Chương 46: Hạ tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Nguyễn Điềm Điềm không nghĩ tới, Lục Chấp ngày thường không tranh sự đời, lại còn có một khía cạnh háo thắng như vậy.

Chỉ có thể nhớ một mình cậu, chỉ có thể thích một mình cậu, không thể có người khác.

Nguyễn Điềm Điềm cắn môi dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chạy đi.

Lục Chấp nguy hiểm nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập sự sự bình lặng cuả cơn bão đang đến gần.

Trán Hạ Lương Ngọc nhảy dựng lên, cố ý lùi lại một bước: "Cậu tính làm gì?"

Nhưng một giây sau, mây mưa trong mắt Lục Chấp tan hết, cậu nhấc xô nước trên tay đưa tới trước mặt Hạ Lương Ngọc: "Tôi lau xong cửa sổ rồi, tới phiên cậu đi thay nước."

Hạ Lương Ngọc: "......"

Cả lớp cùng nhau tổng vệ sinh, trạm nước ngoài nhà vệ sinh chật kín người.

Hạ Lương Ngọc xách xô nước xếp hàng một lúc, thấy Hồ Kiều đang cầm cây lau nhà đứng cạnh mình.

"Này." Hạ Lương Ngọc nhẹ nhàng kéo đuôi tóc Hồ Kiều.

Hồ Kiều nắm lấy tóc đuôi ngựa của mình, quay mặt không vui nói: "Làm sao?!"

"Hỏi cậu một chuyện." Hạ Lương Ngọc tiến lại gần, nhỏ giọng nói, "Nguyễn Điềm Điềm gần đây có nói gì với cậu không?"

Hồ Kiều dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cậu ta đang muốn hỏi cái gì: "Tôi cái gì cũng không biết."

Hồ Kiều lẩm bẩm, muốn tránh Hạ Lương Ngọc đi về phía trước.

Hạ Lương Ngọc cầm lấy đỉnh cây lau nhà, hơi dùng sức kéo nó cùng Hồ Kiều đến bên cạnh mình: "Cậu
cứ nói đi, có hay không."

Hồ Kiều trợn tròn mắt, gật đầu qua loa rồi nhanh chóng chạy đi.

Mặc dù đó là điều hiển nhiên nhưng Hạ Lương Ngọc chính là không muốn đối mặt với sự thật, nhất định phải biết đến cùng.

Lúc chết mới hiểu nhưng lại bắt đầu không cam lòng.

"Cậu gật đầu có ý gì?"

Hạ Lương Ngọc cũng không xếp hàng, đem xô nước cùng khăn lau ném vào hồ nước bẩn.

Hốc mắt cậu nóng lên, túm lấy Hồ Kiều đang cầm cây lau nhà kéo ra ngoài: "Cậu lại đây nói rõ ràng cho tôi!"

Hồ Kiều bị người khác nắm lấy cổ áo liền quay đầu lại thì thấy Hạ Lương Ngọc với vẻ mặt tức giận.

Chọc cậu ta tức giận cũng không phải mình! Để cho buông tay còn chết không nghe.

"Thả tôi ra!" Hồ Kiều cầm lấy cây lau nhà liền đập cho Hạ Lương Ngọc một gậy.

Cây lau nhà không phụ sự mong đợi của mọi người, trực tiếp lao thẳng đến giữa trán Hạ Lương Ngọc.

Hạ Lương Ngọc chỉ thấy trước mắt một đống sao lấp lánh, vô thức lùi về phía sau vài bước đến khi tựa vào tường mới dừng lại.

Hồ Kiều không nghĩ tới một gậy của mình uy lực lớn như vậy, vội vàng ném cây lau nhà đi qua hỏi Hạ Lương Ngọc bị thương ở đâu.

Hạ Lương Ngọc ôm trán, theo vách tường ngồi xổm xuống. Hồ Kiều không dám động đến vị tổ tông này, đành phải ngồi xổm bên cạnh nghiêng đầu lo lắng.

Một lúc sau, Hạ Lương Ngọc cúi đầu, im lặng lau mặt.

Hồ Kiều ở một bên hoảng sợ tựa như sét đánh: Cô đây là đem Hạ Lương Ngọc...... Đánh đến khóc?!

ପଓ.
Chương trình học kỳ sau của lớp 11 dần dần căng thẳng, Lục Chấp ban ngày học tập ban đêm đi làm, cho dù thân thể có khoẻ hơn nữa cũng có chút chịu không nổi.

Sau khi báo cáo với chú Tề, Giang Trận đã hủy bỏ ca tối của Lục Chấp, mỗi ngày chỉ cần giống như Tào Tín, bận rộn đến mười một giờ là có thể về nhà.

Ca đêm không còn nữa, tiền cũng vì vậy mà ít đi.

Cũng may thay đợt nghỉ đông lần trước, cậu cùng Giang Trận chạy một chuyến đường dài, hiện tại cũng dư một ít.

Chờ nghỉ hè năm nay dứt khoát tìm chú Tôn làm bán sỉ một tháng là được. Tuy rằng mệt mỏi một chút, nhưng là tiền nhiều, nói không chừng chỉ cần cắng răng chịu đựng sẽ gom đủ tiền đóng học phí khi lên đại học.

Tương lai sẽ còn lên đại học.

Khi ấy cậu đã mười tám tuổi, có thể quang minh chính đại ở bên ngoài tìm việc.

Đợi đến khi tốt nghiệp đại học, cậu sẽ tìm một công việc nghiêm túc, cố gắng kiếm tiền, cưới Điềm Điềm về nhà.

Lục Chấp mỉm cười, nhấc chân đi vào hành lang tối tăm. Cậu lấy chìa khóa từ trong áo khoác ra, còn chưa đi tới cửa đột nhiên dừng lại.

Ở bên cạnh cửa sắt, một người đàn ông đang nằm co ro.

Áo khoác màu xanh quân đội đã không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu, Lục Chấp mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh.

Lục Chấp cất chìa khóa, nhấc chân đá một cái.

Người kia thuận theo cú đá của Lục Chấp liền mềm nhũn ngã xuống đất.

ପଓ.
"Ai da, sao lại có người chém vào chân như vậy, tôi phải báo cảnh sát!"

Trong phòng khám nhỏ trong hẻm nhỏ, bác sĩ để râu chữ bát tháo khẩu trang, nghiêm trang nói.

Lục Chấp móc ra mấy tờ 100 tệ nhét vào lòng bác sĩ: "Ai cũng có chút khó xử phải không? Dàn xếp một chút."

Bác sĩ đẩy tới đẩy lui: "Cậu đây là đang làm cái gì vậy!"

Lục Chấp lại đưa thêm mấy tờ: "Anh cứ chữa trị cho ông ta đi, chạy đi chạy lại cũng phiền phức."

Lúc này bác sĩ mới cất tiền vào túi mình: "Ông ta là gì của cậu?"

Lục Chấp dừng một chút: "Nguời thân."

Bác sĩ lại đeo khẩu trang lên: "Người thân nào?"

Lục Chấp nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh, một lát sau trầm giọng nói: "Là ba tôi."

Tuy rằng từ lúc Lục Chấp mười tuổi, cậu đã không nhận người ba này. Nhưng không thể phủ nhận, đây là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này.

Lục Khang Phú nằm hai ngày, cuối cùng sau khi đốt mấy nghìn tệ của Lục Chấp đã tỉnh lại.

Người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, tóc mai hoa râm*, mặt đầy phong sương**, dưới sự giúp đỡ của bác sĩ mới đứng dậy được.

* Tóc đã nhuốm bạc khá nhiều
** Chỉ những nỗi vất vả trong cuộc sống

"Về nhà sống cho tốt đi." Bác sĩ đưa cho Lục Khang Phú một đôi nạng, "Thằng bé đã rất cam lòng tiêu tiền cho anh."

"Chà chà!" Lục Khang Phú cười đáp ứng, cầm lấy nạng vỗ ngực, còn có chút tự hào nói, "Đó là con trai tôi, tất nhiên nó phải sẵn sàng chi tiền cho tôi."

Bác sĩ liếc mắt một cái, xoay người không muốn đáp lại ông ta nữa.

Lục Chấp khoanh tay đứng ở cửa phòng khám, thấy Lục Khang Phú có thể dựa vào một mình đi lại, liền không để ý đến ông ta nữa mà định bỏ đi.

"Con trai!" Lục Khang Phú vội vàng chống nạng đi theo, "Đừng bỏ lại ba!"

Lục Chấp dừng bước, đôi môi hé mở khẽ thở dài một tiếng.

"Con trai, con nghe ta nói." Lục Khang Phú tựa lên vai Lục Chấp, "Gia đình chúng ta lần này gặp may rồi."

Lục Chấp quay mặt, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm: "Tôi thật sự hy vọng ông sẽ lập tức chết đi."

Mấy ngày Lục Khang Phú nằm trên giường, Lục Chấp đi không ít nơi, hiểu rõ sự tình. Lần này ông ta bị bắt tại trận, chủ nợ đang thương lượng là bán sống hay bán chết thì bị ông cụ Nguyễn chen ngang một chân nên ông ta mới giữ được mạng.

Ông cụ Nguyễn hút một ngụm thuốc, vỗ bả vai Lục Chấp, hiền lành nói: "Bảo vệ không được cháu gái ta, ta sẽ đem hai cha con các người cùng xử lý."

Lục Chấp trầm mặc một lát: "Cháu nghĩ để ông ta như trước sẽ tốt hơn."

Ông cụ Nguyễn hơi kinh ngạc nhướng mày: "Đó là cha ruột của cậu."

Lục Chấp nhớ đến khuôn mặt Nguyễn Điềm Điềm đầy nước mắt hôm đó, mặt không chút thay đổi nói tiếp: "Cháu không có cha ruột."

"Ông cho rằng Nguyễn gia đang cứu ông sao?" Lục Chấp cười lạnh một tiếng, "Bọn họ chẳng qua đang đánh cược xem tôi có thể giết ông hay không."

Lục Khang Phú sửng sốt tại chỗ: "Mày nói bừa cái gì vậy?"

Lục Chấp: "Ông sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Nguyễn gia là bởi vì tôi nên mới cứu ông chứ?"

Lục Khang Phú rõ ràng nghĩ như vậy.

Lục Chấp không muốn giải thích quá nhiều với ông ta, chỉ tốt bụng khuyên nhủ vài câu.

"Nếu Nguyễn gia đã ra mặt thả ông, sẽ không có ai tìm ông đòi nợ nữa. Ông hiện tại không còn nợ nần, nếu muốn sống tốt thì hãy thành thật tìm một công việc. Đừng khiến mình trở thành tên điên bằng không nếu bị bắt, tôi sẽ tự tiễn ông đi tìm cái chết."

Lục Chấp biết, loại cặn bã giống như Lục Khang Phú này, cho dù được cứu bao nhiêu lần thì vĩnh viễn đều là bùn nhão đỡ không lên tường.

Ông cụ Nguyễn làm thương nhân cả đời, gặp nhiều hạng người nên không thể không nhìn ra Lục Khang Phú là loại đức hạnh gì.

Ông chẳng qua là đang thăm dò bản thân cậu còn để ý đến phần quan hệ huyết thống này hay thôi.

Tâm không ác, sẽ không xảy ra chuyện.

Trái tim Lục Chấp đã bị đóng băng trong băng tuyết nhiều năm như vậy, từ lâu nó đã cứng rắn đến mức không thể bị tổn thương trước mọi loại độc.

Quan hệ huyết thống là cái rắm, cậu cũng không để ý những lời đồn đãi vụn vặt kia.

Bên trái bên phải chỉ là những kẻ cặn bã, nếu thiếu một bên thì bên kia cũng vậy.

ପଓ.
Đầu xuân tháng hai tháng ba trôi qua cực nhanh.

Nguyễn Điềm Điềm còn chưa kịp thích ứng thì kỳ thi tháng đầu tiên đã kết thúc.

Trải qua một kỳ nghỉ đông khắc khổ ôn tập, cuối cùng cô cũng lọt vào top 20 của khối.

Trái lại Lục Chấp, còn bị lùi một hạng.

"Cậu đã hứa sẽ lọt vào top 5 của lớp." Chủ nhiệm lớp cuộn bài thi thành hình ống, đánh lên đầu Lục Chấp "Tiểu tử thối, còn mạnh miệng với tôi, hai mươi bài nhật ký nghỉ đông toàn bộ bổ sung lại cho tôi, một ngày một bài, lần sau trước kỳ thi tháng giao cho tôi."

Lục Chấp cầm phiếu điểm không biết nói gì: "Em không phục, rõ ràng cùng người thứ năm tổng thành tích giống nhau, tên cậu ta là chữ cái đầu nên được xếp trước, sao lại trách em?"

"Còn cãi lại tôi?" Chủ nhiệm lớp càng tức giận, "Viết thêm năm bài nữa!"

Lục Chấp: "......"

Hạ Lương Ngọc lười biếng đặt khuỷu tay lên bàn, "Có cần tôi nhắc nhở cậu mỗi ngày không?"

Lục Chấp liếc hắn một cái: "Cút."

Sáng nay xếp hàng chỗ ngồi, Tào Tín vẫn thi không cao bằng Hạ Lương Ngọc. Cậu ta cắn khăn tay nhỏ, nước mắt lưng tròng tới thỉnh tội.

"Tùy." Lục Chấp tỏ vẻ không thèm để ý, "Ai ngồi bên cạnh tôi đều giống nhau."

Tào Tín hoàn toàn bị vứt bỏ: "......"

Hạ Lương Ngọc ngược lại rất thích thú, mỗi ngày đều phải đoạt lấy bản phiên dịch tiếng anh của Nguyễn Điềm Điềm viết cho Lục Chấp để học thuộc, vừa học vừa cảm thán chữ này viết sao lại đẹp mắt như vậy.

Cậu học xong cũng không trả lại, lần nào Lục Chấp đều phải lôi cặp sách kia ra để lấy về.

Hai chàng trai trong lòng đều chứa hình ảnh cùng một cô gái, dùng phương thức riêng của mình, không để cô lo lắng.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu ấm áp lên người, Nguyễn Điềm Điềm đưa tay che trước trán: "Mùa xuân ngắn quá, cảm giác như vừa mặc áo khoác vào thì đã phải cởi ra mặc áo ngắn tay rồi."

Ngủ cho tới trưa, Lục Chấp bị mặt trời chiếu không mở mắt ra được, cậu học Nguyễn Điềm Điềm cũng dùng tay che trên lông mày mình: "Đúng vậy, thật nhanh."

Chưa đầy một năm, Nguyễn Điềm Điềm đã đứng bên cạnh cậu.

"Mình chưa thấy cậu mặc váy bao giờ." Lục Chấp nhìn tiểu cô nương bên cạnh nhảy nhót xuống cầu thang.

"Trước kia tớ đã từng mặc rồi!" Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi.

Lục Chấp cười khẽ: "Vậy sao?"

Cậu chỉ nhớ rõ tiểu cô nương rất nhỏ nhắn, cổ tay bé nhưng lại trắng như sứ.

"Trước kia cậu không nhìn tớ sao?" Nguyễn Điềm Điềm tiến lại gần, cười hì hì nói, "Trước kia lúc tớ nhìn cậu cậu luôn là người dời mắt đi trước!"

Lục Chấp nghĩ, tựa hồ thật đúng là như vậy. Ánh mắt tiểu cô nương sáng ngời, nụ cười mạng theo sự ngượng ngùng, cậu tiếp không được.

Nguyễn Điềm Điềm nhéo nhéo mặt Lục Chấp: "Bây giờ còn dời đi không?"

Lục Chấp cầm tay Nguyễn Điềm Điềm: "Không dời."

Ngay cả câu " cậu chỉ có thể thích một mình tớ" cũng nói ra được, Lục Chấp cho rằng da mặt mình đã vô cùng dày.

Cậu không chỉ tiếp nhận ánh mắt của tiểu cô nương, còn tiếp nhận một trái tim sôi nổi.

Thật tốt.

----------
Tác giả có lời muốn nói: Nếu không giải quyết xong chuyện của Lục Khang Phú, nhà họ Nguyễn không thể giao Điềm Điềm cho Lục Chấp.

Ông nội Nguyễn lòng dạ ác độc, để Lục Chấp tự mình đi giải quyết chuyện của cha cậu. Nếu như Lục Chấp mềm lòng, nghĩ đến mối quan hệ huyết thống của mình với người cha kia, Điềm Điềm tất nhiên sẽ chịu ủy khuất.

Đến lúc đó ông nội Nguyễn ra tay, người cha kia sẽ không phải là người duy nhất bị xử lý.

Hôm nay không có canh hai, mọi người đi ngủ sớm một chút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro