Chương 14: Bí mật thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
--------

Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc không được mấy ngày, kỳ thi tháng bị hoãn lại đúng hạn mà tới.

Môn thi cuối cùng kết thúc, Nguyễn Điềm Điềm chờ giám thị thu bài thi xong, lúc này mới ra khỏi phòng học.

Cô vì chuẩn bị cho cuộc thi tháng mười một, làm không ít đề toán, đề thi lần này độ khó vừa phải, làm vô cùng thuận tay. Nhưng so với mình, cô càng lo lắng tình hình của Lục Chấp hơn.

Nhóm học tập của hai người bọn họ, phải cùng nhau tiến bộ mới được.

Trường thi sắp xếp theo thứ tự, Nguyễn Điềm Điềm tương đối gần phía trước, xếp ở phía ngoài cùng bên trái tầng trệt, mà Lục Chấp tương đối gần phía sau, ở vị trí chính giữa tòa nhà dạy học.

Nguyễn Điềm Điềm cố ý bước nhanh hơn, đúng lúc gặp Lục Chấp ở đầu cầu thang.

Tiếng chuông vừa qua, hành lang cầu thang đám người chen chúc.

Nguyễn Điềm Điềm vóc dáng nhỏ bé, quẹo trái quẹo phải mới chen đến được bên cạnh Lục Chấp, kéo kéo ống tay áo cậu.

"Cậu thi thế nào rồi?"

Lục Chấp cúi đầu, đập vào mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa đầu của Nguyễn Điềm Điềm.

Cô gái mặc áo khoác dày, bên trong còn mặc áo len, hình như là mặc hơi nhiều, lúc này mặt đỏ bừng, như là bị nóng.

Cậu gật đầu, đi xuống một bậc thang: "Cũng được."

"Đừng nghe, cậu ta đang khiêm tốn đấy." Tuyết Tín bước thêm một bậc thang so với Lục Chấp, đè người ôm lấy bả vai Lục Chấp, "Vị tổ tông này gần đây học tập rất nghiêm túc, lần này thi nhất định rất tốt."

Tuyết Tín không nói dối, gần đây Lục Chấp trực đêm ở quán bar đều cầm sách vở học thuộc thơ cổ, không ít lần được Giang Trận khen ngợi.

Chính cậu thấy nhàn rỗi không có việc gì cũng đi xem vài câu, lần thi này còn dùng được tới.

Hai ngày nghỉ trôi qua, thành tích được công bố trên bảng thông báo dưới lầu lớp học vào thứ hai.

Nguyễn Điềm Điềm nhón chân, thò đầu, vươn cổ đi tìm tên của mình và Lục Chấp.

Nguyễn Điềm Điềm xếp hạng 28, Lục Chấp 32.

Nguyễn Điềm Điềm sợ ngây người.

Lục Chấp thứ tự này, từ 82 đến 32, trực tiếp nhảy năm mươi, ai có thể gánh vác được hả.

Quả nhiên, chủ nhiệm lớp hôm đó trải qua tính toán, xác định nhóm Nguyễn Điềm Điềm và Lục Chấp là nhóm tiến bộ nhanh nhất. Thế là Nguyễn Điềm Điềm nhận được hai phiếu đổi thùng siêu sang trọng của KFC.

Lúc cô lên bục giảng lĩnh thưởng, tiếng cười vang của cả lớp nổi lên bốn phía, còn có tiếng khoa trương hơn, trực tiếp ồn ào nói là giáo viên khuyến khích học sinh hẹn hò.

Chủ nhiệm lớp phẫn nộ vỗ vài cái bàn: "Lúc trước muốn đổi phần thưởng là các em, hiện tại ồn ào lại là các em, là các em đoạt giải sao?"

Nguyễn Điềm Điềm cúi đầu, hận không thể cướp vé đổi từ tay chủ nhiệm lớp về chỗ ngồi.

"Lục Chấp! Tại sao cậu lại ngồi như chiếc đồng hồ vậy hả?" chủ nhiệm lớp lại nói, "Lĩnh thưởng đâu rồi, đây là vinh dự, như thế nào lại để Nguyễn Điềm Điềm một mình lên nhận?"

Lục Chấp khom lưng nằm sấp trên bàn đột nhiên bị điểm danh.

Dưới sự chú ý của cả lớp, cậu đành lười biếng đứng lên, đi lên bục giảng sóng vai với Nguyễn Điềm Điềm.

"Cảm ơn lão Yến." Lục Chấp thái độ cung kính, phi thường phối hợp.

"Cảm ơn thầy!" Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt đỏ ửng một đường thiêu vào sâu trong cổ.

Hai tấm phiếu đại lý mà thôi, còn làm như thật mà làm cái gì nghi thức trao giải, quá xấu hổ.

Chủ nhiệm lớp hài lòng gật gật đầu, đang chuẩn bị phát thẻ.

Không biết trong lớp là ai, hắng giọng, kéo thanh âm, ồn ào nói: "Nhất bái thiên địa~"* Lớp học trong nháy mắt nổ tung, tiếng cười lớn đem trần nhà đều nhanh nhấc lên.
[ Nhất bái thiên địa: xuất sứ trong văn hoá trung quốc xưa, được hiểu rằng, khi thành thân, cặp vợ chồng sẽ lạy tạ trời đất vì đã tạo ra mối nhân duyên cho họ.]

Trên đầu Nguyễn Điềm Điềm cũng sắp bốc lên từng đợt khói trắng, cô lặng lẽ ngẩng đầu, rụt rè nhìn Lục Chấp.

Hai người nhìn nhau, cô lại nhanh chóng thu hồi lại, tiếp tục bốc khói.

Lục Chấp không thèm để ý, cậu là nam sinh, da mặt đủ dày, không sợ bị người ta ồn ào. Nhưng Nguyễn Điềm Điềm không giống anh, cô bé mặt mũi mỏng, có chút chuyện sẽ xấu hổ, hung dữ hơn một chút sẽ rơi nước mắt.

Nhìn cô chắc chắn chín phần mười bị doạ sắp khóc.

Lục Chấp dời mắt nhìn cô, bàn tay dơ lên đập một cái lên bảng đen.

Sức mạnh của cậu lớn, tiếng bàn tay cũng lớn, "bốp" một tiếng vang thật lớn lấn át tiếng ồn ào trong lớp, làm Nguyễn Điềm Điềm hoảng sợ.

"Câm miệng." Lục Chấp thản nhiên nói.

Chủ nhiệm lớp lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi theo răn dạy: "Đều ầm ĩ cái gì?"

Lục Chấp dẫn đầu xuống bục giảng, lúc xoay người cánh tay to như vô tình chạm vào vai Nguyễn Điềm Điềm, Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, nhận được một ánh mắt đi nhanh.

Tuy rằng vỏn vẹn chỉ là trao đổi một ánh mắt, nhưng  hai người lại giống như ôm ấp bí mặt chỉ có lẫn nhau biết.

Đó là bí mật của thanh xuân.
........

Buổi trưa tan học, Nguyễn Điềm Điềm thu dọn sách vở, chắp tay sau lưng đi về phía sau phòng học.

Lục Chấp đang khom lưng, nghiêng mặt gối lên cánh tay mình ngủ.

Trên mặt thiếu niên đắp một tờ giấy viết thư màu vàng nhạt, đó là bài văn mẫu tiếng Anh Nguyễn Điềm Điềm hôm nay vừa chép cho cậu.

Hai người vô cớ mâu thuẫn, rồi lại hòa giải một cách kỳ diệu.

Có lẽ cô là người duy nhất cảm thấy điều đó thật kỳ diệu.

Nguyễn Điềm Điềm chạm vào đuôi tóc xoã trước ngực, cắn môi dưới.

"Lục Chấp à." Cô vươn tay, chọc vào cánh tay Lục Chấp, "Tan học rồi."

Lục Chấp mê mang ngẩng đầu, cụp mí mắt, bộ dáng như chưa tỉnh ngủ.

"Ăn cơm thôi!" Bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Điềm Điềm làm quạt, quạt cho Lục Chấp, "Mau tỉnh lại nào."

Lục Chấp híp mắt, nhìn thiếu nữ trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đã tỉnh."

Giống như lại trở về ngày tháng ở chung ban đầu.

Hai người một trước một sau, đi chậm rãi.

Nữ sinh sôi nổi, líu lo nhảy loạn cả đoạn đường, nam sinh trầm ổn, cười nghe cô chia sẻ kiến thức hôm nay.

Đi đến căn tin lúc đã bỏ lỡ giờ cao điểm mua cơm, cửa sổ còn lại cái gì hai người ăn cái đó, một chút cũng không chê trách.

Lục Chấp ăn nhanh hơn Nguyễn Điềm Điềm, nhân thời gian thu dọn bàn ăn, cậu đã quen mua cho Nguyễn Điềm Điềm một hộp sữa đậu nành ấm.

Cô gái bên cạnh cắn ống hút, lắc đầu nói như vậy không tốt.

"Ngày mai tôi mời cậu uống được không?" Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu làm nũng, "Chúng ta có qua có lại."

"Được." Lục Chấp đáp, cậu cũng chỉ biết đáp.

Chủ nhiệm lớp cho phiếu đổi, hai người quyết định cuối tuần này sẽ dùng.

Thời gian hẹn là bốn giờ chiều, nhưng Nguyễn Điềm Điềm lại phấn khích dậy thật sớm.

Cô vừa gọi điện thoại tới di động của Lục Chấp mười năm sau, kích động chia sẻ sự thấp thỏm của mình với anh.

"Thật hâm mộ." Lục Chấp khàn giọng, tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, "Anh cũng muốn hẹn hò với em ở trung học..."

Trên mặt Nguyễn Điềm Điềm ửng đỏ, khắc chế vài phần nghiêm trang giải thích: "Là đi ăn gà rán, không phải hẹn hò."

"Hôm qua em còn cãi nhau với anh." Lục Chấp ủy khuất, "Cũng bởi vì tối hôm trước anh ra ban công nói chuyện với em lâu hơn một chút."

Nguyễn Điềm Điềm mím môi, áy náy nói: "Thật xin lỗi."

"Ngày hôm qua em còn để cho anh ngủ sô pha." Lục Chấp tiếp tục nói, "Quá cứng, đau thắt lưng. Ngủ không ngon, đầu cũng đau......"

Lão nam nhân rất xấu xa, cố ý đem chính mình nói thật thảm, Nguyễn Điềm Điềm lòng dạ mềm mại, nghe không được những thứ này.

Tâm tình tốt của cô sáng sớm bị náo loạn, cô cảm thấy an ủi anh cũng chẳng có ích gì.

"Thật xin lỗi anh." Nguyễn Điềm Điềm mềm giọng an ủi:  "Anh về phòng ngủ đi, em sẽ không đuổi anh đậu."

Lục Chấp cười hì hì, xoay người ôm eo người phụ nữ bên cạnh: "Ừ... anh đã về rồi..."

Bị phạt ngủ sô pha không phải một lần, nửa đêm vụng trộm lẻn vào trong phòng bò lên giường lần nào cũng thành công.

Người phụ nữ trong lòng Lục Chấp dụi mắt, cố gắng tỉnh dâyh: "Anh làm gì vậy?"

Lục Chấp giật mình, vội vàng ôm lấy ôn nhu an ủi: "Bảo bối, còn sớm, ngủ thêm một lát."

Sau đó câu nói của anh còn nghe thấy một nụ hôn mơ hồ.

Nguyễn Điềm Điềm cách ống nghe, mặt đỏ tới mang tai. "Cứ như vậy đi." Nguyễn Điềm Thiên giật dây buộc tóc trên cổ tay cô, chợt ý thức được chuyện gì đang xảy ra ở đầu bên kia điện thoại, "Em cúp máy đây."

Lục Chấp ừ vài tiếng, đoán chừng là sợ nói tiếp sẽ đánh thức cô gái đang ngủ say trong lòng.

Cô vốn là muốn hỏi Lục Chấp thích quần áo màu gì, kiểu tóc bím tóc gì, chính mình chiếu theo sở thích của anh mà ăn mặc. Nhưng cái gì cũng không hỏi được.

Mười năm sau chắc chắn mình đang ngủ với Lục Chấp, Lục Chấp vừa rồi còn dỗ dành cô.

Nguyễn Điềm Điềm thở dài liền lăn lộn trên giường.

Khoảng ba giờ rưỡi chiều thứ bảy, Nguyễn Điềm Điềm đến địa điểm hai người đã hẹn.

Nhiệt độ trung bình tháng mười một hơi thấp, cô vốn định mặc váy, nhưng trước khi ra khỏi cửa lại thay quần dài.

Cởi bím tóc đã làm cả buổi chiều, cuối cùng buộc tóc đuôi ngựa thật cao sau đầu.

Ăn gà rán mà thôi, cố ý ăn mặc đẹp ngược lại làm cho cậu ấy cảm thấy mình rất để ý đến buổi hẹn này.

Nhưng mà tuy rằng cô chính là rất để ý.

Lúc Nguyễn Điềm Điềm đến, Lục Chấp đã ở cửa tiệm chờ cô.

Thiếu niên cao gầy mặc áo khoác màu đen, một tay đút túi, miễn cưỡng đứng dưới một cây đại thụ giao lộ chữ thập, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Như là cảm giác được ánh mắt ai đó nhìn mình chăm chú, Lục Chấp ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Điềm Điềm đang chờ đèn đỏ ở bên kia đường.

Cậu cất điện thoại di động, nhấc chân đi về phía trước vài bước, đứng ở chỗ người đi bộ.

Đèn đỏ hơn sáu mươi giây, Nguyễn Điềm Điềm và Lục Chấp cách nhau sáu con đường, nhìn nhau.

Ánh mắt Lục Chấp giống người của cậu, trầm ổn rắn chắc, không nhúc nhích.

Nguyễn Điềm Điềm bị nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, lúc thì nhìn đèn chỉ thị trên đầu, lúc lại nhìn người đi đường xung quanh.

Người đi đường muốn qua đường ở chung quanh hai người càng tích càng nhiều, tiếng cười nói ồn ào vang lên bên tai. Thẳng đến khi đèn xanh sáng lên, hai ba người đi đường cùng nhấc chân, đông nghịt một đám người đi trên một con đường.

Lục Chấp đứng tại chỗ, mặt mày thả lỏng, cả người có vẻ an tĩnh mà lại ôn nhu.

Nguyễn Điềm Điềm nắm chặt đai lưng túi xách, như không thể chờ đợi được, bước tới.

Tóc đuôi ngựa của nữ sinh đung đưa trên không trung, đi ngược chiều giữa mọi người.

Đó là cô gái Lục Chấp thích.

-----------
Tác giả có lời muốn nói: Nguyễn Điềm Điềm ăn dấm chua của mình trong tương lai, lão Lục ăn dấm chua của mình trong quá khứ. Thật sự là tuyệt phối hai cái túi dấm chua này.
-----------
Nabibian: Bắt đầu chương sau sẽ sửa một chút xưng hô của đôi bạn trẻ nha..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro