Chương 42: Mẩu chuyện quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Là một bệnh nhân, Lục Chấp được Nguyễn Điềm Điềm hộ tống về nhà.

Buổi chiều Tào Tín tìm người giúp Lục Chấp thay ổ khóa nhưng chìa khóa lại bị kẹt trong cột sắt rỗng trên cánh cửa sắt.

"Từ giờ về sau mình sẽ để chìa khóa dự phòng ở đây." Lục Chấp mở cửa, "Nếu muốn tìm mình thì cậu vào trước đợi."

Nguyễn Điềm Điềm nhìn vị trí cột sắt rỗng ruột kia, ngoan ngoãn gật đầu.

Ghế bị đổ trong phòng được dựng lên, Tào Tín thậm chí còn tốt bụng giúp cậu sửa sang lại căn bếp.

Cửa sổ ban công vốn mở rộng nay đã bị hàn hai thanh sắt, khiến nó trông thật xấu.

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn thấy khăn quàng cổ treo trên dây phơi quần áo, mỉn cười nói: "Thì ra cậu cũng biết đeo nó à?"

Lục Chấp đang sửa sang lại giường, tay dừng lại, cậu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, không nói tiếp.

Nguyễn Điềm Điềm đi qua, giúp Lục Chấp kéo chăn sang bên kia: "Lục Chấp, cậu có thể thường xuyên tới tìm tớ được không?"

Lục Chấp nghe nhầm, cho rằng Nguyễn Điềm Điềm đang hỏi mình có thể thường xuyên tìm cậu hay không.

Cho nên cậu đáp ứng cực nhanh, sau khi làm xong mới cảm thấy không đúng.

"Tớ nói là cậu có thể thường xuyên đến tìm tớ được không." Nguyễn Điềm Điềm lại nhấn mạnh lặp lại một lần, cô còn chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Lục Chấp, "Là, cậu, tìm tớ."

Phản ứng đầu tiên của Lục Chấp là sửng sốt, sau đó mới ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Nguyễn Điềm Điềm chống eo, có chút không tin nhìn kỹ cậu vài giây, sau đó chộp lấy một cái gối ném tới: "Tốt cái gì mà tốt*? Cậu đáp ứng ngược lại còn nhanh nha."

*Nước mình cũng có câu là "Cái đầu mầy"

Lục Chấp nhận lấy gối, cảm thấy mình cực kỳ ủy khuất: "Mình cũng không thể nói không mà?"

Hai người cách nhau một cái giường, mắt to đối mắt nhỏ. Nguyễn Điềm Điềm nhất thời muốn đem cái giường nhấc lên.

"Hừ!" Cô bé tức giận xoay người, im lặng ngồi ở bên giường.

"Đừng tức giận." Lục Chấp đi tới dỗ dành cô.

Cậu ngồi xổm trước mặt Nguyễn Điềm Điềm, do dự một lát liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay trắng nõn của cô.

"Cậu nói gì mình cũng sẽ đáp ứng."

Nguyễn Điềm Điềm tức giận, chỉ thấy mình không thể thở nổi. Cô tức giận chính mình vì không thể nào thay đổi được cuộc sống của Lục Chấp, để cho cậu như cũ vất vả như vậy.

Chính mình từng thề son sắt nói sẽ ở cạnh cậu, nhưng Lục Chấp lại sốt một đêm ở trong phòng mà không ai hỏi thăm.

Lục Chấp vẫn luôn như vậy, đơn độc, không than đau, cũng không thích nói chuyện.

Nguyễn Điềm Điềm nắm lấy tay Lục Chấp, kéo cậu đến bên giường ngồi xuống."Tớ nói cái gì cậu đều đáp ứng sao?"

Lục Chấp: "......" Cậu thật sự sợ Nguyễn Điềm Điềm lại bảo mình dẫn cô tới hộp đêm.

"Vừa rồi cậu mới nói mà!" Nguyễn Điềm Điềm không dám tin, "Cậu hối hận muốn đổi rồi sao?!"

Lục Chấp vội vàng lắc đầu: "Tuỳ tình huống, cậu nói đi."

Nguyễn Điềm Điềm thoát khỏi bàn tay Lục Chấp, Lục Chấp mở ra, lại bị Nguyễn Điềm Điềm đánh một cái.

"Cậu phải thường xuyên tới tìm mình, phải nói cho tớ biết khi nào cậu vui hay không vui, khi nào đau đầu hay cảm lạnh, khi nào mệt mỏi hay buồn ngủ. Cậu đều phải nói!"

Lục Chấp: "... Đều, đều phải nói?"

Khối lượng công việc có vẻ hơi lớn.

Nguyễn Điềm Điềm nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, lại nắm chặt tay Lục Chấp, kéo lên đùi mình: "Còn một chuyện nữa."

Lục Chấp khẩn trương nuốt nước miếng.

Không phải đã nói một chuyện rồi sao? Đây là chuyện nối tiếp chuyện à?!

"Cậu có thể kể cho tớ nghe chuyện hồi nhỏ của cậu không?" Nguyễn Điềm Điềm cúi đầu nghịch ngón tay Lục Chấp, không dám nhìn vào mắt cậu, "Tớ... tớ có thể biết không?"

Nguyễn Điềm Điềm rất sợ, cô sợ Lục Chấp khổ sở, sợ mình vạch trần vết sẹo của Lục Chấp. Nhưng cô muốn biết, cô rất muốn biết tất cả những gì Lục Chấp đã trải qua.

"Tớ... tớ rất đau lòng." Giọng Nguyễn Điềm Điềm nhỏ như muỗi kêu.

Cô bé này luôn đặc biệt thích khóc, chưa nói được hai câu đã hốc mắt đã đỏ lên. Nước mắt ấm áp rơi vào đầu ngón tay Lục Chấp, ngón tay cậu hơi cong lên rồi chạm vào khuôn mặt của Nguyễn Điềm Điềm.

Lục Chấp trầm giọng nói: "Được."

Tuổi thơ của Lục Chấp rất ngắn ngủi, toàn bộ chìm trong tiếng quét nhà xào xạc của mẹ, cùng với mùi thơm của bánh xèo trên tay mỗi sáng.

Sau này khi cậu lớn lên một chút, phát hiện những đứa trẻ trước kia cùng nhau chơi đùa đều đeo cặp sách đến trường học nhưng cậu vẫn đi theo phía sau mẹ nhặt chai.

Sau đó, cậu đã không thể ăn đủ bánh xèo với hai quả trứng. 

Lục Khang Phú làm công nhân trong một công trường xây dựng, hút thuốc uống rượu còn thích chơi đùa, tiền kiếm được trong một tháng chỉ đủ cho một mình ông tiêu.

Vốn hai bên không liên quan còn có thể ổn định sống qua ngày, chỉ là không biết từ lúc nào, Lục Khang Phú dính vào đánh cược.

Không thể kiếm sống, người đàn ông bắt đầu đánh đập người vợ gầy gò của mình.

Lục Chấp còn nhỏ, chỉ có thể núp dưới giường, nghe lời mẹ không nhúc nhích.

Mẹ cậu dường như ngày càng yếu đi. Bà thậm chí không thể nhấc nổi cây chổi cao bằng một người. Mỗi lần quét, bà đều phải dừng lại đấm đấm vào lưng của mình.

Lục Chấp sẽ giúp bà xoa bóp vai, sau đó cầm lấy chổi nhỏ của mình, quét dọn lá rụng ven đường.

Lục Chấp giống như trời sinh đã hiểu chuyện. Cậu bé chưa bao giờ có yêu cầu gì, cho dù đứng ở bên ngoài cửa hàng đồ chơi ven đường nhìn hồi lâu, nhưng khi mẹ lại gần hỏi cậu thích cái nào, cậu bé lại nắm tay người phụ nữ, lắc đầu.

"Con không thích."

Đứa bé bảy tám tuổi thường rất ghét chó.

Nhưng Lục Chấp so với chó còn ngoan hơn.*

*Dù rất cố gắng nhưng mình vẫn không hiểu câu này:((

Ngày sinh nhật tám tuổi, mẹ nấu cho cậu một bát mì trường thọ, khi đó Lục Chấp đã ước duy nhất một nguyện vọng của mình trong ngày sinh nhật - - cậu muốn đeo cặp sách đi học giống như những đứa trẻ khác trên đường.

Mẹ đã đưa cậu trở về quê hương bà một chuyến, cố gắng kiếm tiền để cho cậu đến trường như bao người.

Lục Chấp đeo cặp sách mẹ mình tự tay may, lần đầu tiên bước vào một môi trường mới.

Cậu nghe thấy cô giáo mặc váy đẹp nói rằng tri thức là chìa khóa làm thay đổi vận mệnh.

Lục Chấp muốn thay đổi vận mệnh nên bắt đầu hăng say với việc học của mình.

Đạt điểm tối đa, đứng đầu khoá học.

Lục Chấp, người vào học muộn hai năm, đã nhảy hai lớp liên tiếp theo lời khuyên của giáo viên và thành công bắt kịp các bạn cùng lứa.

Có một đứa con trai ưu tú, đại khái đây là toàn bộ sự kiêu ngạo cả đời của người mẹ nhu nhược kia.

Bà thậm chí còn có những mơ hồ kỳ vọng về tương lai, hy vọng rằng khi con trai lớn lên, nó sẽ là một người đàn ông ưu tú.

"Chờ con lớn lên, ba sẽ không dám khi dễ con nữa."

Tuy nhiên, mọi chuyện không như ý muốn, người phụ nữ cuối cùng đã phải chịu cuộc sống vất vả. Bà che giấu bệnh tật của mình, từ chối tìm cách chữa trị và lãng phí sức khỏe cuối cùng của mình để tiết kiệm học phí cho Lục Chấp sang năm tới.

Một buổi sáng nọ, bà bị trượt chân và không còn đứng dậy được nữa.

"Tiểu Chấp, mẹ đau, để mẹ đi đi." Người phụ nữ đau đớn nằm trên giường.

Lục Chấp không nói gì, ra ngoài thay tã hôm nay cho bà.

Khi dọn dẹp phòng, cậu lục lọi một xấp học phí mỏng trong tủ, vì thế quyết định cõng mẹ đến bệnh viện trong thành phố.

Nhưng nửa đường lại bị Lục Khang Phú chặn lại.

"Mẹ mày muốn chết rồi, còn đi bệnh viện làm gì?! Mày có nhìn ra được không? Đây không phải còn lãng phí tiền sao?"

Lục Chấp mười tuổi cả người phát run: "Đưa tiền cho tôi."

Lục Khang Phú kiên trì nói: "Mày là con trai tao, cho tao thì có thể, nhưng cho người đàn bà này để chữa trị thì không được!"

Nếu như nhất định phải nhớ lại, ký ức ngày hôm đó của Lục Chấp đã có chút mơ hồ.

Cậu chỉ biết mình trong cơn giận dữ cầm lấy con dao đặt trên bàn, khi có ý thức lại thì đã chém vào đầu vai mẹ mình.

"Con à." Người phụ nữ dùng đôi tay xương xẩu của mình nâng mặt Lục Chấp, than thở khóc lóc, "Nghe mẹ, giết người là phải vào tù!"

Con dao "loảng xoảng" rơi xuống đất, Lục Chấp ôm lấy người phụ nữ quỳ trên mặt đất.

Người phụ nữ đang nằm trên giường không thể cử động, vào thời điểm nguy kịch không biết lấy đâu ra dũng khí bò ra khỏi giường, đứng thẳng dậy thay Lục Khang Phú cản một dao này.

Lục Chấp không thể chấp nhận được.

"Mẹ sắp chết, mẹ không trách con." Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt như tờ giấy, "Trước khi mẹ chết thì đáng để bảo vệ tương lai con trai mẹ."

Lục Chấp hoảng loạn chạy đến bịt vết thương máu chảy thành sông trên vai mẹ mình.

Bà bệnh không nhẹ, trong thân thể vốn không có bao nhiêu máu. Nhưng máu vẫn đỏ như trước, theo thân thể nhỏ trên mặt đất, từng giọt từng giọt, trong mắt Lục Chấp nhuộm thành một biển máu sóng mãnh liệt.

"Tiểu Chấp, mẹ vốn sắp chết, con đã giải thoát cho mẹ, mẹ phải cảm ơn con."

Trái tim Lục Chấp rốt cuộc cũng tan vỡ, ôm thân thể người phụ nữ gào khóc.

"Tiểu Chấp của mẹ về sau phải học tập thật tốt, trở thành một người chính trực......"

"Sau đó cảnh sát đến bắt mình đi." Lục Chấp bình tĩnh nói về tuổi thơ của mình, "Mẹ mình trước khi chết vẫn luôn nhắc tới không truy trách, ba tôi ký thư thông cảm, hơn nữa hàng xóm cùng khu còn có giáo viên trong trường, rất nhiều người cùng nhau đưa thư thỉnh nguyện, mình cũng chưa tròn mười bốn tuổi, cho nên không bao lâu đã được thả ra."

Nguyễn Điềm Điềm không nhúc nhích, vẫn cúi đầu nắm tay Lục Chấp.

Cô biết tuổi thơ Lục Chấp vất vả, nhưng không ngờ lại thảm thiết như vậy.

"Kỳ thật chuyện của mẹ mình không có gì." Lục Chấp tiếp tục nói, "Bà ấy bệnh nặng, sớm giải thoát cũng tốt." Nói xong, Lục Chấp phát ra một tiếng cười lạnh: "Chẳng qua mình phụ kỳ vọng của bà ấy, cũng không trưởng thành như cách bà mong muốn."

Lục Chấp cố gắng giữ mình bình tĩnh, bởi cậu sợ bị cô gái trong lòng mình thương hại.

"Sau đó ba mình bỏ trốn, họ hàng trong nhà không ai dám nhận nuôi, điều kiện vào viện phúc lợi cũng không đủ, mình ở một mình có đôi khi bà ngoại sẽ cho một ít tiền, tiểu khu cũng sẽ cho một chút, hàng xóm thấy mình không có cơm ăn cũng sẽ đưa cho một chút."

Lục Chấp sát gần người đến, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên cằm Nguyễn Điềm Điềm.

"Sau đó gặp được chú Tề, giúp chú ấy đánh đuổi mấy tên côn đồ, làm xong chú liền thu nhận, rồi giao mình tới chỗ Giang ca chăm sóc."

Đánh đuổi vài tên côn đồ......

Nguyễn Điềm Điềm nếu không phải nghe Hạ Lương Ngọc nói qua việc này, cô thiếu chút nữa đã tin.

Muốn nói gì đó nhưng khi mở miệng lại cảm thấy không lời nào có thể nói ra được, dường như yếu ớt và nhợt nhạt.

Giống như cô đã uống một ngụm cà phê đặc, đắng. Dù có uống nước hay cố ăn đường đến đâu, cô cũng không thể thoát khỏi vị đắng đã thấm vào lòng.

"Cậu là chàng trai tốt nhất tớ từng gặp."

Nguyễn Điềm Điềm dùng tay áo lau nước mắt trên mặt mình.

"Lúc cậu học lớp 10 sẽ giúp bà cụ nhặt ngô, sẽ lấy giấy cho tớ, sẽ cúi xuống giúp tớ nhặt cục tẩy mà tớ làm rơi dưới đất, cậu còn đối xử rất dịu dàng với mọi người nữa."

"Khi đó tuy rằng tớ không nói chuyện với cậu, nhìn qua lại rất hung dữ, nhưng tớ đã rất thích cậu."

"Tớ thật sự rất thích, rất thích cậu." Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lục Chấp.

"Tớ vô dụng, thành tích còn không tốt bằng cậu, cũng không lợi hại bằng cậu, chuyện tớ có thể giúp cậu cậu cũng có thể làm được."

"Nhưng tớ có thể nói thích cậu rất nhiều lần, nói đến khi nào cậu không muốn nghe."

"Tớ thích cậu, tớ thích chàng trai của tớ nhất trên đời."

---------
Tác giả có lời muốn nói:

Lục Chấp: Awsl

Những người may mắn đã được chữa lành bởi tuổi thơ trong suốt cuộc đời của họ, và những người không may mắn đã dành cả cuộc đời của họ để chữa lành nó.

Một gia đình hạnh phúc rất quan trọng đối với sự trưởng thành của trẻ em.

Lục Chấp không phải hoàn toàn dựa vào may mắn, gặp được một đống người tốt chỉ cậu con đường đúng đắn.

Hôm nay giao thừa, mọi người chúc mừng năm mới đồng thời bảo vệ tốt chính mình, cố gắng không nên đi nơi đông người.

Và đeo khẩu trang khi ra ngoài!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro