Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Hương lo lắng sờ sau lưng Tiểu Manh nhưng nàng ko để ý dừng một chút rồi đối với Bắc Hàn trả lời
- sức khoẻ của ta ko tốt, nhà lại nghèo nên so với các cô nương cùng tuổi có nhỏ hơn một chút. Ta đã 16t rồi
Lan Hương sau khi kiểm tra liền thở ra một hơi nhẹ nhõm cũng đối Bắc Hàn nói
- thái tử điện hạ, cốt cách của nàng đã đc 16t chỉ là cơ thể ko đủ dinh dưỡng để phát triển thôi
Lan Hương nói xong tiến lên phía Bắc Hàn đứng, Tiểu Manh ko hiểu j nghe tiếng đóng cửa một cái xong lại bị Lan Hương túm lấy hai vai hỏi gấp
- phu nhân, ngươi mới 14t? Ngươi nhỏ như vậy sao lại đến đây thành thân? Ngươi... ngươi sao lại như vậy?
Tiểu Manh bị doạ sợ ko nói nên lời, "Cạch" một tiếng cửa lại bật mở, tân lang tiến vào nhíu mày nhìn Lan Hương hỏi
- Lan Hương, ngươi đang làm j nàng?
Lan Hương nhận ra sự thất thố của mình là làm Tiểu Manh sợ vội đứng lui người sang một bên đối với tân lang cũng ko giải thích về hành vi sai trái của mình, Tiểu Manh ko nhìn thấy nhưng cũng cảm thấy ko ổn liền túm áo Lan Hương kéo về phía mình nói
- ngươi đừng tức giận, nàng vì lo cho ta nên mới như vậy
Cảm thấy ko khí đáng sợ chưa lui đi mà lại nghe tiếng bước chân tiến đến, Tiểu Manh nuốt nước bọt đánh liều vươn tay ra liền sờ thấy thấy y phục tân lang kéo hai cái nói
- phu quân, ngươi cứ bỏ qua cho nàng đi. Đêm nay ko phải đêm tân hôn của chúng ta sao? cũng nên...
- KO ĐC
Lan Hương lập tức ngắt lời Tiểu Manh lập tức nhìn chủ nhân của mình đang đen mặt tức giận vì ko thể chấp nhận hành vi ngắt lời Tiểu Manh của nàng, nàng lập tức nói
- chủ nhân, hiện tại ko thể viên phòng. Nàng chỉ là tiểu hài tử 14t, sẽ gây hại đến cơ thể nàng
Tân Lang nhìn xuống Tiểu Manh cũng đặt tay sau lưng nàng kiểm tra rồi thở dài nhìn Lan Hương nói
- ta minh bạch, ngươi ra ngoài đi
Tiểu Manh ko quản chuyện xảy ra chỉ biết Lan Hương đc tha rồi liền vui một chút mà h nàng mới nghĩ đến mình liệu hắn có giận chuyện mình nói dối rồi đem mình trả về ko vậy? Sau đó chuyện j xảy ra nàng cũng ko dám nghĩ tiếp, Tiểu Manh cảm nhận đc có một mảnh vải vừa mới rơi xuống sau đó lại có một bàn tay chạm nên mặt nàng ấm áp như lúc hắn cầm tay nàng, dắt nàng đến hỉ đường ko hiểu sao lại khiến nàng vơi bớt lo sợ ko có cảm giác hắn sẽ hại nàng. Tiểu Manh bớt căng thẳng đi một chút tân lang mới sờ lên vải trắng trên mắt nàng hỏi
- mắt của ngươi?
Tiểu Manh cảm thấy ngón cái của hắn cứ di chuyển trên mắt nàng, nàng liền trả lời
- mắt ta bị mù bẩm sinh, họ nói mắt ta rất đáng sợ nên ta dùng vải che lại để tránh doạ đến ngươi
Tân lang nghe nàng nói vậy ko biết hắn lại nghĩ đến điều j mà dừng tay một chút xong qua một lúc liền rời ra hỏi lại nàng
- ngươi biết mình gả cho một con quái vật mà còn sợ mắt ngươi doạ đến ta? Ngươi bị ép gả đến đây sao?
Tiểu Manh lắc đầu xong ngước đầu lên mà chắc chắn nói
- ta tự nguyện
Tân lang ko trả lời, quay người rời khỏi làm Tiểu Manh hốt hoảng tưởng hắn muốn gọi người tới đuổi nàng đi vì nàng chưa đủ tuổi
"Để ko một người nào trong trấn phải bước chân đến đây nữa", Tiểu Manh sờ lên bộ hỉ phục của mình sờ đến thắt lưng cực thuần thục đem y phục thoát ra chỉ để chiếc yếm đào và váy dưới lại, đôi giày cũng đc cởi ra  để nàng quay về chiều cao chính xác vì bộ hỉ phục đo theo kích cỡ của Đình Đình nên cao hơn so với nàng bắt buộc nàng phải đi giày đế cao, nàng chạy chân trần đến ôm lấy tân lang vội nói
- ta thật lòng tự nguyện muốn đến đây, ngươi muốn ta làm j đều có thể. Dù là ko nhìn đc nhưng ta cũng có thể giặt đồ, nấu cơm, quét dọn chỉ cần cho ta một ngày để nhớ đường đi trong nhà thôi, xin người đừng đuổi ta về. Ta...
Nàng cảm nhận đc ngón tay của hắn đặt trên môi nàng nên nàng cũng ko dám tiếp tục nói sợ lại chọc giận đến hắn. Tân lang vốn chỉ quay người để đi tắt nến ko ngờ lại doạ cho Tiểu Manh sợ như vậy, hắn cũng cởi xuống ngoại bào của mình nhưng lại ko như Tiểu Manh đoán hắn sẽ cởi tiếp mà là ngoại bào của hắn mà lại choàng lên cơ thể nhỏ bé của nàng. Hắn vỗ lưng nàng để trấn an rồi nói
- nơi này từ nay cũng là nhà của nàng, sao ta có thể đuổi nàng đi? Còn mấy việc kia cứ để cho hạ nhân làm, nàng ko phải động tay vào. Nếu muốn j cứ báo với ta hoặc Lan Hương một tiếng là đc
Hắn bế Tiểu Manh nhẹ đặt lên giường đem chăn kéo lên đắp cho nàng lại quay người, Tiểu Manh vội kéo hắn lại hỏi
- ngươi ko ngủ với ta sao?
Hắn nhìn bàn tay của nàng tự hỏi chắc do tiểu hài tử thường sợ ngủ một mình nhưng so với sợ ngủ một mình thì nàng ko sợ ngủ với một con quái vật sao? Hắn lén thở dài "thôi bỏ đi, nàng cũng ko nhìn đc ta đáng sợ đến mức nào, cứ chiều nàng chút vậy", hắn nghĩ xong liền định leo lên, Tiểu Manh vội lui vào tận trong góc rồi quay lại hỏi
- có đủ chỗ cho ngươi chưa? Ngươi có vẻ hơi lớn so với ta mà
Ban nãy nàng cởi đôi giày kia ra thành ra thấp đến nỗi chỉ ôm đc một chân của hắn nên nàng hơi lo mình ko chừa đủ chỗ nằm cho tân lang này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro