Chương 39: Được vây kín bởi làn sương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Kỳ nghỉ tết âm lịch kéo dài tới mùng sáu đầu năm, sau khi Lục Chấp ở nhà ngủ trong bóng tối hai ngày, cậu mới ra ngoài tìm việc gì đó để làm.

Mười hai giờ đêm mùng hai tết, Lục Chấp đạp xe đạp rách nát mượn từ chỗ Giang Trận, một mình lang thang trên đường vắng, cuối cùng dừng lại trước cổng chợ bán buôn rau.

Lục Chấp tới không tính là muộn, nhưng trong sân cũng đã có vài chiếc xe vận tải đến trạm.

Hai ngọn đèn lớn được treo lên cao, chiếu sáng sân trong lúc nửa đêm.

Bảo vệ mặc áo khoác màu xanh quân đội ôm bình giữ nhiệt, chỉ chỗ cho Lục Chấp: "Xe đạp đỗ bên kia."

"Vâng." Lục Chấp đáp một tiếng, đẩy xe qua, cúi người khóa cổ xe lại.

"Chúc mừng năm mới chú. Con tới vận chuyển đồ, con muốn hỏi xe của Tôn gia ở đâu?"

Người đàn ông nhìn về phía cửa sân, chỉ Lục Chấp một cái phương hướng: "Lão Tôn gia chỗ ở ngay kia, nhà hắn xe còn chưa tới đâu!"

Lục Chấp đi đến chỗ trống, đợi một lát cũng không có xe đến, liền tò mò đi dạo một vòng trong sân.

Nửa đêm, chợ đầu mối vừa mới mở cửa, không tính là bận rộn. Các ông chủ còn đang hàn huyên với nhau, chào mừng năm mới.

Trong sân nhỏ, rau quả đầy đủ mọi thứ, hơn nữa giá cả đều thấp hơn giá thị trường vài tệ.

Công việc của Lục Chấp chính là chuyển một nửa rau trên xe xuống, sau khi người bán rau chọn lựa xong sẽ cùng xe đưa số rau còn lại đến các khách sạn lớn.

Trong dịp tết âm lịch nhu cầu về rau quả tươi vượt quá dự tính, Lục Chấp bận rộn cả buổi sáng còn có thể kiếm được sáu trăm nhân dân tệ*.

*: (Hơn 2tr tiền Việt.)

Đợi không bao lâu, xe tải nhà họ Tôn đã tới.

Một người đàn ông trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi mở cửa xe, từ buồng lái nhảy xuống.

Hắn ngoài miệng ngậm điếu thuốc, từ trong ngực cũng sờ một điếu đưa tới: "Tiểu Lục đúng không? Cậu đến sớm thế à?"

Lục Chấp nhận lấy điếu thuốc, để sau tai: "Cảm ơn chú Tôn, tôi làm xong sẽ hút."

"Được." chú Tôn nghe xong cười to nói: "Vậy còn sớm mà! Ăn cơm chưa? Lát nữa bận rộn cũng không có thời gian chờ cậu ăn cơm."

"Ăn rồi." Lục Chấp ngẩng đầu nhìn xe tải, "Trước đó Giang ca đã dặn tôi."

Chú Tôn trong dịp năm mới thiếu nhân lực, liền đánh chủ ý lên bạn cũ Giang Trận của mình, quán bar mới nghỉ lễ mừng năm mới, khẳng định không ít người rảnh rỗi.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Giang Trận lại giới thiệu một vị thành niên.

"Ai gia không được, đứa nhỏ này làm sao có thể làm được việc?" Chú Tôn liên tục cự tuyệt, "Nếu không tìm được thì tự mình làm đi, tôi sẽ tăng thêm cho cậu hai trăm."

"Tôi có vợ con đề huề rồi, ai gần sang năm mới lại vận chuyển đồ cho cậu chứ?!" Giang Trận mắng to, "Tiểu tử này rất lợi hại, một mình thằng nhóc đã bằng hai người chỗ cậu, nếu không làm được cậu đừng cho tiền nó là được."

Trong lòng chú Tôn lo lắng vài ngày, lúc nhìn thấy Lục Chấp liền hô xong đời.

Làm sao một thằng nhóc cao gầy như này có thể vận chuyển hàng suốt ngày chứ?

Chú Tôn nhổ tàn thuốc trong miệng ra, chân giẫm lên mép xe tải, giơ tay cởi dây thừng trên xe: "Người mà lão Giang giới thiệu tuy rằng tôi yên tâm, nhưng trước tiên phải nói trước đã, công việc này mệt mỏi lắm, đứa nhỏ như cậu kiên trì không đến cuối cùng một phân tiền cũng không có."

Lời nào nên nói thì phải nói trước, tránh để tiểu tử này nghĩ mình giở trò.

Lục Chấp xắn tay áo lên, đi lên hỗ trợ: "Được."

Xe tải dừng ở chỗ gần phía sau sân, cậu chỉ cần đem thức ăn chuyển đến bãi đất trống phía trước ném là được.

Hai người mặc áo khoác dài màu xanh đậm in chữ vàng "Nước tương Haiti", bắt đầu làm việc.

"Hôm nay khoai tây được chuyển đi rất nhiều." Chú Tôn đứng dưới gầm xe dỡ một giỏ khoai tây lớn xuống, "Giỏ khoai tây lớn lắm, cậu đừng mang một mình, lát nữa sẽ có người tới, cậu có thể cùng ông ta làm."

Lục Chấp gật đầu, chọn túi đậu nhỏ cùng với rau xà lách nhẹ chuyển trước.

Rau tươi, chạm vào liền cảm nhận được giọt sương sớm còn đọng lại.

Tuy rằng không phải rất nặng, nhưng ở trong đêm đông giá rét tay có chút đông cứng.

Chờ Lục Chấp dọn xuống không ít, người nọ mới khoan thai bước đến. Cũng là một ông chú bốn năm mươi tuổi.

"Họ Bùi." Chú Tôn giới thiệu.

Lục Chấp đang ôm một túi nấm lớn gật đầu bày tỏ ý chào: "Chào chú Bùi."

Vợ của chú Tôn ngồi bên chiếc bàn nhỏ tồi tàn, gõ bàn tính: "Lão Bùi, đã gần hai giờ rồi."

Lão Bùi mặc áo khoác ngoài, cười nhận lỗi: "Hôm qua lễ mừng năm mới uống nhiều quá." Nói xong, ông liền bước lên thang gỗ, chui vào xe, nhìn từng giỏ khoai tây chất đống, chọn một quả bí đao khiêng trên vai.

Lúc xuống xe vừa vặn gặp được Lục Chấp, liền cười nói: "Cậu lười quá, chỉ chuyển những thứ nhẹ nhàng thôi."

Lục Chấp dừng bước, than nhẹ một tiếng rồi một mình mang một giỏ khoai tây xuống.

Sau hai giờ, có những người bán rau ở khắp nơi hoặc kéo xe đẩy, hoặc đạp xe ba bánh đến buôn bán rau.

Bà chủ có vài chiếc bút bi gài trên tóc sau tai, trên tay là một cuốn sổ sách, đang hướng dẫn chỉ đường trước chiếc tủ vỡ.

"Cần tây hôm nay rất tươi, phía trên còn đọng sương này!"

"Nhìn những củ khoai tây xem, nhìn bùn này, có ngon hay không không phải ngài tự biết sao!"

"Giá gốc là bốn tệ rưỡi, tôi giảm mấy hào cho anh nhé?"

"Này, này, này, thấp quá tôi không bán đâu."

Lục Chấp nghe bà chủ nhà mình lớn giọng, cảm thán quả nhiên sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ trâu bò như vậy.

Cánh tay đột nhiên bị người kéo, Lục Chấp quay đầu, thấy chú Tôn chỉ vào quảng trường phía sau: "Trong phòng có trà nóng, uống chút nước trước rồi làm tiếp."

Bận rộn mấy giờ, Lục Chấp vừa vặn cũng có chút khát nước, cậu lau mồ hôi trên trán mình, cùng chú Tôn đi vào phòng.

"Tiểu tử rất có sức, một giỏ khoai tây mà tự mình cũng khiêng được." Tôn thúc cười nói.

Lục Chấp bưng cốc nước nhựa dùng một lần, thổi vài hơi mới uống một ngụm: "Cũng được."

Nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục đi ra ngoài làm việc.

Gần bốn giờ, bên ngoài người buôn bán ngày càng nhiều, cũng có rất nhiều khách hàng lớn từ các nhà hàng trực tiếp vào bãi đậu xe chọn đồ ăn.

Lục Chấp vận động cường độ cao hơn bốn giờ, hiện tại ngồi ở trên ghế nện cánh tay bả vai của mình.

Ban đầu cậu nghĩ chỉ chuyển rau sẽ rất mệt, nhưng hóa ra việc chuyển rau không hề mệt, mà chuyển rau hết xe này đến xe khác trong bốn năm tiếng đồng hồ thì mới mệt.

Hơn nữa còn có một đồng đội xảo quyệt thích lười biếng.

"Tiểu tử cái này không được rồi?" Lão Bùi cười trêu ghẹo nói.

Lục Chấp không định để ý đến ông ta.

"Còn không cho người ta nghỉ ngơi sao!?" Bà chủ ở một bên giúp cậu đáp trả.

Lão Bùi cười gượng một tiếng, rời đi.

"Đừng để ý đến ông ta." Bà chủ cúi đầu tính toán sổ sách, tựa hồ đang uống nước cùng Lục Chấp nói chuyện, "Nếu không phải là thiếu người thì bà đây đã sớm cho ông ta cút rồi."

Lục Chấp: "......"

Sau bốn giờ, là thời gian náo nhiệt nhất chợ bán sỉ, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, rau luôn bán rất nhanh.

Lục Chấp vốn chỉ cần chuyển đồ ăn xuống đất, hiện tại bắt đầu trực tiếp chuyển lên xe người mua.

Năm giờ, chợ mở cửa, lưu lượng người ở chợ lúc này mới dần dần giảm đi vài phần.

Lục Chấp một thân đẫm mồ hôi, hơi nóng nặng nề phả ra nhưng lại nhanh chóng tiêu tan.

Mệt muốn chết, còn bao lâu nữa mới kết thúc a.

Thẳng đến khoảng tám giờ rưỡi, trời đã sáng choang.

Lục Chấp mệt đến mức trực tiếp ngồi dưới đất, cúi đầu chôn giữa hai đầu gối mình.

Lão Bùi chỉ chuyển hàng buổi sáng, không theo xe, vì thế cầm tiền đi trước một bước.

Lục Chấp cởi áo khoác ngoài ra, nhìn bà chủ cầm chổi quét dọn sạch sẽ địa bàn nhà mình, lại theo chú Tôn lên xe.

"Còn phải đi đưa đồ ăn cho khách sạn. Tiểu tử quả nhiên lợi hại đấy." Chú Tôn thúc cười hì hì nói, "Hay là theo tôi làm buôn bán đi?"

Lục Chấp lắc đầu: "Tôi còn phải đi học."

Cường độ lao động này, một năm làm không biết có chịu nổi hay không.

"Học? Học ở đâu?" Chú Tôn hỏi.

"Nhất Trung." Lục Chấp nói.

Chú Tôn kinh ngạc nói: "Ơ, trường trọng điểm? Cậu học lớp mấy vậy?!"

Lục Chấp: "... Lớp 1*."

*: (Ý là lớp chọn.)

"Ôi!" Chú Tôn thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, "Lớp 1!?"

Hắn vốn còn tưởng rằng Lục Chấp chỉ là một tên côn đồ bỏ học ở trong quán bar làm công. Kết quả không nghĩ tới người ta không chỉ chịu được khổ, thành tích còn tốt như vậy.

Chú Tôn, người còn chưa học xong tiểu học nên đối với những đứa trẻ có thành tích tốt có một loại cảm giác bội phục phát ra từ nội tâm, vì thế sau khi kết thúc công việc cho Lục Chấp thêm hai trăm đồng.

"Trở về chăm chỉ đọc sách, đừng bỏ lỡ việc học."

Lục Chấp: "... Cảm ơn chú Tôn."

Rời khỏi chỗ chú Tôn thúc đã sắp đến mười hai giờ trưa, Lục Chấp đến quán nhỏ ven đường tùy tiện ăn cơm trưa xong liền ngồi xe về nhà.

Người đàn ông đầu trọc nhà bên vẫn đang quan hệ không biết mệt mỏi, Lục Chấp vừa bực bội vừa tức giận khi nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ, liền đá vào cánh cửa sắt khiến tiếng động dừng lại

Lục Chấp đi tới trước cửa phòng mình, cúi đầu móc chìa khóa thì phát hiện cửa sắt đang mở. Cậu kinh ngạc mở cửa sắt ra, kết quả cửa gỗ cũng không đóng lại.

Trong nhà có trộm!

Lục Chấp cầm chổi bên cửa lên, ra sức đẩy cửa phòng ra.

Trong nhà không có một bóng người. Bàn ghế nằm ngổn ngang trên mặt đất, nồi niêu xoong chảo chồng chất cùng một chỗ, trên bếp còn đặt nửa túi sủi cảo.

Chăn trên giường rơi một nửa trên mặt đất, gối bị lột vỏ gối ném vào góc giường. Tủ quần áo cũng bị lục tung lộn xộn, quần áo mùa đông treo trên mắc ngang thiếu mấy bộ.

Lục Chấp bước nhanh ra ban công, phát hiện trên dây phơi quần áo chỉ còn lại một cái giá trần trụi.

Đó là khăn quàng cổ Nguyễn Điềm Điềm đan cho cậu, Lục Chấp còn không nỡ đeo.

Ngày hôm qua cậu thấy ánh nắng mặt trời không tệ, đặc biệt lấy ra phơi nắng. Nếu như chỉ là bị trộm bình thường, cửa đều cạy mở, sẽ không trộm vật nhỏ này.

Đáp án chỉ có một, đó chính là Lục Khang Phú.

Hai tay Lục Chấp nắm chặt thành quyền, thân thể cực kỳ mệt mỏi có chút mất tự nhiên phát run.

Cũng may cậu tương đối cảnh giác, cũng không để tiền mặt trong nhà --Tiền mặt!

Lục Chấp như là đột nhiên nghĩ tới cái gì. Cậu đột nhiên xoay người bước tới bên giường, nhấc chăn lên.

Tiền lì xì đặt dưới gối đã biến mất.

Cái bao lì xì in chữ "Bình an may mắn" mà mẹ Nguyễn Điềm Điềm đưa cho cậu đã không còn.

Chân Lục Chấp mềm nhũn, quỳ gối bên giường. Tay cậu nắm chặt chăn, xương mu bàn tay gân xanh cùng nhau nổi lên.

Giống như bị bắt mạch máu, đầu óc Lục Chấp trong nháy mắt trống rỗng. Cậu thậm chí ngây thơ mà tồn tại nghĩ rằng sẽ có một phần may mắn, cứng rắn xốc đệm chăn, khom lưng ở dưới giường cẩn thận tìm kiếm.

Không, không có gì.

Lục Chấp cắn chặt răng, bàn tay run rẩy hung hăng chà xát lên mặt mình vài cái.

Cậu nhìn chằm chằm một chỗ, điều chỉnh tốt hô hấp của mình, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lục Khang Phú.

"Trả lại đồ cho tôi." Thanh âm Lục Chấp âm trầm phát run.

"Thằng súc sinh này, mày đã tìm người tao sao?" Lục Khang Phú mắng to, "Tên Vương kia có phải là mày gọi đến hay không?!"

"Tôi cho ông tiền." Lục Chấp gần như mất hết sức lực, quỳ xuống đất, "Đừng động vào bao lì xì kia, tôi có thể cho ông tiền."

------------
Tác giả có lời muốn nói: mùng ba tết, Điềm Điềm đang đi thăm họ hàng nhận tiền mừng tuổi, buổi tối còn được Hạ Lương Ngọc hôn một cái. Có phải Lục Chấp thảm hơn không? Không cần lo lắng, hôm nay tối nay còn có canh thứ hai, cam đoan ngọt trở về???

---------
Nabibian: Hú, tôi quay trở lại rồi đây! Sau một tuần ôn thi nên bây giờ tôi sẽ tập trung trở lại hoàn thành truyện này nhanh nhất cho các bác. Đã đọc truyện trước nên cảm thấy truyện này khá hay để mọi người đọc thử!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro