Chương 40: Có những điều tớ chưa bao giờ tự làm nhưng vì cậu, tớ sẽ thử..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
-----------

Có tiền thì làm việc gì cũng dễ dàng, Lục Khang Phú vừa nghe đến có tiền, vì thế sảng khoái đáp ứng.

Hai người hẹn nhau ở Quảng trường nhân dân, một tay giao tiền một tay giao hàng.

Lúc này chính là mùng ba tết, trên quảng trường nhân dân người đến người đi, đông vui náo nhiệt.

Lục Khang Phú tính toán trong lòng, mấy lần gặp Lục Chấp đều là ở nơi đông người. Làm như vậy một là không dễ dàng bị người bắt được, hai là phòng ngừa Lục Chấp một mình đối với hắn mà ra tay.

Trên cổ người đàn ông quấn khăn quàng cổ màu đen, quấn tóc dầu mỡ, trên mặt bầm tím một mảnh, dính vết máu, giống như là vừa bị người ta đánh không lâu trước đây.

Lục Khang Phú rụt cổ, cảm thấy chiếc khăn quàng cổ này rất ấm áp.

"Có tiền dễ nói chuyện, có tiền là ông chủ."

Lục Khang Phú thấp giọng lẩm bẩm mấy câu, tay cắm vào túi áo nhàm chán đi dạo trên quảng trường.

Lục Chấp đi đến ngân hàng rút hai nghìn nhân dân tệ* rồi bắt xe đến địa điểm hẹn.

*:(Là 7tr hơn.)

Thấy Lục Khang Phú mặc áo khoác của mình, quấn khăn quàng cổ Nguyễn Điềm Điềm đan, cậu cắn chặt răng hàm mới nhịn xuống ý định tiến lên đấm ông ta.

Lục Chấp hành động nhanh chóng, trực tiếp tháo khăn quàng cổ xuống.

"Này, này, chậm một chút." Lục Khang Phú cười nói, "Khăn quàng cổ không phải mang đến cho con sao?"

"Bao lì xì đâu?" Tay Lục Chấp cầm khăn quàng cổ run rẩy.

Lục Khang Phú móc móc trong ngực mình, lấy ra một bao lì xì: "Con trai, ai cho con vậy?"

Lục Chấp vươn tay đoạt lấy.

Lục Khang Phú đã sớm đề phòng, ông ta mạnh mẽ thu tay lại, lại đem bao lì xì nhét vào trong ngực mình: "Tiền đâu?"

Lục Chấp đem bao tiền giấy ném cho ông.

Lục Khang Phú cầm tiền, cũng ném tiền lì xì, xoay người bỏ chạy.

Lục Chấp nhíu mày bất giác cảm thấy có điều không ổn, vội vàng khom lưng nhặt, cầm trong tay phát hiện trong bao lì xì cũng không có tiền, hơn nữa bao lì xì này cũng không in "Bình an may mắn" giống bao lì xì kia.

"Lục Khang Phú!" Lục Chấp phẫn nộ hét một tiếng, nắm chặt nắm đấm đuổi theo.

Lục Khang Phú vừa chặn một chiếc taxi, còn chưa kịp mở cửa xe. Tài xế bên trong là một người nhát gan, nhìn phía sau có một người trẻ tuổi đuổi theo cũng không dám kinh doanh nữa, trực tiếp lái xe chạy.

Lục Khang Phú đuổi theo xe lớn tiếng kêu dừng, bị Lục Chấp một cước đá ngã lên đường.

Lục Chấp ngồi xổm bắt lấy cổ áo Lục Khang Phú: "Tiền lì xì của tôi đâu? Trả lại cho tôi!"

Lục Khang Phú giãy dụa nói: "Hai trăm đồng mà thôi! Ông đây sớm tiêu rồi!"

Hai người mặc dù ở bên lề đường, nhưng cũng chiếm một làn xe. Xung quanh vây xem không ít quần chúng, chặn một nửa đường.

"Đó là đồ của tôi!" Khóe mắt Lục Chấp như muốn muốn nứt ra, ấn đầu Lục Khang Phú đập xuống đất, "Ông dựa vào cái gì mà động đến đồ của tôi!"

"Giết người! Giết người!" Lục Khang Phú che cái ót của mình, liều mạng kêu to.

Có người báo cảnh sát, cảnh sát giao thông cách đó không xa cũng chạy tới duy trì trật tự. "Chuyện gì xảy ra vậy, đừng nhìn nữa, tản ra!"

Quần chúng ăn dưa cũng không rõ nguyên do.

"Tôi không biết. Cậu ta đột nhiên lao tới và đánh người."

"Ồ, ông ta đang chảy máu kìa. Đang là Tết Nguyên Đán đấy, thật là xui xẻo."

Lục Chấp trong cơn thịnh nộ mạnh tay đến dọa người, hai ba cảnh sát cùng nhau, mới tách hai người ra.

Lục Chấp bị cảnh sát đỡ lấy hai tay, giống như một con dã thú tuyệt vọng cùng đường, vẫn phẫn nộ gào thét như cũ: "Ông ném đâu rồi?! Tôi không cần tiền bên trong, ông đem tiền lì xì trả lại cho tôi!"

Cảnh sát nhìn đại tiểu tử này hét to đòi tiền lì xì, cảm thấy buồn cười: "Người khác không cho cậu tiền lì xì, cậu liền đánh người?"

Lục Khang Phú nhân cơ hội liền tự 'minh oan' : "Tôi lại không biết hắn, đột nhiên hắn tìm tôi đòi muốn cái gì tiền lì xì?! Tôi nhìn người này chắc hẳn đầu óc có bệnh, đồng chí cảnh sát cậu nhất định phải đem hắn bắt lại đi!"

Việc hòa giải không hiệu quả nên cảnh sát phải yêu cầu cả hai bên quay lại đồn cảnh sát để hòa giải thêm.

Lục Khang Phú mượn lý do đau đầu, nói muốn đi bệnh viện kiểm tra.

Sau khi cảnh sát đồng ý chia làm hai đường, đưa Lục Chấp về đồn công an địa phương.

"Đó là ba tôi." Lục Chấp khàn giọng, "Ông ta trộm đồ của tôi."

Các cảnh sát nhìn nhau: "Sao lúc đó cậu không nói gì?"

Lục Chấp chỉ vùi mặt vào trong khăn quàng cổ trên tay, giọng nghẹn ngào: "Không tìm lại được..."

Chủ nhiệm lớp không nghĩ tới, mùng ba tết mình có thể nhận được điện thoại của đồn công an gọi tới.

"Ông là Yến Minh sao? Học sinh của ông ở đồn công an khu XX, lại đây lĩnh người một chút."

Người thầy già lương thiện lần đầu tiên bị cảnh sát triệu tập, ông ta sợ hãi và chạy đến hiện trường trong vòng mười phút.

"Lục Chấp là đứa trẻ ngoan, một mình đứa bé tự nuôi sống bản thân đã không dễ dàng gì, ba nó còn không bằng đồ vật, lần này khẳng định là có nguyên nhân, cái tiền lì xì kia khẳng định là tiền mừng tuổi của đứa bé bị người lớn lấy đi, cái này không thể trách đứa bé được..."

Lục Chấp không nói một lời, nghe chủ nhiệm lớp lải nhải ở đồn công an.

"Nó thật sự là một đứa trẻ ngoan, ngày thường đoàn kết với bạn học, cố gắng chăm chỉ, kỳ thi cuối kỳ còn đứng thứ năm trong khối..."

...... Loại chuyện này cũng không cần lấy ra nói.

Viết giấy cam đoan, lại được giáo dục bằng miệng, lúc này Lục Chấp mới được chủ nhiệm lớp dẫn ra.

"Thầy nghe bọn họ nói, em còn ở trên đường đánh nhau? Chẳng may, chẳng may có xe đụng phải thì làm sao bây giờ?" Chủ nhiệm lớp quở trách Lục Chấp, sờ sờ túi tiền, phát hiện trong túi vừa vặn có một bao lì xì mới được ngân hàng đưa.

Ông lặng lẽ lấy bao lì xì ra nhét vào trong tay Lục Chấp: "Thầy cho em một cái, sang năm mới đừng gây chuyện nữa!"

Lục Chấp nắm lấy bao lì xì nhăn nhúm kia, tiền giấy bên trong cũng không mở ra, gấp mấy lần ở giữa.

"Không cần đâu ạ." Lục Chấp đưa tiền lì xì cho chủ nhiệm lớp, "Không phải là vì phong bao màu đỏ đâu."

"Cho em thì cầm đi." Chủ nhiệm lớp lại nhét tiền lì xì vào, "Nếu ngại thì thi Trạng Nguyên cho thầy, tiền thưởng sẽ nhiều hơn thế này."

Lỗ mũi Lục Chấp cay cay: "Cái bao lì xì kia là mẹ Nguyễn Điềm Điềm cho em."

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc quay mặt nhìn cậu, một lát sau lại tự giễu cười: "À, trách không được, không có cái nào nào so sánh."

Lục Chấp lại cười.

Chủ nhiệm lớp thở dài: "Có tới nhà thầy hay không? Vợ thầy đang làm sủi cảo?"

Lục Chấp lắc đầu: "Em hơi buồn ngủ nên sẽ về nhà."

Lục Chấp kỳ thật không muốn phiền toái vị lão tử này, nhưng Giang Trận ở nơi khác chúc tết, người trưởng thành cậu quen biết tốt với cậu cũng chỉ có lão Yến này.

Chủ nhiệm lớp một trọng điểm tỉnh, lão giáo sư Yến Minh này thật sự có một lòng hướng về học sinh của mình mà.

Lục Chấp nhìn chủ nhiệm lớp lên xe buýt, lại đưa mắt nhìn xe đi xa.

Tiền lì xì trên tay nóng hổi, Lục Chấp cất vào túi, dùng sức nắm chặt. Trên đường về có chút khó khăn.

Sau khi về đến nhà, Lục Chấp trước tiên đem khăn quàng cổ tỉ mỉ giặt một lần, sau đó lấy ra bao lì xì chủ nhiệm lớp cho, do dự vài giây sau lót ở tầng dưới chót tủ quần áo.

Mùa đông trời tối sớm, buổi tối Lục Chấp còn phải chờ mười hai giờ đi chuyển hàng. Lục Chấp nhìn cửa bị cạy ra, cũng lười đi tìm người đến thay khóa.

Cậu đặt một cái ghế sau cửa gỗ, lúc mở cửa gỗ ghế ma sát mặt đất phát ra tiếng vang đủ để đánh thức cậu.

Ngoại trừ Lục Khang Phú ra thì ai dám trộm nhà cậu? Hơn nữa trong nhà cũng không có thứ gì đáng giá để trộm.

Lục Chấp vất vả một ngày, đầu mơ hồ đau nhức.

Trong miệng khát khô, rót một chén nước lạnh mà uống, chui đầu vào trong chăn lộn xộn ngủ thiếp đi.

ପଓ.
Nguyễn Điềm Điềm và Hạ Lương Ngọc cãi nhau xong liền trở về nhà.

Vào ngày mùng 4 Tết, cô lại cùng mẹ ra ngoài thăm họ hàng, buổi chiều nhận được điện thoại của Tào Tín.

"Nguyễn Điềm Điềm sao? Tôi là Tào Tín."

Nguyễn Điềm Điềm sửng sốt: "Tào Tín à? Chúc mừng năm mới, sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi?"

"À cái kia, chúc mừng năm mới cậu." Tào Tín cười nói, "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện, Lục ca có đến tìm cậu không?"

Nguyễn Điềm Điềm nhíu mày: "Không có, hôm qua tôi mới về Lâm Thành, mấy ngày nay không thấy cậu ấy."

"À như vậy sao......" Tào Tín gãi gãi đầu.

"Sao vậy?" Nguyễn Điềm Điềm hỏi.

"Thì là, Giang ca, chủ quán bar giới thiệu cho cậu ấy một công việc, nhưng Lục ca hôm nay không đến đó, cũng không nghe điện thoại. Giang ca ra khỏi thành phố, không tìm được người nên hỏi tôi. Nhưng tôi cũng đang ở ngoài thành phố..."

Tào Tín có chút khó xử: "Lục ca bình thường rất đáng tin cậy, hôm nay không nghe máy lại còn trực tiếp bỏ việc, tôi sợ cậu ấy có chuyện gì."

Nguyễn Điềm Điềm hiểu ra: "Cậu muốn tôi đi xem thử?"

"Cậu biết nhà Lục ca sao? Tôi cũng chỉ muốn hỏi chút, nếu như Lục ca đến tìm cậu..."

"Tôi biết." Nguyễn Điềm Điềm mím môi, "Nhưng nhà cậu ấy khá xa, Lục Chấp không cho tôi đi một mình."

Cô ngày hôm qua mới cùng Hạ Lương Ngọc cãi nhau, lúc này cũng không tiện lại mặt dày kính nhờ cậu ta đi cùng.

"Cậu biết không..."

Giọng điệu của Tào Tín tràn đầy ý tứ "Tôi hiểu tồi", "Vậy buổi tối tôi trở về sớm một chút, tôi đi tìm cậu, sau đó cùng đi Lục ca trong nhà xem?"

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu: "Được."

Hai người hẹn nhau trong một cửa hàng thức ăn nhanh, Nguyễn Điềm Điềm vừa mới dùng phiếu đổi lấy một phần ăn gia đình, xoay người vừa vặn gặp Tào Tín chạy tới.

"Không sử dụng sẽ hết hạn." Nguyễn Điềm Điềm đặt phần ăn trước mặt Tào Tín, "Cậu ăn không?"

Tào Tín gặm cánh gà, cùng Nguyễn Điềm Điềm đi ra ngoài đến tìm nhà Lục Chấp.

Trong phòng tối đen như không có ai.

"Có phải đi ra ngoài thăm họ hàng rồi không?" Tào Tín nghi hoặc hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm phủ nhận: "Lục Chấp nói cậu ấy không có người thân."

Tào Tín "Ồ" một tiếng, như có điều suy nghĩ.

Hành lang âm u để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Nguyễn Điềm, cô mở đèn pin điện thoại ra, nấp ở phía sau Tào Tín nhưng luôn chú ý hết thảy mọi thứ bên xung quanh.

"Móa, cửa như thế nào lại mở ra?" Tào Tín thử mở ra bên ngoài cửa sắt, phát hiện cửa gỗ phía sau chỉ có một cái ghế chống lại.

Nguyễn Điềm Điềm cũng hoảng sợ, vội vàng đưa tay mở đèn cạnh cửa.

Trong phòng sáng ngời, Lục Chấp dường như còn chưa thay áo khoác đang ngã xuống giường, nằm bất động.

Phần thức ăn gia đình trên tay Nguyễn Điềm Điềm rơi xuống đất, nước mắt theo đó mà trực tiếp rơi vì bị dọa sợ.

ପଓ.
Trong bệnh viện, bác sĩ truyền nước biển cho Lục Chấp, lắc đầu.

"Sắp ba mươi chín độ rồi, người đã nóng đến choáng đầu." Nguyễn Điềm Điềm lén lau nước mắt: "Cậu ấy vẫn luôn ngủ, hẳn là đã bị sốt rất lâu."

"Hẳn là đêm qua đã bắt đầu sốt rồi." Tào Tín bổ sung.

Tay bác sĩ dán lên trán Lục Chấp: "Lát nữa đi lấy chút cồn* lau người, tỉnh lại uống nhiều nước một chút.

*:(Theo như mình tìm hiểu thì không nên dùng cồn hay rượu để lau người khi sốt đâu nhé nhất là với trẻ em, tránh gây ra hiện tượng co mạch không thải được nhiệt.)

Nguyễn Điềm Điềm ghi nhớ từng cái một.

"Ba mẹ cậu ấy đâu?" Bác sĩ lại hỏi.

Tào Tín và Nguyễn Điềm Điềm đều không nói tiếp.

Bác sĩ thấy dường như có chỗ khó xử, cũng không tra hỏi tiếp, dặn dò vài câu rồi đi.

Tào Tín sờ tay Lục Chấp, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường: "Cậu đi đại sảnh bổ sung thủ tục nhập viện đi, tôi tới giúp cậu ấy lau người."

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu, cầm chứng minh thư của Lục Chấp ra cửa.

Trả tiền đặt cọc, tiền thuốc men, còn có tiền nước.

Lúc xếp hàng Nguyễn Điềm Điềm nghe nói còn phải làm thủ tục thanh toán bảo hiểm y tế, vì thế lại chạy tới hỏi thăm quy trình thanh toán.

Bận rộn một hồi, trời cũng tối.

Nguyễn Hòa Cảnh gọi điện thoại tới hỏi cô có về ăn cơm tối không.

Nguyễn Điềm Điềm do dự một chút, đem chuyện đã xảy ra nói cho ba mình.

"Một mình con làm thủ tục nhập viện?" Nguyễn Hòa Cảnh kinh ngạc hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu: "Còn có bảo hiểm y tế, có vài thứ con xem không hiểu."

Nguyễn Hòa Cảnh cười: "Về phần thẻ bảo hiểm y tế, chờ bạn con tỉnh, tìm cậu ấy đòi."

Nguyễn Điềm Điềm "Dạ" một tiếng, muốn nói lại thôi.

"Ba." Nguyễn Điềm Điềm đứng dưới lầu khu nội trú, ngẩng mặt nhìn lên, "Hôm nay con có thể ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy được không?"

"Vừa rồi khi bác sĩ hỏi con ba mẹ cậu ấy đâu, con thật sự sợ cậu ấy sẽ đột ngột tỉnh lại."

----------
Tác giả có lời muốn nói: Tôi còn tưởng rằng mình sẽ viết đến Lục Chấp tỉnh, kết quả cũng không có.

Chương tiếp theo là lời cảnh báo ngọt ngào!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro