Chương 41: Màu hồng vốn là màu bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Lúc Lục Chấp tỉnh lại đã là đêm khuya.

Cậu mơ hồ thấy chóng mặt, muốn với tay ra uống nước, nhưng đến khi mở mắt lại phát hiện không ở trên giường nhà mình.

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, trong phòng đang bật máy sưởi, trong chăn vẫn còn hơi ấm.

Lục Chấp mơ hồ nghĩ: Đây là đâu?

Đồ của chú Tôn còn chưa chuyển. Một tin báo động đỏ rực xẹt qua đầu Lục Chấp, cậu theo bản năng ngồi dậy.

Tuy nhiên, gần như cùng lúc đó, tầm nhìn của cậu tối sầm lại, cả thế giới lập tức đảo lộn.

Lục Chấp nghiêng người, ngã vào cái ôm của ai đó.

Nó có vị như Nguyễn Điềm Điềm.

Những tin tức hỗn loạn trong đầu cậu ngay lập tức bị loại bỏ và thay thế bằng một khung cảnh màu hồng yên bình.

Đó là cô gái nhỏ của cậu.

Một bàn tay nhỏ bé mềm mại dán lên trán cậu nhưng rất nhanh lại lấy ra. Lục Chấp nhíu mày, khi bàn tay nhỏ bé lần thứ hai dán lên, cậu giơ tay giữ lại.

Nhớ lại ngày mệt mỏi sau khi chạy xong vận chuyển trước đó, Lục Chấp cũng tựa vào vai Nguyễn Điềm Điềm như vậy, tay cô gái xoa lên mặt cậu.

Cậu thích điều đó nhưng cũng cảm thấy đau lòng.

Lục Chấp cảm giác như một mảnh trái tim của mình bị móc ra, cậu nắm lấy tay người nọ, ấn vào ngực mình, như muốn nhét nó vào để lấp đầy khoảng trống.

Cậu vất vả lắm đấy.

Tiếng nghẹn ngào trong cổ họng cậu như hơi nước, theo cảm xúc cậu mà bốc hơi.

Cậu nuốt không trôi, hết ngụm này đến ngụm khác đều đắng nghét.

Không đủ.

Lục Chấp một tay ôm chặt cô gái của mình, dùng sức siết vào lòng.

Đau lòng, đau lòng nhiều hơn nữa.

Ngày hôm sau, Lục Chấp bị y tá thực tập tiêm một mũi tỉnh lại.

"Thực xin lỗi, tôi sẽ đâm lại."

Nguyễn Điềm Điềm cắn môi, đau lòng muốn chết.

Tào Tín nhíu mày, là người đầu tiên đối diện với ánh mắt của Lục Chấp.

"Lục ca, cậu tỉnh rồi à?"

Lục Chấp choáng váng đầu óc, nhắm mắt lại coi như chào hỏi.

Nguyễn Điềm Điềm trước tiên tiến lên, mở to đôi mắt thỏ khóc sưng húp của cô, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt.

Lục Chấp ho khan một tiếng.

Nguyễn Điềm Điềm như lấy lại tinh thần, đưa tay đè trán Lục Chấp lại.

Cảm giác rất quen thuộc, Lục Chấp thầm nghĩ.

Trên mu bàn tay lại đau, Lục Chấp nghe y tá thở phào nhẹ nhõm: "Lúc này chuẩn rồi."

Nguyễn Điềm Điềm sờ trán Lục Chấp vài lần, vẫn không yên lòng.

Cô mở ngăn kéo đầu giường, lấy nhiệt kế ra.

Nhanh nhẹn vén chăn lên một bên, bắt đầu vén nửa áo của Lục Chấp lên.

Nguyễn Điềm Điềm nhét nhiệt kế vào nách Lục Chấp, vỗ vai cậu: "Kẹp kỹ."

Lục Chấp: "......"

Vẻ mặt cô bé nghiêm túc, không hề có ý cười.

Lục Chấp nhìn về phía Tào Tín, tình huống không ổn rồi a......

Tiếp theo cô cẩn thận đắp chăn, mở tủ đầu giường ra có mấy gói thuốc bọc giấy.

Nguyễn Điềm Điềm thuần thục lấy mấy viên từ trong ra, trộn lẫn trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Lục Chấp: "Uống thuốc đi."

Lục Chấp nhận viên thuốc, Nguyễn Điềm Điềm lại ngồi xổm rót cho cậu một ly nước ấm.

Lục Chấp ngay cả thở mạnh cũng không dám, đầu tiên ném hết thuốc vào miệng.

"Tôi đi mua cháo." Nguyễn Điềm Điềm mở hộp cơm trước giường bệnh ra, nói với Tào Tín, "Cậu trông cho kĩ."

Tào Tín liên tục gật đầu đáp ứng.

Chờ tiểu cô nương đi rồi, Lục Chấp nửa chống người dậy: "Các cậu sao lại ở đây?"

Cổ họng cậu vừa khô vừa đau, thanh âm khàn đến không ra dáng.

Tào Tín ngồi bên giường, rót thêm chút nước vào chén cho Lục Chấp: "Chúng tôi không ở đây thì chắc cậu đã sốt đến chết mất, tỉnh dậy nên uống nhiều nước, bác sĩ dặn."

Lục Chấp uống mấy ngụm nước nóng trong chén sạch sẽ: "Cậu gọi cô ấy tới?"

Tào Tín lắc đầu: "Tôi và cô ấy cùng đưa cậu tới đây. Cô ấy khóc suốt dọc đường, sau khi vào bệnh viện vẫn còn khóc, sau đó sợ ầm ĩ đến cậu liền một mình len lén chạy xuống cầu thang khóc, khóc đến dì quét rác cũng nhìn không nổi nữa, lại đây khuyên cô ấy nén bi thương."

Lục Chấp: "......"

"Còn nữa..." Tào Tín muốn nói lại thôi, ánh mắt bay loạn, "Cậu đêm qua..."

Thái dương Lục Chấp giật mạnh: "Sao vậy?"

"Cậu không nhớ sao?" Tào Tín mừng rỡ nói, "Cậu vẫn là đừng nên nhớ."

Lục Chấp: "......" Nói như vậy, cậu ngược lại là có chút nhớ ra.

Lục Chấp nhíu mày: "Nói mau."

Tào Tín hừ hừ nói: "Tôi cũng không nhìn được nhiều, chỉ là, chỉ là cậu ôm người ta không muốn buông..."

Lục Chấp rốt cuộc cũng hồi tưởng lại quá trình tâm tư của mình không lâu trước đây, yên lặng nứt ra.

Một lát sau, Nguyễn Điềm Điềm bưng cháo trắng trở lại.

Lục Chấp khom gối ngồi trên giường bệnh, giống như một ông chủ nhỏ.

"Ăn cháo đi." Nguyễn Điềm Điềm đưa cháo ấm cho cậu, tự mình cầm thìa đi vào nhà vệ sinh rửa.

Rửa thìa xong, Lục Chấp đã ăn hết bát cháo.

Nguyễn Điềm Điềm lại ném thìa vào ngăn kéo.

Lục Chấp cùng Tào Tín liếc mắt nhìn nhau, Tào Tín ngồi xuống ghế gấp của cậu, chơi điện thoại di động của mình.

Nguyễn Điềm Điềm nhận lấy bát không: "Còn ăn nữa không?"

Lục Chấp gật đầu.

Cậu sắp chết đói rồi, nếu có cải bắp thì tốt hơn.

Cậu còn muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc Nguyễn Điềm Điềm nấu.

Nhưng Lục Chấp không dám nói.

Nguyễn Điềm Điềm lại đi lấy cho cậu một bát về. Lần này còn mang đến hai quả trứng trà* và một cái bánh bao to bằng cái nắm tay.

*

Lục Chấp cái gì đến cũng không cự tuyệt, ăn hết.

Nguyễn Điềm Điềm rửa bát xong, mới nhớ tới nhiệt kế trong nách Lục Chấp, vì thế lại bắt đầu lấy ra.

Hơn 37 độ, còn có chút sốt nhẹ.

Góc áo đột nhiên bị Lục Chấp kéo, Nguyễn Điềm Điềm nhìn qua, thấy vẻ mặt Lục Chấp thật cẩn thận."Cậu lại... tức giận?"

Tại sao lại thêm chữ "lại"? Cô đâu phải là loại người hở ra là giận dỗi chứ?

Nguyễn Điềm Điềm giật áo mình về.

Bàn tay to lớn không có chỗ tựa của Lục Chấp bị bỏ trống ở cạnh giường, cậu lặng lẽ thu lại.

Chẳng qua cậu còn định thu vào ổ chăn nhưng đầu ngón tay lại bị bắt được.

Nguyễn Điềm Điềm lật qua lòng bàn tay cậu, dùng tay kia đánh mạnh lên trên.

Tiểu cô nương nghiêm mặt, rốt cục lại đỏ hốc mắt.

"Đây là vì cậu không trân trọng chính mình."

Thể chất của thiếu niên lớn, cơn sốt cao cũng nhanh chóng qua đi.

Buổi chiều Lục Chấp liền xuống giường, đứng ở hành lang gọi điện thoại cho chú Tôn xin lỗi.

Chú Tôn tỏ vẻ nói bây giờ thân thể cậu là quan trọng nhất, thuận tiện nói cho Lục Chấp biết mình đã tìm được người khác, khuyên cậu ở nhà học tập thật tốt.

Công việc đã biến mất.

Lục Chấp thở dài.

Bất quá cũng may chú Tôn có thể hiểu được, không làm chậm trễ tiến độ.

Cậu lại đi vào phòng bệnh, nhìn Nguyễn Điềm Điềm đang thu dọn đồ đạc. Tào Tín giữa trưa liền kiếm cớ chạy trốn, sau khi đi còn phát tin nhắn nói cho cậu biết là cho hai người bọn họ có thế giới riêng.

Thế giới riêng cái rắm, cậu hiện tại đang vô cùng sợ hãi đấy này.

Lục Chấp đi tới, sửa sang lại chăn trên giường bệnh.

"Sốt còn chưa hạ." Nguyễn Điềm Điềm nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhất định phải đi sao?"

"Ngủ một giấc liền khỏi." Lục Chấp nhanh nhảu nói, "Thân thể mình trước nay đều rất tốt."

Nào biết Nguyễn Điềm Điềm càng tức giận: "Mấy hôm trước cậu ngủ thiếu chút nữa đã chết ở nhà rồi."

Lục Chấp: "......" Lời này nói cậu không có cách nào bào chữa tiếp.

Nguyễn Điềm Điềm xoay người, tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Trải qua chuyện này, Nguyễn Điềm Điềm tựa hồ có chút hiểu được lúc mình vừa nhận được cuộc điện thoại đến từ mười năm sau, Lục Chấp đã trưởng thành nói cho cô biết, có một số con đường anh nhất định phải đi.

Bởi vì Nguyễn Điềm Điềm làm bạn cũng không có tác dụng gì. Lục Chấp không có ba mẹ cho cậu đi học, không có người thân làm bạn bên cạnh.

Cậu muốn sống trên thế giới này đã phải dùng hết toàn lực của chính mình.

Cô trách Lục Chấp không yêu quý thân thể của mình, nhưng ai lại nguyện ý bắt đầu đi làm vào năm mới bằng những công việc thể lực vất vả kia chứ?

Nguyễn Điềm Điềm có lẽ có thể ngăn Hạ Lương Ngọc lại, thuyết phục Lục Chấp học tập thật tốt.

Đây là tất cả những khúc mắc trong cuộc đời của  Lục Chấp.

Cho dù Hạ Lương Ngọc đi tìm Lục Chấp gây phiền toái hay cho dù Lục Chấp không có học tập tốt, cho dù... Lục Chấp mười bảy tuổi không có cô bên cạnh.

Thiếu niên của cô vẫn có thể từ trong bóng tối mở ra một con đường mới, vượt mọi chông gai sau đó tràn đầy niềm tin sánh đôi bên cạnh mình.

---------
Tác giả có lời muốn nói:

Điềm Điềm: Kẹp kỹ!

Tiểu Lục ca:???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro