Chương 45: Bắt đầu một kì học mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
---------

Hạ Lương Ngọc đứng ở cuối lớp nhìn Lục Chấp ngoài cửa, trong nháy mắt có loại cảm giác tự đắc tài trí hơn người.

Cậu chậm rãi đi đến cửa sau của lớp học, giơ chân lên định đá cửa đóng lại.

Lục Chấp đứng ở ngoài cửa hóng gió lạnh, cả người cũng vì lạnh mà run lên. Liếc mắt nhìn cửa phòng học sắp đóng lại, liền dùng tay đẩy cửa ra sau.

Hạ Lương Ngọc thấy thế, lại nhấc chân đóng cửa.

Lục Chấp lại đẩy trở về.

Hạ Lương Ngọc "Hừ" một tiếng, đem chân giẫm ở cạnh cửa: "Con mẹ nó, tôi không tin..."

Lực tay Lục Chấp rất khoẻ, cậu giữ chặt cánh cửa quyết không để người nào đó khép lại.

Hai người đối mặt nhau, cứ giằng co như vậy đến khi tình thế lên tới đỉnh điểm, Lục Chấp đột nhiên.......rút tay ra.

Hạ Lương Ngọc cứ như vậy giẫm lên mép cửa, "Đoàng" một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng nghe tiếng động thì là người đầu tiên ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là bắp đùi đang dơ cao của Hạ Lương Ngọc.

"Hạ Lương Ngọc! Cậu làm gì vậy!!!"

Lục Chấp nghe tiếng hét gào trong phòng học, tâm tình trở nên tốt lên.

"Cậu cũng đi ra ngoài phạt đứng cho tôi!"

.....Một lát sau, bên cạnh Lục Chấp có thêm một người được gió lạnh giáo dục.

"Lạnh quá." Hạ Lương Ngọc rụt đầu lại.

Lục Chấp hai tay đút túi, tựa vào tường, trên cổ quấn khăn quàng cổ thật dày. Nhìn Hạ Lương Ngọc chảy nước mũi, dường như không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Khăn quàng cổ mua ở đâu vậy? Nhìn khá dày." Vừa nói, Hạ Lương Ngọc liền bắt đầu thò tay vào sờ thử.

Lục Chấp gạt tay cậu ra, chẳng thèm để ý đến.

Hạ Lương Ngọc đem mũ phía sau áo bông của mình đội lên, cả người trông ngốc lấy bao nhiêu.

Hai người vai kề vai, nghe thanh âm chủ nhiệm lớp trong phòng học, Hạ Lương Ngọc vẫn là nhịn không được, bắt đầu mở miệng.

"Nghiêm túc hỏi cậu, cậu nghĩ sao về nha đầu kia? Thích thì thôi, không thích thì cũng đừng lừa cô ấy."

Lục Chấp mở đôi mắt khép hờ, nhìn gạch men màu trắng dán trên hành lang, trầm giọng nói: "Sẽ không lừa cô ấy."

"Ơ, biết nói tiếng người này?" Hạ Lương Ngọc âm dương quái khí nói, "Tôi còn tưởng rằng cậu lại muốn nói liên quan rắm gì đến tôi chứ."

"Tâm tình thì nói với cậu một chút." Lục Chấp kéo khăn quàng cổ lên, "Nhưng chuyện này vẫn không liên quan đến cậu."

Hai nam sinh đều có dáng người cao ráo, nhưng Lục Chấp vẫn cao hơn một chút.

Hạ Lương Ngọc rầm rì liếc mắt, thấy má trái Lục Chấp rõ ràng có một vết sẹo màu hồng nhạt sẹt qua.

"Phá tướng rồi." Tâm tình Hạ Lương Ngọc không tệ, "Người kia vì cái gì không chém cậu một nhát luôn?"

Lục Chấp nhắm mắt lại: "Bởi vì tôi đạp gãy xương sườn hắn rồi."

Hạ Lương Ngọc: "......"

Xã hội xã hội, trâu bò trâu bò.

Hạ Lương Ngọc: "Còn người cha khốn của cậu, nên bảo vệ Nguyễn Điềm Điềm cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì, lão tử sẽ đốt chết nhà cậu."

Lục Chấp trầm mặc một lát, kỳ lạ là cậu không đáp lời nào, chỉ đáp ứng với giọng nói như bị bóp nghẹt.

"Đừng tưởng rằng lão tử đang cầu hòa với cậu." Hạ Lương Ngọc xoa xoa chóp mũi, "Cậu ngoại trừ biết đánh nhau ra thì thật sự chẳng có tài cán gì, nếu gặp sự việc gì liền trở nên ngu ngốc."

Lục Chấp lạnh lùng liếc cậu ta một cái.

"Cậu trừng cái gì!?" Hạ Lương Ngọc nhìn Lục Chấp thì lùi lại nửa bước, "Còn muốn đánh tôi sao?"

Lục Chấp dời ánh mắt: "Muốn nói gì thì nói thẳng."

"Tôi một chút cũng không muốn nói với cậu, nhất là cậu còn như thế, van xin cậu sẽ nghe sao?"

Lục Chấp cảm thấy đau đầu.

Đây là loại người kiêu ngạo gì vậy? Ở trước mặt cậu phát điên cái gì?

Miệng Hạ Lương Ngọc nói không ngừng như muốn đưa toàn bộ lời nói mình bổ vào đầu cậu.

Sau khi bày tỏ sự phản đối mãnh liệt của mình và lý do tại sao phải làm điều này, cậu ta lấy điện thoại di động ra.

"Cậu có số điện thoại của tôi không? Không có thì lưu lại."

Lục Chấp: "......"

Thì ra đó là điều cậu ta muốn nói.

Hai người trao đổi số điện thoại. Làm xong, Lục Chấp liền cất điện thoại đi.

"Gặp vấn đề thì nhớ báo tôi." Hạ Lương Ngọc vỗ vỗ bả vai Lục Chấp, "Ý tôi là vấn đề đấy phải có liên quan đến Nguyễn Điềm Điềm."

"Không có việc gì thì đừng gọi cho tôi." Lục Chấp gạt tay Hạ Lương Ngọc ra.

"Sao vậy? Gọi điện thoại cho cậu là phạm pháp à?" Hạ Lương Ngọc hỏi.

Lục Chấp tiếp tục rụt mặt vào khăn quàng cổ: "Ngoài Tào Tín ra, cậu là người kém nhất trong danh bạ của tôi."

Hạ Lương Ngọc: "......"

Cậu thật đúng là vinh hạnh mà.

ପଓ.
Sách mới không tính là nhiều, Lục Chấp nhét một nửa vào ngăn bàn liền xong.

Ngày mai chính thức khai giảng, buổi chiều còn phải tổng vệ sinh. Nữ sinh phụ trách quét rác lau nhà, nam sinh phụ trách lau kính lau tường chọc mạng nhện.

Lục Chấp và Hạ Lương Ngọc ngồi cùng bàn, được phân đến một cửa sổ. Lục Chấp lấy nước, Hạ Lương Ngọc giặt khăn lau, nói tóm lại còn rất hài hòa.

Nguyễn Điềm Điềm cầm chổi, lặng lẽ đi vòng qua phía sau Lục Chấp.

Lục Chấp vì quét dọn nên đã tháo khăn quàng cổ xuống, Nguyễn Điềm Điềm nhìn cái cổ trắng nõn của thiếu niên, nhịn không được muốn đi lên sờ một cái.

"Này!" Nguyễn Điềm Điềm nhét tay vào cổ cậu.

Lục Chấp nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kia: "Lạnh quá."

Khuôn mặt nam sinh ấm áp, dán lên mu bàn tay Nguyễn Điềm Điềm.

Cô bé bị bắt tại trận, cười véo mạnh mặt Lục Chấp, vui mừng hớn hở bỏ chạy.

Hạ Lương Ngọc đang ngồi ở cửa sổ lau kính tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

"Mẹ kiếp..." Cậu cầm khăn lau, chỉ hướng Nguyễn Điềm Điềm đang chạy đi, "Các cậu..."

Lục Chấp xoa xoa mặt mình, mỉm cười chỉnh lại cổ áo của mình.

Hạ Lương Ngọc đem khăn lau ném xuống, từ trên cửa sổ đi xuống, "Dựa vào cái gì tôi phải lau!"

Lục Chấp coi như tiểu hài tử của cậu ta tức giận, liền tốt tính không so đo nữa.

Chỉ lau thôi, hét lớn như vậy làm gì!

Hạ Lương Ngọc ném toàn bộ công việc cho Lục Chấp, ở trên hành lang chặn Nguyễn Điềm Điềm đang đổ rác trở về.

"Cậu cùng Lục Chấp là như thế nào? Các cậu ở bên nhau sao?"

Thùng rác trên tay Nguyễn Điềm Điềm lắc lắc, ngượng ngùng cúi đầu: "Cũng không có..."

Phản ứng xấu hổ này! Không có mới có lạ!

"Tôi muốn nói với chú dì là cậu yêu sớm." Hạ Lương Ngọc uy hiếp nói.

Nguyễn Điềm Điềm nghiêng đầu: "Bọn họ biết mà."

Hạ Lương Ngọc: "......"

Cậu không nói nên lời, giống như bị chính mình con gái mình nuôi nấng bỏ rơi, cả trái tim như bị phản bội.

"Ngày đó tôi nói với cậu nhiều như vậy, cậu coi như gió thoảng bên tai sao."

Nguyễn Điềm Điềm lắc đầu: "Không có."

Hạ Lương Ngọc tức giận: "Cậu dùng ngón chân cũng hiểu được cậu ta không tốt!"

"Cậu ấy rất tốt." Nguyễn Điềm Điềm nhíu mày, "Cậu ấy đâu thể lựa chọn ba mẹ và gia đình mình, vậy tại sao cậu ấy lại phải chịu những thứ đó lên đầu?"

Hạ Lương Ngọc: "Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ cho tương lai..."

"Vô luận sau này hay là suy nghĩ cái gì, Lục Chấp vui hay không mới chuyện quan trọng nhất." Nguyễn Điềm Điềm nghiêm túc nói, "Mọi việc đều liên quan đến lựa chọn của Lục Chấp, chỉ cần cậu ấy hạnh phúc, tôi đều làm."

"Tôi cùng Lục Chấp duy trì mối quan hệ hiện tại, cậu ấy rất hạnh phúc, tôi cũng vậy."

Hạ Lương Ngọc không phản bác nữa.

Cậu tựa hồ có chút không biết phải làm sao, lại có chút ủy khuất đứng trước mặt Nguyễn Điềm Điềm.

Trầm mặc một lúc lâu, mới ấp úng nói ra một câu: "Vậy cậu không thể...... không thể cũng muốn tôi hạnh phúc sao?"

"Tại sao cô ấy lại muốn cậu hạnh phúc?" Thanh âm Lục Chấp đột nhiên truyền đến sau tai Hạ Lương Ngọc.

"Cô ấy chỉ có thể nhớ một mình tôi."

-------------
Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Lương Ngọc: Đệt! (Tức giận đến khóc)

Ngọc ngọc không hoảng hốt, cp của cậu tôi đã an bài tốt, hẳn là sẽ ở hoàn tất sau khi viết hai ba chương Hạ Lương Ngọc phiên ngoại. Mọi người đoán xem là ai, đoán đúng có bao lì xì nha! Chắc là đoán được nhỉ hhh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro