Ỷ Dận Thanh Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Là ngươi ! " Ỷ Dận Thanh chỉ vào người trước mặt khẳng định.

" Tất nhiên, là ta ." Không rõ người nọ là ai , âm thanh vang lên thập phần chế giễu trong giọng điệu.

" Cung gia các ngươi thật độc ác , các ngươi muốn đuổi cùng giết tận chúng ta đến vậy sao? Dù sao cũng là..." Ỷ Dận Thanh run rẫy , lời cuối cùng vẫn là nuốt vào bụng không nói ra.

" Là ta không tha cho các ngươi mới phải. Mẫu thân đã tha cho các ngươi một mạng. Là các ngươi không biết trân trọng, dám chạy tới Thiên cung muốn công khai bí mật Huyền Tộc."

" Hừ ! Nếu chẳng phải mẫu thân ngươi che chở kẻ đó. Là nàng ta bất nghĩa trước, tại sao ta lại không dám bất trung? " Ỷ Dận Thanh cười lạnh. " Năm xưa mẫu thân ngươi vì kẻ đó hủy hôn làm ta bị trên dưới tộc nhân chê cười."

" Ta có thể tha mạng cho con gái ngươi. Nhưng ngươi..." Nói đoạn người kia nhấn mạnh từng chữ cuối cùng. " Kẻ chết mới là kẻ đáng tin nhất."

Nói rồi từ trong tay áo nàng ta phóng ra những sợi chỉ đỏ phóng đến chỗ Ỷ Dận Thanh.

Ỷ Dận Thanh nháy mắt rút ra trường kiếm Thiết Cầm chống đỡ. Nhanh chóng phản kích ,một kiếm đánh tới chỗ người nọ .

Người nọ nhanh chóng né kiếm nhưng không may tay nàng bị lưỡi kiếm cắt ngang một đường ở cánh tay phải, máu chảy đỏ một mảnh áo. Huyết Hồn tơ trong ống tay nhanh chóng phóng ra. Trói chặt người Ỷ Dận Thanh, tơ Huyết Hồn siết chặt và da thịt hắn.

Y phục bị tơ huyết hồn cắt ra lòi lõm còn thấy được da thịt bị rách rướm đầy máu.

" Không hổ là con gái Cung Mạn Thiên." Nói đoạn hắn phun ra một ngụm máu.

" Đến lúc ngươi phải đền tội cho Khúc Mộng cô cô rồi. Ha ha ha ." Trong không gian yên tĩnh buổi tối tiếng cười của nữ nhân vang vọng rợn người.

Lúc nàng rời đi , trên mặt đất chỉ còn Ỷ Dận Thanh hơi tàn.

Người kia vừa rời đi nhanh chóng , ngây lập tức Ỷ Thanh Ti linh cảm không tốt nhanh chóng chạy đến tìm cha nàng.

Cửa phòng mở, bên trong cha nàng thương thế đã không thể cứu chữa còn duy một hơi tàn.

Ỷ Thanh Ti nhanh chóng chạy đến ôm lấy cha nàng, nước mắt không biết lúc nào đã lăn dài trên má.

" Cha , cha người sao vậy?"

Ỷ Dận Thanh run rẫy bàn tay sờ sờ khuôn mặt nàng." Nữ nhi ngoan...cha phải đi rồi... con bảo trọng... "

" Là ai làm người ra nông nỗi này? Là ai? Là kẻ nào? Con phải giết hắn." Ỷ Thanh Ti nhanh chóng nắm bàn tay cha nàng áp vào mặt.

" Thanh Nhi chăm sóc ...bản thân thật tốt...."

" Cha là kẻ nào?" Ỷ Thanh Ti hoảng sợ nhìn cha nàng vừa phun ngụm máu.

" Nh...Nhã " Vừa dứt lời Ỷ Dận Thanh lại tiếp tục  phun ra một ngụm máu , rồi cánh tay hắn buông thõng xuống đất. Thần hồn bắt đầu tan biến .

"Không!!! Cha!!!" Ỷ Thanh Ti kêu lên một tiếng thảm thiết vang vọng đến Thiên binh canh đi tuần.

Thế Thành Quân thống lĩnh nhóm thiên binh chạy vào. Chỉ thấy Ỷ Thanh Ti ở dưới đất khóc lóc tê tâm liệt phế. Trong lòng nàng Ỷ Dận Thanh đang tan biến dần.

Ỷ Thanh Ti bò tới chỗ Thiết Cầm kiếm đang nằm lăn lóc một bên. Ôm lấy kiếm vào ngực như thể cha nàng còn đang bên cạnh.

Thế Thành Quân nhìn một màn liền nhanh chóng sai một tên thiên binh chạy đến Cửu Tiêu Vân Điện thông báo thiên đế.

Hắn tháo áo choàng trên người , đi tới bên cạnh Ỷ Thanh Ti khoát lên cho nàng. " Thanh Ti tiên tử chớ đau buồn."

Lúc này Quảng Lộ đang định tiến vào bên trong thư phòng của Nhuận Ngọc. Thì thấy thiên binh nọ hớt hãi chạy vào.

" Thiên Đế bệ hạ không hay rồi. "

Nhuận Ngọc đang phê duyệt tấu sớ lại không có dừng tay. Quảng Lộ đi vào tự nhiên đem dĩa bánh hoa hồng đặt lên bàn.

" Có chuyện gì?" Nhuận Ngọc nói rồi hắn chỉ liếc qua dĩa bánh trên bàn . Tuyệt nhiên không nhìn đến Quảng Lộ bên cạnh.Hắn là đang sinh khí với Quảng Lộ a.

" Ỷ Dận Thanh tiên thượng bị kẻ gian sát hại. Đã chết." Thiên bính kính cẩn thưa chuyện."

" Cái gì ?! " Nhuận Ngọc bỏ tấu sớ xuống bàn, không giấu nổi kinh ngạc. Lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Hướng đi Hương Vân điện. Quảng Lộ cũng nhanh chóng đi theo hắn ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro