Chương 38: Rực rỡ của pháo hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Nguyễn Điềm Điềm ở nhà ông bà ngoại đón tết đến mùng hai, cô rời mấy nhà người thân rồi thu dọn một chút chuẩn bị về Lâm Thành cùng ông Nguyễn đón tết Nguyên Đán.

Ông cụ Nguyễn đâu cần bọn họ về bầu bạn, mấy ông cụ đã sớm cùng nhau đến Nhật Bản tắm suối nước nóng rồi.

Một nhà ba người của Nguyễn Điềm Điềm vội vã chạy tới nhà ông Hạ để chúc mừng năm mới.

Hạ Lương Ngọc vừa mở cửa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng Nguyễn Điềm Điềm, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác.

"Sao cậu còn ở đây?" Nguyễn Điềm Điềm ghét bỏ nói.

Hạ Lương Ngọc tức giận đến thiếu chút nữa đóng cửa lại: "Nhà bà nội tôi sao tôi lại không thể ở đây?!"

Hai người bình thường không sao nhưng chỉ cần gặp nhau là đều có chuyện.

Lão phu nhân nhà họ Hạ cùng con trai và con dâu đang chuẩn bị bữa tối, thấy có khách đến liền chuẩn bị thêm vài món ăn.

"Ông nội Hạ!" Nguyễn Điềm Điềm mặt mày vui vẻ, chạy đến trước mặt ông cụ, "Chúc mừng năm mới!"

Ông nội Hạ vui vẻ vô cùng, bàn tay xoa xoa đầu Nguyễn Điềm Điềm: "Ngoan quá, vẫn là cháu gái ta ngoan nhất."

Hạ Lương Ngọc ở một bên nhìn ông nội mình cùng tiểu bối nhà khác vui vẻ hòa thuận, trong lúc nhất thời không biết nên ăn dấm chua của ai.

Hạ Lương Ngọc không được tự nhiên nói, "Cháu cũng chúc ông năm mới mà sao thời điểm đấy không thấy ông vui vẻ như vậy?"

"Ai nói ông nội con không vui." Bà nội Hạ từ phòng bếp bưng ra một đĩa thức ăn, cười trêu ghẹo nói, "Không vui thì có thể cho con tiền lì xì sao?" Vừa dứt lời, ông nội Hạ liền móc từ trong túi ra một bao lì xì: "Đến đây, Điềm Điềm cũng phải có bao lì xì."

Mỗi dịp Tết đều béo lên ba cân, bà nội Hạ nấu ăn quá ngon, Nguyễn Điềm Điềm ợ liên tục mấy cái.

"Này." Hạ Lương Ngọc dùng vỏ quýt đập cô, tựa như tùy ý hỏi, "Trong sân có pháo hoa, đi bắn không?"

Nguyễn Điềm Điềm vốn rất vui vẻ đi bắn pháo hoa, nhưng lại ngại va vào vết xe đổ, cô sợ Hạ Lương Ngọc sẽ cầm pháo ném vào mình.

"Không đi." Nguyễn Điềm Điềm nhặt vỏ quýt rơi xuống sô pha, ném trở lại.

"Tuỳ cậu!" Hạ Lương Ngọc "Hừ" một tiếng đứng dậy, buồn bực tự mình đi.

Pháo hoa có rất nhiều, lớn nhỏ một đống lớn. Mấy năm gần đây Lâm Thành cấm thuốc nổ, bắn pháo hoa cũng chỉ có thể ở trên quảng trường cho phép mới được.

Nếu Nguyễn Điềm Điềm không đi thì Hạ Lương Ngọc cũng lười đi.

Nhưng cái tôi của cậu quá lớn, không muốn bị một tiểu nha đầu chi phối. Vì thế một mình cậu ấp úng ôm bịch lớn nhất, đi tới quảng trường sờ sờ túi mới phát hiện không mang bật lửa.

Lúc này sắc trời đã tối đen, đèn đường trong tiểu khu phát ra ánh đèn mờ nhạt, các nhà các hộ ăn cơm tối xong đi ra ngoài tản bộ, mơ hồ có thể nhìn thấy những đứa trẻ hưng phấn chạy trốn, cùng với tốp năm tốp ba người lớn tụ lại nói chuyện.

Tóm lại còn rất náo nhiệt.

Hạ Lương Ngọc nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị tìm người mượn lửa, nào biết vừa nhìn lại thấy dáng vẻ của Nguyễn Điềm Điềm từ trong đám người hiện ra.

Nguyễn Điềm Điềm tựa hồ cũng vừa nhìn thấy Hạ Lương Ngọc, chạy chậm tới bên cạnh cậu.

Cô bé trên tay xách túi nilon, cúi đầu móc ra, lấy ra một cái bật lửa: "Ông nội Hạ bảo tôi đưa tới."

Hạ Lương Ngọc cầm lấy bật lửa, quay đầu hừ lạnh một tiếng: "Không đưa tới tôi cũng có thể tự châm lửa."

Nguyễn Điềm Điềm lười so đo với cậu, lại lấy từ trong túi ra mấy hộp pháo hoa.

Hạ Lương Ngọc ngồi xổm xuống đất đốt pháo hoa, đội mũ lên rồi chạy trở về.

"Cậu trông thật ngốc." Nguyễn Điềm Điềm nhìn Hạ Lương Ngọc, "Tại sao phải đội mũ?"

Hạ Lương Ngọc giơ tay lên, muốn đội mũ lên cho Nguyễn Điềm Điềm, nhưng tay sờ lên lưng cô mới phát hiện quần áo Nguyễn Điềm Điềm không có mũ.

"Pháo hoa sẽ có thể rơi xuống đất." Hạ Lương Ngọc nói, "Cậu che đầu một chút, nếu không sẽ bị bắn trúng."

Nguyễn Điềm Điềm: "... "

Cậu lo vô cớ rồi.

Cô lấy ra một bó pháo hoa, đưa tới trước mặt Hạ Lương Ngọc: "Giúp tôi đốt một chút."

"Gọi ca ca." Hạ Lương Ngọc nói.

Nguyễn Điềm Điềm đấm vào cánh tay cậu: "Sao cậu lại đáng ghét như vậy?"

Một chùm ánh lửa được bắn lên về phía chân trời, Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu, nhìn tia sáng nhỏ trong đêm tối được bắn lên đến điểm cao nhất rồi lại bị nổ tung.

Trong nháy mắt giống như đóa hoa nở rộ, ngàn vạn cánh hoa kéo đuôi, lại giống như sao băng lóe ra, thoáng qua biến mất trong màn đêm.

"Wow--"

Cùng với đám đông xung quanh, cô hét lên.

Ngay sau đó, đóa thứ hai, đóa thứ ba lần lượt nở rộ.

Nguyễn Điềm Điềm hơi ngẩng đầu, khuôn mặt trắng sứ của cô vẫn trắng nõn, ngay cả trong môi trường mờ mịt như vậy vẫn tỏa sáng.

Pháo hoa đủ màu sắc chói mắt, ánh sáng màu trải mỏng trên mặt, đẹp đến mức không thể tin được.

Hạ Lương Ngọc thấy cô gái bên cạnh nhìn ngây người, im lặng lui về phía sau nửa bước, lặng lẽ giơ tay che ở đỉnh đầu của cô.

Đừng để bị bắn trúng.

Nguyễn Điềm Điềm không chú ý động tác của Hạ Lương Ngọc, chờ pháo hoa bắn xong, liền xoay người tìm cậu đốt pháo bông que trên tay.

Hạ Lương Ngọc cuống quít thu tay lại có chút chột dạ, thành thật giúp cô đốt.

Hai người chơi chưa được bao lâu, đợi đến pháo hoa trên tay Nguyễn Điềm Điềm cháy đến que thứ tư, cô đã muốn trở về.

"Còn mấy que nữa, cậu không đốt hết sao?" Hạ Lương Ngọc hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm lắc đầu chán nản, cảm giác hưng phấn và hạnh phúc ban đầu khi xem pháo hoa dần dần phai nhạt.

"Không đốt thật?" Hạ Lương Ngọc cầm bó pháo hoa theo sau, "Nếu không thì trên đường đốt? Tôi đốt cho cậu nhé?"

Nguyễn Điềm Điềm nhận lấy pháo bông que của Hạ Lương Ngọc đưa tới trước mặt, vẽ vài vòng trên không trung.

"Hạ Lương Ngọc." Nguyễn Điềm Điềm nhìn đường cong ánh lửa trên không, đột nhiên nói, "Cậu dẫn tôi tới Linh Dạ có được không?"

Hạ Lương Ngọc đương nhiên sẽ không đồng ý, cậu không chỉ không đồng ý mà còn tức giận đến ném toàn bộ pháo hoa trên tay. "Cậu muốn tìm hắn thì chính mình tự đi đi, đừng lôi kéo tôi vào."

Hạ Lương Ngọc thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói một câu, xoay người rời đi.

Nguyễn Điềm Điềm không rõ Hạ Lương Ngọc vì sao đột nhiên tức giận như vậy, không đồng ý thì thôi đi đằng này lại ném nhiều pháo hoa như vậy, thật đáng tiếc.

"Cậu thích hắn vì cái gì vậy?" Hạ Lương Ngọc đi chưa được mấy bước, lại lần nữa xoay người lại, "Hắn là một tên côn đồ, từ nhỏ đã mang mạng người trên lưng, ba hắn còn là một tên khốn."

Nguyễn Điềm Điềm đứng bên cạnh thùng rác, cúi đầu xuống: "Cậu ấy cũng không muốn mà, hơn nữa cậu ấy cũng đâu tha thứ cho ba mình..."

"Đâu chỉ có thế." Hạ Lương Ngọc gần như thô bạo cắt đứt lời Nguyễn Điềm Điềm, "Con mẹ nó cái mạng kia coi như hắn trượt tay đi, vậy tôi đổi vấn đề khác nhé, cậu có biết cái người họ Tề kia vì sao trọng dụng hắn như vậy không?"

Nguyễn Điềm Điềm ngây ngốc đứng tại chỗ, chờ Hạ Lương Ngọc nói.

"Năm đó chú Tề dã tâm lớn, đã nhúng tay quá xa hậu quả đã đắc tội nhầm người. Khi đó Lục Chấp mười bốn tuổi, hắn dùng ống thép đẩy bốn năm người lớn vào phòng chăm sóc đặc biệt."

Hạ Lương Ngọc bình tĩnh trở lại, như đang kể cho Nguyễn Điềm Điềm một câu chuyện.

"Ba người trong số họ không thể cứu được, còn bản thân hắn ta thì nằm viện gần một năm. May thay chú Tề đã dùng mọi mối quan hệ và nguồn tài chính của mình để trấn áp chuyện này, vì vậy đã cứu được hắn."

Chân Nguyễn Điềm Điềm có chút như nhũn ra, ngực có chút yết ớt, khó thở.

Vụ việc này được che đậy kỹ lưỡng đến mức Hạ Lương Ngọc đã phải tốn không ít sức lực mới điều tra rõ ràng.

Cậu tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay Nguyễn Điềm Điềm: "Hiện tại cậu ta có thể không có việc gì, nhưng chỉ cần có chuyện gì đó, cảnh sát đều có thể điều tra rõ ràng lai lịch của cậu ấy.

Nguyễn Điềm Điềm lắc đầu: "Sẽ không có chuyện gì......"

"Cậu ta không có, nhưng còn ba nó?" Hạ Lương Ngọc nói trúng tim đen.

Nguyễn Điềm Điềm rùng mình.

"Ba cậu ấy ra vào cục cảnh sát không ít lần, phạm phải bắt, bắt lại thả, thả rồi lại phạm." Hạ Lương Ngọc lạnh lùng nói, "Loại người này chính là một tên khốn, ông nội Nguyễn có thể không sợ ông ấy, nhưng chú dì thì sao? Họ không tham gia kinh doanh, sau này có thể đối phó với một người con rể như vậy không?"

Nghĩ đến bàn tay trơn bóng trong hành lang âm u ngày hôm đó, Nguyễn Điềm Điềm chỉ cảm thấy sống lưng rét run, đứng cũng không vững.

"Còn rất nhiều chuyện." Hạ Lương Ngọc kéo Nguyễn Điềm Điềm vào lòng, "Con cháu ba đời sẽ làm chính trị, hồ sơ của Lục Chỉ có vấn đề, sau này sẽ có hậu quả."

Vấn đề Nguyễn Điềm Điềm chưa bao giờ nghĩ tới bây giờ lại từng bước từng bước được chính miệng nói Hạ Lương Ngọc ra hết.

Những vấn đề này giống như những ngọn núi cao không thể vượt qua, chắn ngang trước mặt cô và Lục Chấp.

Tay Hạ Lương Ngọc ôm lấy sau gáy Hạ Lương Ngọc Nguyễn Điềm Điềm, tóc cô gái mềm mại tinh tế.

"Các cậu ở một tầng xã hội khác, các giá trị cũng như cách nhìn về cuộc sống và suy nghĩ cũng khác nhau. Những vấn đề này sẽ chỉ trở nên lớn hơn sau khi ở bên nhau."

Vòng tay Hạ Lương Ngọc siết chặt lại, Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu lên, giống như nhìn một người khác

"Đừng coi tôi là kẻ ngốc." Hạ Lương Ngọc cúi đầu, nhẹ nhàng dán môi lên trán Nguyễn Điềm Điềm, "Đàn ông chỉ giả ngu trước mặt người con gái mình thích."

Nguyễn Điềm Điềm không biết phải đối mặt với Hạ Lương Ngọc như thế nào.

Tên này dường như sau khi nói một đống đạo lý lớn chiếm tiện nghi của cô. Hơn nữa sau khi Nguyễn Điềm Điềm bình tĩnh lại thì không thể tức giận được. Bởi vì lời cậu ta nói hình như đều rất có lý.

"Cậu chẳng qua chỉ muốn tôi thích cậu thôi." Nguyễn Điềm Điềm nói toạc ra, "Nhưng tôi thật sự không thích cậu đâu."

Hạ Lương Ngọc: "......"

"Tôi và Lục Chấp sau này sẽ kết hôn." Nguyễn Điềm Điềm nghịch ngón tay mình, thầm thì tự nói, "Thật sự sẽ kết hôn..."

Bọn họ thậm chí đã có một tiểu bảo bảo đáng yêu, hiện tại tính ra cũng đã hơn một tháng.

Nghĩ vậy, lòng tin của Nguyễn Điềm Điềm đột nhiên tự tin hơn nhiều.

"Tôi thích cậu ấy tại sao lại nghĩ nhiều như vậy?" Nguyễn Điềm Điềm nghi ngờ: "Có phải sau khi so sánh, cậu cảm thấy tôi thích hợp yêu đương với cậu hơn không?"

Hạ Lương Ngọc trong lúc nhất thời không biết nói cái gì để phản bác lại.

"Hai cậu là người yêu rồi?" Hạ Lương Ngọc không dám tin, "Cậu bị hắn ta lừa à? Những lời tôi nói trước đó cậu đều bỏ qua?"

"Đều không có." Nguyễn Điềm Điềm xoa xoa cái mũi của mình, "Nhưng tôi thích cậu ấy thì phải làm sao bây giờ?"

"Được, cậu thích thì đi đi." Hạ Lương Ngọc xoay người rời đi, "Đi tìm Lục Chấp của cậu đi, đừng tới nhà tôi!"

Nguyễn Điềm Điềm đi theo: "Tôi đến nhà ông nội Hạ, đâu phải nhà cậu."

"Nhà ông nội tôi chính là nhà tôi!" Hạ Lương Ngọc cao lớn, bước chân lại dài , "Cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ tức giận."

Nguyễn Điềm Điềm chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân Hạ Lương Ngọc, "Cậu bảo tôi không thích Lục Chấp, vậy tôi yêu cầu cậu không thích tôi, cậu có đồng ý không?"

Hạ Lương Ngọc dừng bước: "Tôi thích cậu thì có lỗi lắm đúng không?"

Nguyễn Điềm Điềm mím môi: "Tôi không có ý này."

Hạ Lương Ngọc cảm giác mình sắp bị Nguyễn Điềm Điềm làm tức chết, "Được, tôi đồng ý, từ giờ trở đi tôi không thích cậu nữa, cậu yêu đương thế nào tôi đều mặc kệ."

---------
Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù Hạ Lương Ngọc vẫn luôn là một nhân vật hài nhưng đừng quên cậu ấy cũng là con trai duy nhất của nhà họ Hạ, không thiếu bất cứ điều gì. Tôi rất thích nhân vật này khi mới tạo ra nó, bây giờ tôi càng ngày càng thích nó và tôi muốn cho cậu ấy một cái kết có hậu ở chương phụ.

Ngoài ra, những điều lộn xộn trong bài hoàn toàn là do tôi bịa ra, tôi cảm thấy vết thương nếu nghiêm trọng như vậy thì nên ghi vào bệnh viện, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi nói chú Tề đã trấn áp, và chú ấy đã làm như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro