Chương 12: Em cảm thấy cậu ấy không còn thích em nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
---------

Trong phòng học, Nguyễn Điềm Điềm và Hạ Lương Ngọc tranh chấp không ngừng.

Ngoài phòng học, Tào Tín cúi người, từ hành lang chạy như bay xuống cầu thang.

Cậu dựa vào lan can, lấy di động ra, mở điện thoại gọi cho Lục Chấp.

Tiếng bíp vang ba lần, điện thoại vừa được kết nối, còn không kịp chờ đối phương phản hồi, Tào Tín liền khẩn cấp ríu rít nói "Lục ca, cậu đoán tôi vừa rồi nghe thấy cái gì?"

Lục Chấp tựa hồ đang ngủ, giọng nói nghe có chút khàn khàn: "Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là có việc." Tào Tín ngồi xổm trên bậc thang cuối cùng, nuốt một ngụm nước miếng, "Hôm nay không phải đại hội thể dục thể thao sao, Ngụy Toàn và Nguyễn Điềm Điềm được phân đi chăm sóc Hạ Lương Ngọc, tiểu tử kia giả vờ đau bụng không đi. Tôi thấy chính là Hạ Lương Ngọc cố ý để cho cậu ta làm như vậy..."

Lục Chấp không kiên nhẫn ngắt lời: "Nói trọng điểm đi."

"Ồ, được." Tào Tín xoa xoa cái mũi, sắp xếp lại lời nói một chút. "Hôm nay Hạ Lương Ngọc nhảy xa phá vỡ kỷ lục của trường, sau đó giáo viên thể dục tìm tôi hỏi phương thức liên lạc của cậu ấy, tôi định nói trước cho Hạ Lương Ngọc một tiếng, nhưng ở trên sân thể dục không tìm thấy người. Hỏi nửa ngày mới biết cậu ấy và Nguyễn Điềm Điềm cùng nhau trở về phòng học. Tôi nghĩ cô nam quả nữ này ở chung một phòng không tốt lắm, liền đi vào trong phòng học nhìn một chút."

"Câu chyện của cậu thật nhảm." Lục Chấp không chút cảm xúc.

"Cậu biết tôi nghe được gì không?" Tào Tín nói.

Lục Chấp :".........."

"Nguyễn Điềm Điềm nói bản thân vốn đã thích cậu, sau đó Hạ Lương Ngọc còn bảo là con gái thì phải dè dặt một chút nhưng cố ấy nói không muốn."

Giọng Giang Trận từ đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới: "Cô ấy nói thích ai?"

Tào Tín phản xạ có điều kiện: "Thích Lục ca!"

Nguyễn Điềm Điềm nói thích Lục Chấp. Nhưng đối với Lục Chấp, tiểu cô nương này không tính là đơn phương cậu.

Nhà gái đã có ý, Tào Tín thế nào cũng phải đem bạn mình tác hợp thành.

Lục Chấp dừng một chút, ngữ khí nhàn nhạt: "Cậu nghe lầm rồi."

"Không đâu, lúc đấy tôi nghe được rõ tên cậu." Tào Tín không phục nói, "Nguyễn Điềm Điềm không thích cậu, chẳng lẽ thích Hạ Lương Ngọc?"

Giọng nói của Tào Tín không lớn, nhưng hiệu quả truyền âm quả thực rất tốt. Nguyễn Điềm Điềm và Hạ Lương Ngọc vừa ra khỏi phòng học, liền nghe thấy câu hỏi gần như khẳng định này.

Hạ Lương Ngọc đanh một bụng tức giận, nghe câu nói của Tào Tín xong liền xắn tay áo lên, một hai bước xuống đánh nhau.

Nguyễn Điềm Điềm ngăn không kịp, nắm tay vịn cầu thang thò nửa người trên ra nhắc nhở Tào Tín mau chạy.

Tào Tín nghe thấy có người gọi cậu, ngửa đầu lên nhìn, Hạ Lương Ngọc cùng ánh mặt trời giống như ngọn núi từ trên cầu thang chạy xuống. Vật khổng lồ đập vào mặt so với bản thân thật sự còn dọa người hơn một chút.

Tào Tín hoảng hốt đứng dậy, điện thoại rơi cũng không kịp nhặt. Nhưng cuối cùng không tránh được Hạ Lương Ngọc, cậu ta vậy mà đè lên người Tào Tín, hai người lăn một vòng ngay tại chỗ.

"Tại sao cô ấy không thể thích tôi?" Hạ Lương Ngọc lớn tiếng hỏi, "Cô ấy dựa vào đâu lại thích Lục Chấp? Cậu ta có nhiều đầu hay nhiều chân hơn tôi?"

Nguyễn Điềm Điềm theo sát Hạ Lương Ngọc cũng chạy xuống lầu, cô ngồi xổm nhặt điện thoại di động của Tào Tín lên, nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên Lục Chấp.

Hai người cách đó không xa đang vật lộn thành một cục như vậy đột nhiên cô cảm thấy cũng không còn quan trọng nữa.

Nguyễn Điềm Điềm cầm điện thoại lên, thử đặt bên tai. Cuộc gọi này vẫn chưa kết thúc.

"Lục Chấp?" Nguyễn Điềm Điềm cẩn thận nói. Đợi một lát, thanh âm của Lục Chấp mới từ bên kia ống nghe truyền đến: "Ừ."

Đã lâu không nói chuyện với cậu, Nguyễn Điềm Điềm trong lòng chua xót.

Gần đây cô không còn dính lấy Lục Chấp như trước nữa, cũng không háo hức chờ đợi một thời điểm cố định để gọi cho Lục Chấp mười năm sau.

Tuy cô không đồng tình với câu nói con gái phải dè dặt của Hạ Lương Ngọc, nhưng sau khi cô nói thẳng với Lục Chấp xong cũng chỉ biết né tránh, bởi vì dù da mặt dày đến mấy cũng xấu hổ không dám chủ động. 

Sự lúng túng này ngay cả Lục Chấp mười năm sau, tạm thời cũng không muốn nhắc đến.

Nhưng điều kì lạ chính là, mấy ngày nay Nguyễn Điềm Điềm không gọi cho Lục Chấp của mười năm sau, Lục Chấp cũng không gọi lại cho cô.

Đã gần một tuần không nói chuyện với cậu, cô sắp nghẹn chết rồi.

Cuối cùng cũng có thể nói, nhưng nói cái gì đây?

"Bài thi của cậu nhớ phải viết." Nguyễn Điềm Điềm cầm lấy di động, có chút khẩn trương, "Tôi đã để lại cho cậu một bài luận tiếng Anh, khi nào cậu mới học thuộc được?"

Lục Chấp: "......"

Nguyễn Điềm Điềm tiếp tục nói: "Thực ra, ba ngày căn bản làm không hết mười bài thi, cậu làm không xong lão Yến hắn cũng sẽ không trách cậu đâu."

Lục Chấp: "Ừ, tôi biết."

"Đến giờ rồi!" Hạ Lương Ngọc đột nhiên rút di động trên tay Nguyễn Điềm Điềm, trực tiếp nhấn cúp máy,"Tôi còn phải nhảy cao."

Nguyễn Điềm Điềm ngẩn ngơ, tức giận trừng mắt: "Tôi còn chưa nói xong mà!"

Hạ Lương Ngọc đem di động ném cho Tào Tín, vỗ vỗ quần áo của mình liền đi ra ngoài, "Còn không đi theo?"

Nguyễn Điềm Điềm bất động tại chỗ, đôi mày thanh tú ngưng tụ thành một nút thắt, cả giận nói: "Cậu đi mà tìm Ngụy Toàn!"

Cô hừ lạnh rồi xoay người lên lầu: "Bây giờ tôi đau bụng, tôi cũng muốn đi vệ sinh!"

Nguyễn Điềm Điềm lười để ý đến hạng mục của Hạ Lương Ngọc, cô ở trong phòng học làm mấy trang đề toán, sau đó đem bài văn tiếng Anh bị Hạ Lương Ngọc xé nhăn sao chép lại một lần nữa, gấp đôi bỏ vào trong ngắn bàn của Lục Chấp. Đứng ở chỗ ngồi Lục Chấp, Nguyễn Điềm Điềm nhìn trộm qua khung cửa sổ.

Lá cây ngô đồng đối diện cửa sổ đã rụng hơn phân nửa, vàng sẫm, là màu sắc cuối thu. Ngón tay đặt ở mép bàn, là nơi cánh tay Lục Chấp đặt qua.

Dù có bỏ lỡ cả năm cấp 3 cũng không sao, Lục Chấp nói rằng sau này anh nhất định sẽ cưới cô.

Đúng mười hai giờ trưa, trong quán mì kèm theo trạm xăng dầu cao tốc nào đó, Giang Trận và Lục Chấp mỗi người một bát mì sợi, tiếng húp mì vang lên.

"Nguyễn Điềm Điềm thật tốt!" Giang Trận cảm thán, "Cậu xem, học sinh các cậu yêu nhau, bạn gái có thể hiểu chuyện, khẳng định không chậm trễ việc học tập."

Lục Chấp cúi đầu: "Tôi với cô ấy không có quan hệ."

"Tôi đây là người từng trải cho chú kinh nghiệm."
Đầu đũa Giang Trận nhẹ nhàng gõ mép bát Lục Chấp, "Tôi cùng Tiểu Nguyệt Lượng nhà tôi chính là  yêu đương từ lúc còn đi học, hiện tại không phải vẫn tốt lắm sao?"

Lục Chấp tự mình ăn, dường như không nghe thấy Giang Trận nói gì.

Chỉ là tôi và Tiểu Nguyệt Lượng học không giỏi, vào trường kỹ thuật, lăn lội với đủ hạng người, cuộc sống như vậy tương đối khó khăn.

"Nhưng hai người không giống nhau, Nhất Trung chính là trường trọng điểm. Lão Tề kiên quyết cho cậu quay lại trường học vì không muốn cậu lại đi con đường của tôi. Ở một ngôi trường trọng điểm, cậu nghĩ kĩ xem, về sau nói không chừng đều thành nhân vật có tiếng."

Lục Chấp thản nhiên nói: "Tào Tín cũng học chung với tôi."

Giang Trận nghẹn lời: "Cái gì cũng có ngoại lệ."

Lục Chấp lắc đầu: "Chẳng qua đó là cấp 3, đổi thành đại học có thể sẽ khác."

"Cậu nghĩ Giang Trận này chưa từng đi học nên cậu dễ bắt nạt?"

Chiếc đũa của Lục Chấp để ở đáy bát, cậu khuấy hạt cơm, như có điều suy nghĩ: "Chú Tề sẽ không muốn đẩy tôi ra ngoài kết hôn chứ?"

Giang Trận sửng sốt, sau đó cười ha ha: "Tiểu tử nhà cậu bớt rắc vàng lên mặt mình đi, cho rằng mình là đại công chúa sao?"

Lục Chấp cười một tiếng, không nói gì nữa.

Giang Trận vỗ vỗ bả vai cậu: "Chờ tối đến nơi, hai anh em chúng ta ăn bữa ngon ngủ một giấc, ngày mai làm xong việc, tiền sẽ tới tay."

Lục Chấp gật đầu, uống nốt ngụm mì cuối cùng, đặt đũa xuống.

Ngày hôm sau đại hội thể thao, vòng loại chạy 400m của Nguyễn Điềm Điềm diễn ra lúc 10 giờ rưỡi sáng.

Cô đến trường sớm, sau khi được gọi tên, cô ở lại khu vực nghỉ ngơi của lớp. Chủ nhiệm lớp mua một ít đường và thuốc bôi bầm tím để bổ sung thể lực, Nguyễn Điềm Điềm và một số nữ sinh được giao nhiệm vụ xử lý tình huống khẩn cấp của các bạn cùng lớp.

Cũng may sáng nay ngoại trừ mấy nam sinh tới gọi mấy cây đường phèn, không có bạn học nào bị thương.

Mười giờ vừa đến, có nữ sinh phụ trách hạng mục Nguyễn Điềm Điềm chạy tới tìm cô. Nguyễn Điềm Điềm cởi áo khoác, tập vài động tác duỗi người.

Từ nhỏ cô đã thích yên tĩnh, không thích đùa giỡn, thành tích thể thao cũng không nổi bật. Đại hội thể dục thể thao lần này mặc dù từng có chuẩn bị, nhưng cũng chỉ có thể cam đoan thành tích của mình không quá khó coi, không làm cho lớp mất mặt.

Về phần thứ tự vấn đề, hết sức là tốt rồi.

Bốn trăm mét nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, vòng quanh sân thể dục một vòng, Nguyễn Điềm Điềm chạy một phút mười một giây.

****

Bên cạnh vạch đích, Nguyễn Điềm Điềm khom lưng chống đầu gối thở hổn hển.

Hồ Kiều và một nữ sinh phụ trách cuộc thi khác mỗi người một bên, dìu Nguyễn Điềm Điềm trở về điểm nghỉ ngơi của lớp.

Còn chưa đi được mấy bước, trạm phát thanh đã công bố thứ hạng, Nguyễn Điềm Điềm xếp thứ tư trong nhóm, không có duyên với trận chung kết.

Cô biết khả năng mình đến đâu, đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn.

Nghỉ ngơi một lát để lấy lại tinh thần, cô mặc áo khoác vào, lấy điện thoại di động ra nhìn, có một cuộc gọi nhỡ.

Là điện thoại của Lục Chấp mười năm sau.

Cô gọi lại, rất nhanh nhận máy, giọng nói của Lục Chấp mang theo mệt mỏi, ở đầu dây bên kia vang lên.

"A lô?"

"Lục, Lục Chấp." Nguyễn Điềm Điềm dùng tay vén tóc quanh thái dương, "Anh gọi điện thoại có việc gì sao?"

"Em bây giờ đang làm gì?" Lục Chấp hỏi, "Quấy rầy em sao?"

"Không, không có." Nguyễn Điềm Điềm nhìn sân thể dục đầy người, giọng nữ phát thanh vẫn vang vọng trên không trung, "Trường chúng em đang tổ chức đại hội thể dục thể thao."

"Ồ, được." Lục Chấp nói, "Gần đây anh ra nước ngoài một chuyến, không biết điện thoại không gọi được, cũng không chào hỏi em trước, em đừng giận."

Tuy rằng Lục Chấp không nhìn thấy, nhưng Nguyễn Điềm Điềm vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Lục Chấp cúi đầu cười: "Nghe lời như vậy sao?"

"Em đương nhiên là nghe lời, em vẫn luôn rất ngoan nha!" Nguyễn Điềm Điềm ra khỏi sân thể dục, tìm một bồn hoa hẻo lánh ngồi xuống.

Lục Chấp đối với vấn đề "không gọi điện thoại cho cô" đã đưa ra một lý do khiến cô vô cùng hài lòng, tâm tình hỏng bét của Nguyễn Điềm Điềm liên quan đến Lục Chấp cũng giảm bớt không ít.

"Anh nói sau này anh nhất định sẽ cưới em đúng không?" Nguyễn Điềm Điềm cắn môi, hỏi rõ ràng," Cho dù em học trung học không nói chuyện với anh, anh cũng sẽ cưới em sao?" Cô nói cẩn thận, từng câu từng chữ rõ ràng, dường như sợ Lục Chấp đổi ý.

"Làm sao vậy?" Lục Chấp hỏi ngược lại, "Anh lại bắt nạt em?"

"Không có." Nguyễn Điềm Điềm nói, "Em chỉ đang nghĩ có phải em làm anh sợ hay không? Hoặc là, em không nói chuyện với anh anh sẽ thích em, sau khi em nói chuyện với anh anh sẽ không thích em."

Tâm tư cô bé quanh co khúc khuỷu, Lục Chấp không hiểu.

Lục Chấp: "Sao em lại nghĩ như vậy?"

"Anh thật sự thích em sao..." Nguyễn Điềm Điềm nhổ cỏ dại trong bồn hoa, "Em cảm thấy anh bây giờ một chút cũng không thích em."

----------
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua không có càng, hôm nay bổ thượng hai chương.
****
Nabibian: Na8 cute quá kh ghét đc!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro