Chap 11: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỗ Nhược tỉnh dậy liền trông thấy ba người bọn lão đang nhàm chán chơi trong phòng. Ngắm nghía một hồi không thấy bóng dáng của Trì Húc đâu khiến cậu thật sự lo lắng. Lão Ca nhìn thấy khuôn mặt trông hơi dọa người kia mới đau lòng nhắc nhở.

" Trì Húc, hắn ta về nghỉ rồi, huynh đuổi hắn ta về. Đừng suy nghĩ nhiều "

Cậu thở phào một câu chợt nhận ra có điểm hết sức là lạ: " Ủa không phải tụi huynh sắp thi sao? "

Nhị Ca rầu rĩ nhìn cậu, ánh mắt thật căm phẫn. " Mẹ Lão Ca bắt ba đứa ở lại chăm sóc đệ. Chuyện thi cử bà ấy kêu hiệu trường dời ngày rồi "

" Nếu huynh bận thì cứ lo ôn thi đi, đệ ở đây một mình được rồi " Cậu bất đắc dĩ cười. Ba người bọn lão khi không đồng thanh khiến Đỗ Nhược giật cả mình: " Không cần "

Hai cô y tá bây giờ mới trở lại được, nhìn thấy cảnh này, cả hai người đều cảm thán. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra~ Tò mò muốn chết hay cứ nhào vô hỏi bọn họ đi. Không được, không được nhìn ba tên kia mặt mũi bặm trợn quá, tốt nhất nên tránh xa ra. Khi nào không có ba người kia cô sẽ đi hỏi bé thụ thử xem.

Thắm thoát Đỗ Nhược toàn thân đều khỏe mạnh được cho ra viện. Cậu cúi đầu cảm tạ mọi người đã vì mình mà mệt mỏi. Hai cô y tá thì như người mất hồn, tại sao từ lúc đó ba tên kia cứ ở trong phòng bệnh 24/24 thế, chả có thời gian để hỏi, hai người ý tá hằn học nhìn, trong ánh mắt chứa vô số thù hận đối với ba tên kia.

Sau khi đặt mông xuống phòng kí túc xá quen thuộc, hít được không khí trong lành, Đỗ Nhược cảm thấy mấy tháng trời ở trong bệnh viện rất khó chịu, không thoải mái như ở đây. Cậu vui mừng hét lên làm Nhị Ca giật mình đánh vỡ cái ly có chữ ký thần tượng của lão, huynh tức giận thuyết giảng đệ đệ này tận một tiếng đồng hồ. Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ từ phía Lão Ca cộng thêm hơi sức có vẻ đã cạn kiệt mới tạm ngưng giữa hiệp.

Chiều nay cậu có tới năm tiết nên Nhị Ca vừa chửi xong liền lăn ra ngủ. Trì Húc có tới nhưng thấy cậu ngủ ngon quá nên anh không đành lòng đánh thức, anh ở thêm một chút nữa rồi về.

Đỗ Nhược bị tiếng chuông điện thoại kế bên làm cho tỉnh giấc, cậu vươn vai mấy cái dứt khoát đứng dậy soạn bài vở.

Cậu phấn khởi nhớ tới mình cần làm gì khi đi học trở lại hay việc có ai nhớ đến mình trong lúc vắng mặt không? Điều này khiến một người như cậu đây ngay lập tức hối hả, bước chân càng lúc càng tăng dần. Đang vui vẻ lắc lư đi trên sân trường thì bất ngờ lại gặp Trì Húc đứng cách đấy không xa, đang chơi bóng rổ với đàn anh khóa trên dưới sự bao vây của rất nhiều người. Được một hồi thì Trì Húc cũng đã phát hiện ra cậu. Khuôn mặt anh bỗng trở nên thâm tình, ôn nhu vẫy cậu tới, Đỗ Nhược nhìn mồ hôi còn đọng trên mặt anh liền đỏ mặt, khẽ lắc đầu. Trì Húc nói câu gì với người ta xong thì lập tức chạy tới bên cậu.

" Em mới ra viện, nếu mệt đừng đi " Anh ôn nhu nhìn cậu, giọng nói hết sức truyền cảm làm cho cậu thật sự khó từ chối lời đề nghị này.

Đỗ Nhược khó khăn bảo vệ quan điểm, khéo léo tránh ánh mắt của anh đi, cúi xuống nhìn ngắm đôi bàn chân của mình: " Không được, nghỉ như vậy mất bài nhiều lắm rồi, anh còn xúi em nghỉ nữa. Em sắp thi trượt tới nơi rồi "

Trì Húc đưa tay vỗ nhẹ đầu cậu, bày ra nụ cười cực kì chói chang: " Được rồi nhớ đừng quá sức. Có gì không hiểu phải lập tức hỏi anh. Học xong đợi chút xíu anh tới lớp đưa em về "

Cậu cảm động muốn rơi nước mắt, tự hào vỗ ngực nói: " Có người yêu là hội trưởng thật sung sướng quá đi "

Lương Trì Húc đi theo sau khẽ nhếch mép, nhìn người đi trước đã làm trái tim anh đập nhanh hơn bởi vì câu nói đó, trong lòng mắng thầm.

Hai anh đẹp trai đi chung với nhau dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, có thể thấy đây là lần đầu tiên mới có sự hội ngộ hiếm gặp này. Do vậy những ánh mắt xung quanh khiến cậu có chút khó chịu, Đỗ Nhược đem tàn khí lườm mấy cô gái đang nhìn chằm chằm Trì Húc. Công khai tuyên bố chủ quyền.

Chả mấy chốc hai người đã dừng ở cửa lớp học. Lưu luyến một hồi mới chịu chia tay anh, Trì Húc gật đầu chào tạm biệt cậu rồi đi về phía hành lang bên trái. Đỗ Nhược chăm chú theo dõi đến khi bóng dáng anh không còn thì thong dong bước vào lớp. Mới đi được xíu đã nghe được tiếng hét lớn của bọn con gái, mấy cô bạn liền xúm lại hỏi chuyện.

" Đỗ Nhược, anh ấy sao lại ở đây a~ Má ơi anh ấy ở ngoài đời đẹp trai dã man. Mặc dù anh ấy có ra tí mồ hôi nhưng nhìn quả thực gợi cảm. Này cậu mai mối anh ấy cho tớ đi. Được không Nhược Nhược xinh đẹp " Cô gái xoã tóc ngang vai có tên là Lệ Dĩnh, liều mạng nắm lấy cánh tay cậu lắc tới lắc lui. Đỗ Nhược cảm giác rằng tay cậu sắp gãy ra tới nơi rồi.

" Khoan đã nhìn hai người hôm nay rất khác à nha, hai người là đang công bố mình hẹn hò với nhau hay sao? " Đỗ Nhược liền cho cô ta một cái BINGO, đúng rồi đấy.

Một đứa hủ nữ lên tiếng nhanh chóng bị đám khác bác bỏ ý kiến. Đỗ Nhược đau đầu nghĩ, cái đấy là thật sao không ai tin thế. Ông đây, người yêu của Trì Húc đấy, làm sao. Hứ.

" Mắt anh ấy không tệ như thế chứ. Không phải đâu " Cậu liếc Lệ Dĩnh muốn xéo con mắt.

Đỗ Nhược lập tức phát hỏa: " Các cậu rảnh quá à? Tớ nằm bệnh viện cả một tháng trời cũng không hỏi thăm "

Lúc này mọi người mới để ý tới còn có một Đỗ Nhược vừa xuất viện.

" Cậu thấy sao rồi? Không khỏe đừng đi học "

" Cậu nghỉ làm lớp học buồn lắm, thầy giáo dạo này tính khí cứ khó chịu thế nào ấy " Đỗ Nhược thầm khinh bỉ. Có tớ ở đây làm trò cười cho lớp vui lắm sao, tại thầy không có ai để trút giận nên tính tình vui buồn thất thường sao? Tin chúc mừng này không vui tí nào đâu.

" Này tránh ra đi. Không cần các cậu phải nói mấy lời không thật lòng đâu "

" Bọn tớ hoàn toàn thật lòng " Đám con gái giơ tay thề.

" Thôi biến giùm đê "

Cậu thấy Ngô Đồng bước vào lớp, vui vẻ nhìn mình cười. Đỗ Nhược bất giác cười theo. Cậu ta vừa mới đặt cặp xuống bàn xong liền quay sang cậu, mờ ám hỏi.

" Nghe nói sáng nay hai người tay trong tay đi tới trường, làm bàn dân thiên hạ một phen đứng ngồi không yên "

" Nào có " Đỗ Nhược nhún vai, không muốn trả lời. Cậu lấy tập ra, tất cả hành động đều làm rất vui vẻ.

" Còn nói không, nhìn mặt cậu như vừa lượm được vàng ấy " Ngô Đồng cũng không hỏi nhiều nữa, trong lòng chợt nghĩ cậu ấy chắc là đang vui sướng đến chết mất, còn bày đặt tỏ ra ngại ngùng gì chứ.

Tiết một nhanh chóng bắt đầu, thầy giáo vừa mới vô thì đã trông thấy thân ảnh hết sức thân thuộc đang chăm chú nhìn mình. Đỗ Nhược cảm giác ánh mắt này có chút nguy hiểm. Hiển nhiên sau đó cậu bị kêu dậy hỏi bài tới tận năm lần. Mỗi lần cậu trả lời đúng một câu sắc mặt thầy có vẻ thâm trầm hơn một bậc. Cậu uất ức thầm mắng chửi trong lòng. Quay sang lại thấy Ngô Đồng đang nhìn mình cười vô cùng sảng khoái.

Vì học buổi chiều nên thời tiết có khá hơn buổi sáng một tí. Đỗ Nhược khó khăn chống đỡ tới cuối tiết tư xong liền gục ngay xuống bàn liều mạng ngủ. Cậu không nhớ rõ đã nghe thấy gì, chỉ lan man nghe được tiếng xì xầm rất lớn thôi.

" Cộc cộc cộc " Tiếng gõ bàn vang vảng bên tai, Đỗ Nhược vẫn chẳng hề có chút gì tỉnh dậy. Ngược lại cậu còn ngủ say hơn, có thể sẽ khiến đối phương cảm thấy tức đến điên đầu. Nhưng người vừa gõ bàn cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, vẫn tiếp tục và chuẩn bị gõ tiếp vài cái nữa.

" Tiểu Nhược " Tiếng nói nỉ non bên tai nghe sao thật giống giọng của Trì Húc quá đi, đến mơ cũng phải thấy anh mới được. Cậu hạnh phúc mỉm cười nằm trên bàn.

Nghe tiếng gõ bàn quấy rầy, cậu thật sự rất không vui vì bị người khác phá đám giấc mơ của mình. Trong đầu liền nghĩ đến khi đứng dậy nên nói câu gì với cô giáo đây, dù sao cô dạy môn phụ này rất hiền, chắc không trách cậu đâu. Dù sao cậu cũng là người vừa mới khỏi bệnh mà.

" Cô ơi, bỗng dưng em thấy thân thể mệt quá, chắc bệnh cũ lại tái phát, em chỉ nằm nghỉ một chút xíu thôi. Em hứa sau đấy sẽ chép bài đầy đủ ạ " Cậu tuôn một tràng, trong lòng chỉ còn chờ đợi câu trả lời đồng ý của cô nữa thôi.

" Em mệt sao? Anh đưa em đi tới phòng y tế " Trì Húc suốt ruột đứng kế bên, khuôn mặt anh rõ ràng đã lo lắng đến đổ cả mồ hôi.

Đỗ Nhược nghe giọng xong mới thấy là lạ, chẳng phải tiết năm là tiết cô giáo dạy chẳng phải sao? Giọng đàn ông này nghe có vẻ cực kì quen ấy nhể. Là ai thế?

" Trì Húc, sao anh ở đây? " Cậu sững sờ đứng yên tại chỗ, chuyện này là thật hay cậu đang mơ thế nhỉ? Nếu là mơ thì giấc mơ này cũng thật quá đi.

" Anh tới để thông báo tuyển người vào hội học sinh của trường "

" A~~ " Cậu gật gù thầm hiểu, trong lòng oán trách ông trời không thức thời, bây giờ chả biết nên giải thích sao cho được nữa.

" Em không có sao hết, tới tiết năm nên hơi buồn ngủ chút thôi " Cậu lắp bắp giải thích, Trì Húc vẫn chưa tin lắm vào câu trả lời này: " Thật không? "

" Thật. Em mà nói dối hẳn trời sẽ tức giận, lệnh cho sấm sét đánh tung cả thành phố luôn ấy chứ. Vì thế em không nói xạo đâu " Cậu giơ tay lên cao. " Đùng " Tiếng sấm sét vang bên ngoài cửa sổ khiến cậu giật cả mình, cả người chao đảo cũng may còn có Trì Húc đỡ lại. Hôm nay cậu đi ra đường không xem ngày thì phải. Đến ông trời cũng không muốn bao che cho mình.

" Thôi được rồi, anh còn phải đi thông báo mấy lớp khác nữa, lát hết tiết anh tới đón em. Lo học đi " Trì Húc ôn nhu vỗ nhẹ đầu cậu một cái rồi mới đi ra ngoài lớp.

Một màn anh anh em em này không khác gì đang đập đường vào mặt tụi F.A ngồi trong lớp. Lệ Dĩnh ngồi một bên, xị mặt trùng mang trợn má, lẩm bẩm chửi thầm. Cô giáo đứng trên bục cười cười sau đó hô to: " Huynh đệ tốt, sau này mấy em phải bắt chước tấm gương của họ, đối xử với mọi người thật tốt nghe chưa? "

Đỗ Nhược nghe xong chả biết nói gì nữa, trong đầu hiện lên ba đường hắc tuyến. Trì Húc cười bất đắc dĩ rồi lại một lần nữa chào tạm biệt cả lớp.

" Nào chúng ta tiếp tục bài học, Đỗ Nhược em ra rửa mặt đi rồi vô học tiếp " Cô giáo ân cần hỏi thăm cậu khiến Đỗ Nhược có chút không quen.

" Vâng " Mặc dù không quen nhưng một tên thảo mai như cậu vẫn lủi thủi bước vào phòng vệ sinh, định trốn đến hết tiết. Cuối cùng vẫn chột dạ trở về lớp, ai biết được Trì Húc anh có nổi hứng quay lại hay không?

" Reng reng " Đỗ Nhược giật mình tỉnh lại, lớp học còn loe hoe vài người, trong đó có cả cậu và Ngô Đồng. Từ cửa nhìn ra lúc này mới phát hiện anh đã đứng đây từ lúc nào, bóng dáng cao lớn, khuôn mặt ôn nhu ấy đang nhìn cậu mỉm cười. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mình đã tăng lên mấp lần đập.

Ngô Đồng đứng kế bên biết ý nên chơi đòn phủ đầu trốn trước. Sau khi cậu ta đã đi, căn phòng chỉ còn lại hai người, thản nhiên nắm tay nhau cùng trở về ký túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro