn...

Chung Triết Dương hắn tính là thứ gì...

Chung Triết Dương rũ mắt xuống:

"Về sau hãy nói đi..."

Chung Triết Dương có chút dao động về hành động lần này của hắn. Hắn vì tình cảm của mình, ích kỷ đến tận đây.

Kỳ Cẩn thấy hắn có vẻ không tin, hừ một tiếng, tức giận liếc mắt hắn. Nhưng Chung Triết Dương cũng không phản ứng Kỳ Cẩn. Chung Triết Dương tự hỏi, có phải bản thân hắn đã làm sai rồi không?

Chung Triết Dương thất thần ăn xong bữa cơm. Thất thần chào tạm biệt Kỳ Cẩn, bản thân hắn lại đứng yên ở đó nhìn bóng dáng Kỳ Cẩn đi xa.

Hắn truyền âm gọi Vân Yến Ngôn, muốn Vân Yến Ngôn xuống đây bồi hắn đánh một trận. Vân Yến Ngôn tỏ vẻ, hắn nợ Chung Triết Dương một cái mạng chó, vậy nên hắn miễn cưỡng đồng ý.

Không sử dụng pháp lực, bọn họ tìm một chỗ đất trống đánh nhau. Dù không sử dụng thuật pháp, nhưng đều là võ tướng, thân thể hai người bọn họ đã cường đại đến mức kỳ cục. Cây cối, đất đá liên tục tao ương. Dù đã tạo ra kết giới để hạn chế thương tổn đến hoàn cảnh bên ngoài, nhưng kết quả vẫn không tốt.

Đánh một lát, bọn họ nghẹn họng nhìn trân trối cảnh vật hoang tàn xung quanh, hố to hố nhỏ khắp nơi. Vân Yến Ngôn sắc mặt có chút tái nhợt:

"Đều tại ngươi! Một lát xem ngươi giải thích thế nào với quan địa phương!"

Chung Triết Dương cúi đầu, có chút thất thần. Vân Yến Ngôn cũng nhận ra trạng thái của hắn không thích hợp. Đã quen biết vạn năm, hai người cũng không xa lạ gì nhau. Vân Yến Ngôn thở dài, ngồi xuống đất.

"Nói đi, có chuyện gì?"

Chung Triết Dương cũng ngồi xuống, tay gác lên đầu gối.

"Ta có một người bạn, hắn..."

Vân Yến Ngôn cho hắn một cái xem thường. Chung Triết Dương làm như không nhìn thấy. Vân Yến Ngôn đã kết hôn, có vợ con, vì vậy Chung Triết Dương cho rằng hắn thật có kinh nghiệm. Lần đầu tiên thích một người, không biết làm như vậy là đúng hay sai, Chung Triết Dương cũng thẳng thắng xin ý kiến giúp đỡ.

Vân Yến Ngôn nghe xong, tấm tắc chậc lưỡi:

"Động tâm a... Hóa ra ngươi cũng không phải vạn năm chỉ biết đánh đánh giết giết"

Nói, hắn cười ha hả. Chung Triết Dương một cái tát đánh lên đầu hắn. Vân Yến Ngôn chế nhạo nhìn Chung Triết Dương, rốt cuộc thở dài, ra vẻ thương hại hắn, chỉ chỉ vào đầu của mình:

"Người đang yêu, đầu óc dùng không tốt lắm"

Chung Triết Dương cười lạnh:

"Tin hay không ta chuyển lời cho lão bà ngươi ngươi nói như vậy"

Vân Yến Ngôn tức giận bóp bóp tay, động tác giống như đang bóp nát hắn. Chung Triết Dương thờ ơ không nhìn hắn.

Vân Yến Ngôn cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, mới hờ hững nhắc nhở:

"Câu chuyện của ngươi mâu thuẫn. Những gì... bạn của ngươi nghĩ về người mất trí nhớ đó, có lẽ không giống như những gì hắn tưởng đâu"

Nói xong, hắn thấy Chung Triết Dương thất thần, hừ lạnh một tiếng, một cái tát chụp mạnh vào lưng Chung Triết Dương.

"Đi đây"

Vân Yến Ngôn để lại không gian cho Chung Triết Dương tự hỏi, cứ vậy rời đi.

Đêm đó, quan địa phương run lập cập, đứng từ xa nhìn Chung Triết Dương. Rốt cuộc viết báo cáo trình lại là do Chung tướng quân đại chiến yêu quái. Quan địa phương chỉ huy cấp dưới chế tạo ảo giác, suốt đêm tu chỉnh hoàn cảnh trở lại nguyên vẹn, không để ảnh hưởng trật tự ở nhân gian.

Trong cả quá trình, Chung Triết Dương vẫn ngồi im bất động. Hắn không dám tin, rồi lại vì đó mà vui mừng nhảy nhót. Nhưng hắn sợ hãi đây chỉ là do hắn lại hiểu sai.

Chung Triết Dương biểu tình lúc tươi cười, lúc vặn vẹo khổ đại cừu thâm, các quan viên xung quanh càng run rẩy, không biết Chung tướng quân đây là đang trúng độc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro