Chương 27: Nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
------------

Tim Nguyễn Điềm Điềm đập thình thịch.

Tay cô bị tay Lục Chấp nắm lấy, không khỏi run rẩy.

Cô bé vốn ít kiến thức, chỉ một chữ "chạm" cũng đủ khiến cô đỏ mặt xấu hổ.

Đáng tiếc Lục Chấp ở quán bar lăn lộn lớn như vậy rõ ràng không có phát hiện, còn ngây thơ cho rằng cách làm của mình khá cảm động.

Chạm cũng không hôn, chạm mặt lại không chạm...... không chạm chỗ nào sai cả......

Đúng vậy.

Chẳng qua Nguyễn Điềm Điềm tựa hồ lúng túng nhẹ, ngay cả thanh âm cũng run rẩy."Chạm, chạm ở đâu?"

Lục Chấp không đáp lại cô.

Ngón tay Nguyễn Điềm Điềm bị cậu nắm lấy, đặt lên đuôi lông mày Lục Chấp, theo động tác tay cậu chậm rãi trượt xuống.

Khóe mắt có nước mắt, bên tóc mai có nước, một đường sờ đến cằm, mịn màng không gai góc như trước.

Lục Chấp buông tay cô ra, tìm một tư thế thoải mái trên vai Nguyễn Điềm Điềm, làm như có chút thích ý còn hít một hơi thật sâu rồi ngủ thiếp đi.

Nguyễn Điềm Điềm rũ mắt, thấy Lục Chấp nghiêng đầu, xương quai hàm sắc bén tựa như một bức tranh vẽ bằng bút chì.

Cô nhịn không được vươn tay, đặt ở chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối.

Sợi tóc thiếu niên còn mang theo hơi nước, mềm mại ở trên da đầu.

Nguyễn Điềm Điềm ngửi, là mùi dầu gội đầu rất dễ chịu.

"Lục Chấp?" Ngón tay của cô xượt qua sườn mặt Lục Chấp chạm ở bên tai, nhỏ giọng thăm dò nói, "Lục Tiểu Chấp?"

Đáp lại cô là tiếng hít thở vững vàng kéo dài của Lục Chấp.

Lục Chấp đã ngủ say.

Giống như tiêm một liều thuốc an thần vào đầu, cuối cùng Nguyễn Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm.

Bả vai cứng đờ một lúc lâu khẽ giật giật, Nguyễn Điềm Điềm cẩn thận đặt người cậu xuống giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn.

Ánh mắt Lục Chấp đối với người khác bình thường rất sắc bén, Nguyễn Điềm Điềm rất ít khi có thể không kiêng nể gì nhìn cậu chằm chằm như vậy.

Hơn nữa cách gần như vậy lại là lần đầu tiên.

Gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên mặt cậu.

Lông mày kiếm đen nhánh giãn ra, đặt ở trên đôi mắt đang nhướng lên.

Ngón cái Nguyễn Điềm Điềm nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Lục Chấp, lông mi dài đen nhánh run rẩy, như là bị cô vuốt ve làm rối loạn tiết tấu.

Không biết có phải do quá mệt nhọc hay không, sắc mặt Lục Chấp không tốt.

Trên môi khẽ mím không có huyết sắc, hai mảnh mỏng manh tựa hồ muốn hòa vào trong mặt tái nhợt này.

Ngón tay Nguyễn Điềm Điềm trượt lên sống mũi cậu, lại trượt tới bên môi.

Sườn mặt có vết trầy da rất nhỏ, còn có vết đã kết vảy tróc ra, giờ phút này hơi phiếm phấn, không cẩn thận quan sát nhìn không ra.

Thiếu niên ở độ mười bảy tuổi vốn nên ở trên sân bóng vui chơi với đám bạn nhưng trái lại cậu đã sớm  phải tự lo cho bản thân mình, lăn lội ngoài xã hội để mưu sinh.

Nguyễn Điềm Điềm đau đến đầu ngón tay phát run, cô duỗi hai tay, muốn ôm thiếu niên trước mắt vào lòng.

Thế nhưng tay ngắn chân ngắn của mình lại không ôm được.

Nhất định là nguyên nhân tư thế.

Nguyễn Điềm Điềm thở dài nghĩ, cô cũng không tin mình còn ôm không được một người sống!

Lục Chấp đúng là cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ một ngày.

Khi tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, trong phòng có mùi gạo chín.

Lục Chấp mê mang nhìn trái nhìn phải, Nguyễn Điềm Điềm đã không còn ở trong phòng.

Cánh tay sờ lên đầu giường, ly nước Nguyễn Điềm Điềm rót cho mình vẫn còn nguyên. Lục Chấp cầm ly, vẫn còn nóng. Cậu ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, nước trà ấm áp xẹt qua cổ họng, chảy vào trong dạ dày, vô cùng thoải mái.

Lục Chấp vén chăn lên, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Khăn quàng cổ đặt ở bụng rơi xuống, Lục Chấp vội vàng nhặt lên, vỗ vỗ phủi bụi, lại xếp thất ngay ngắn rồi nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh gối đầu.

Căn bếp đơn sơ thường ngày nay lại phát ra tiếng kêu "ùng ục ùng ục" không biết ai nấu, Lục Chấp gãi tóc đi qua, nhìn thấy một cái nồi đất nhỏ nhắn màu nâu sẫm "vù vù" bốc hơi nóng.

Khăn lau rửa sạch sẽ đặt ngay ngắn ở một bên, Lục Chấp tiện tay lót nó lên nắp nồi, cẩn thận mở ra.

Một làn hơi nước phả vào mặt, mùi gạo trộn lẫn với mùi thịt, thành công gợi lên con sâu thèm ăn trong dạ dày Lục Chấp.

Là cháo thịt nạc trứng muối.

"Cạch" một tiếng, cửa bị mở ra, Lục Chấp xoay người nhìn, thấy Nguyễn Điềm Điềm mang theo một cái túi nilon đi vào.

"Cậu tỉnh rồi sao?" Nguyễn Điềm Điềm bật đèn lên, "Sao không bật đèn?"

Trong phòng chợt sáng lên, ánh mắt Lục Chấp đảo qua bếp lò, kinh ngạc phát hiện nồi niêu xoong chảo của cậu hay tiện tay đặt lung tung đều đã được sắp xếp sạch sẽ chỉnh tề, bàn ghế trong phòng cũng giống như rực rỡ hẳn lên.

"Cậu không đi?" Lục Chấp kinh ngạc hỏi.

"Không đi." Nguyễn Điềm Điềm đặt túi nilon lên bàn, "Tớ vừa ra ngoài mua ít thức ăn."

Cô đi tới bên giường, cầm lấy ly nước, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý: "Cũng may trước khi đi đã thay cho cậu ly nước, tớ rất thông minh chứ?"

Tiểu cô nương lắc lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy sự đắc ý, muốn được người khác khen ngợi.

Ngực Lục Chấp tựa hồ giống như thả một cái máy thổi gió, giờ phút này "Vù vù" hướng ra ngoài thổi gió ấm, gió ấm này theo máu chảy qua toàn thân, ấm đến lồng ngực cậu cũng muốn rạo rực, đầu óc nóng lên, có chút lâng lâng.

"Thông minh." Lục Chấp đáp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Điềm Điềm ửng đỏ, đi tới cạnh bếp đẩy Lục Chấp đi chỗ khác: "Tránh ra, tránh ra, cháo của tớ muốn được ăn rồi."

Cháo thịt đặc sệt mịn màng, bên trong trộn lẫn trứng muối băm nhỏ cùng thịt băm nhỏ.

Lục Chấp đưa muỗng cho cô: "Đây là cậu làm sao?"

"Đúng vậy!" Nguyễn Điềm Điềm nhận thìa, khuấy cháo: "Tớ không biết cậu có ăn gừng hay không, nên không cho vào."

Lục Chấp vội nói: "Mình cái gì cũng ăn."

Nguyễn Điềm Điềm một bên múc cháo, một bên quay mặt, ánh mắt cười thành trăng lưỡi liềm, vui mừng nói: "Tớ biết rồi!"

Lục Chấp căng thẳng, như là bị người khác nắm lấy mạch máu, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút không thoải mái.

"Cháo thịt nạc trứng muối mẹ tớ làm ngon nhất, tớ học rất lâu mới làm ngon như bà ấy." Nguyễn Điềm Điềm bận rộn nói, "Ngoại trừ ba mẹ tớ ra thì chưa ai được ăn món tớ làm đâu đấy."

Nguyễn Điềm Điềm đưa bát cháo tới trước mặt Lục Chấp, thúc giục nói: "Cậu đi mở thức ăn tớ mua ra đi."

Lục Chấp ngây ngốc nhận lấy chén cháo, quay đầu đi tới bên cạnh bàn.

Trong túi nilon đựng cải thìa cỡ bàn tay, Lục Chấp mở nó ra, trong đầu còn hỗn độn không rõ.

Cậu lại quay đầu nhìn Nguyễn Điềm Điềm đang múc cháo, luôn cảm thấy khung cảnh này không thực tế cho lắm.

"Cậu biết thật nhiều." Lục Chấp cảm thản phát ra từ nội tâm.

"Lúc ba mẹ tớ bận rộn công việc chỉ có một mình tớ ở nhà, dù sao cũng phải học một chút không sẽ bị chết đói mất." Nguyễn Điềm Điềm bưng bát của mình lên, giơ tay chia cho Lục Chấp một đôi đũa: "Ăn đi."

Lục Chấp nhận đũa, nghĩ mình còn chưa rửa mặt, vì thế lại đi vào phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng. Lúc lau mặt ngẩng đầu nhìn, bên cửa sổ sáng loáng treo quần lót góc phẳng màu nâu sẫm của mình.

Lục Chấp: "......"

Khóe miệng cậu giật giật, giơ tay liền tháo xuống, nhanh chóng cuốn vào trong túi áo.

"Chết chắc." Lục Chấp nghĩ, Nguyễn Điềm Điềm nhất định đã nhìn thấy.

Nguyễn Điềm Điềm bận rộn cả ngày, hiện tại cũng có chút đói bụng.

Cô và Lục Chấp cùng nhau ăn cơm không ít lần, lần này là lần đầu tiên ăn cơm ở nhà Lục Chấp.

Cô bưng bát lên, ăn một ngụm cháo, nhìn quanh bốn phía, vô cùng hài lòng với thói quen sinh hoạt của Lục Chấp. Có trời mới biết trước khi đến cô đã làm bao nhiêu bài tập.

Cái gì vớ thối với thùng mì tôm, thậm chí tiểu hoàng thư đều có thể tạm thời bao dung. Sống một mình trong phòng khách của đàn ông, cũng chỉ như vậy thôi.

Nhưng mà sự thật so với trong tưởng tượng của cô tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ nhà vệ sinh treo quần lót phơi nắng không khô ra, những thứ khác đều vượt quá dự liệu.

Không hổ là chàng trai mình thích.

Nguyễn Điềm Điềm bỗng nhiên tự hào.

Hai người cơm nước xong, Lục Chấp dọn dẹp bàn, rửa bát. Nguyễn Điềm Điềm ghé qua một bên, dùng túi nilon bọc kỹ cái nồi đất nhỏ màu nâu của mình.

"Nó rất nặng." Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi oán giận, "Tớ đã ôm một đường đấy!"

Khóe tai cô giật giật, ánh mắt liếc trộm, còn kém trực tiếp đưa tay lên mặt Lục Chấp, đi đòi phần thưởng hôm nay nấu cơm cho cậu ăn.

"Sao không gọi đồ ăn bên ngoài?" Lục Chấp lau nước trên tay, hoàn toàn không hiểu được ý đồ của Nguyễn Điềm Điềm, "Cậu đói bụng có thể đánh thức mình dậy."

Nguyễn Điềm Điềm: "......"

"Nếu đúng ra thì tớ nên đi sớm một chút sau đó liền bỏ đói cậu." Nguyễn Điềm Điềm tức giận nói.

Lục Chấp dừng tay một chút, nghĩ cho dù cô đi thì cậu cũng không đến mức chết đói.

Đương nhiên, nghĩ là nghĩ như vậy, thẳng nam tuy rằng có chút ngốc nhưng vẫn còn sót lại một ít sự hiểu biết nhất định trong những trường hợp này.

Vậy nên cậu chọn cách im lặng.

"Hừ." Nguyễn Điềm Điềm ôm nồi đất của mình, "Tớ phải về rồi!"

Giọng cô bé không tốt, quay đầu bước đi.

Lục Chấp đầu đầy dấu chấm hỏi: "Cậu tức giận?"

"Không có." Nguyễn Điềm Điềm cũng không trả lời.

Lục Chấp vội vàng kéo cánh tay cô: "Sao cậu lại tức giận?"

Nguyễn Điềm Điềm lắc lắc đầu: "Tớ không giận mà!"

Không có! Không có mà......

Lục Chấp nhìn từng tế bào trên người Nguyễn Điềm Điềm như đều kêu gào "Tôi đang tức giận".

"Đừng nóng giận." Lục Chấp kéo người về bên bàn ngồi xuống thành khẩn xin lỗi, "Mình sai rồi."

Nguyễn Điềm Điềm hất cằm lên cao: "Sai chỗ nào?"

Vấn đề này hỏi rất hay, Lục Chấp cậu cũng không
biết.

"Mình đã không nhớ sinh nhật cậu." Lục Chấp mù mịt chọn một lý do.

Nhưng chính cậu không ngờ rằng câu hỏi này đã chuẩn xác giẫm phải mìn.

Da đầu Nguyễn Điềm Điềm tê dại, cố nén ý định xắn tay áo đánh lên người, hít một hơi thật dài: "Cái này cũng coi như một cái."

Nào biết một giây sau, Lục Chấp kinh ngạc ngẩng đầu: "Vậy còn có mấy cái?"

Hai người nhìn nhau một lát, Nguyễn Điềm Điềm không khống chế được tay mình, véo mặt Lục Chấp: "Đồ thẳng nam thối. "

Tiểu Lục ca uy nghiêm trước đó nay quả thực vô cùng thê thảm.

Tớ nấu cơm cho cậu!

Cậu phải báo đáp tớ!

Nàng tiên ốc cũng chỉ là một câu chuyện thần thoại, sau khi làm xong việc nhà không cần sự báo đáp mà lại ngoan ngoãn rút vào trong vỏ kia như không hề tồn tại.

Nhưng cô thì khác chứ!!

"Tớ mặc kệ cậu." Nguyễn Điềm Điềm ở trên ghế chơi xấu, "Cậu đã nói cái gì cũng đáp ứng, hiện tại lại đổi ý. "

Đại lừa đảo, đại giả dối, quả nhiên cho dù là mười năm trước, Lục Tiểu Chấp vẫn là Lục Tiểu Chấp của cô, hành vi ác liệt căn bản không thay đổi.

Lục Chấp không nghe rõ Nguyễn Điềm Điềm líu lo nói gì.

Dù sao cậu hiện tại chính là người đầu têu trước.

Mới từ lúc đầu óc cậu nóng lên đã nói muốn đáp ứng một nguyện vọng của Nguyễn Điềm Điềm làm quà sinh nhật, kết quả Nguyễn Điềm Điềm lại muốn cậu dẫn cô đi quán bar chơi một đêm.

"Vị thành niên không được cho vào." Lục Chấp nói thật lòng, "Giang ca cho mình nghỉ ba ngày, theo lý mà nói mình cũng không thể đi."

"Đồ lừa đảo." Nguyễn Điềm Điềm hừ một tiếng, xoay người không để ý tới cậu

"Đổi cái khác." Lục Chấp gập đầu gối, ngồi xổm trước mặt Nguyễn Điềm Điềm, "Đổi cái khác nhất định mình sẽ đáp ứng."

Nguyễn Điềm Điềm ngồi trên ghế thấp vốn không cao, Lục Chấp ngồi xổm như vậy, tầm mắt hai người gần bằng nhau. Giống như đang quỳ trước mặt mình vậy.

Nguyễn Điềm Điềm nhảy nhót trong lòng.

Nói gì cũng đồng ý sao? Nhưng những gì cô vừa nói thì không đồng ý. Miệng đàn ông đều toàn lời nói dối, cô mới không tin.

Nói nhiều hơn nữa không bằng làm, dù sao Lục Chấp người này rất ngốc, lần sau không bằng làm lúc này, nhất định phải nắm chắc thời cơ bắt lấy cơ hội.

Ba!

Hai bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên vỗ vào sườn mặt Lục Chấp, cố định đầu cậu lại.

Lục Chấp hoảng sợ nhưng vẫn không có chút động tĩnh, tùy ý Nguyễn Điềm Điềm tự do thực hiện.

"Chụt." một tiếng cực kỳ vang dội.

Cô nàng thò người ra, hôn lên trán Lục Chấp.

_________
Tác giả có lời muốn nói:

Điềm Điềm! Đẩy ngã tên thẳng nam thối này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro