Chương 52: Cậu không xứng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Trước mặt cảnh sát làm sao cho phép xảy ra vụ án giết người?

Lục Chấp với tư cách là nạn nhân.... lại đang bị trói vào cục cảnh sát.

Tào Tín: "....Tại sao các anh lại nhốt cậu ấy?"

Tiểu cảnh sát trẻ tuổi vừa mới lau qua mũi mình, đem một tờ giấy vệ sinh máu đưa cho Tào Tín nhìn: "Tấn công cảnh sát!!"

Tào Tín ngồi trên ghế nhựa màu lam hết đường xoay xở: "Phải nhốt bao lâu......"

Một cảnh sát lớn tuổi từ trong phòng đi ra, ném túi tài liệu lên bàn, úp vai xoay cổ: "Chờ cậu ta tỉnh táo lại rồi phải có người giám hộ tới rồi mang đi."

Tào Tín đứng dậy: "Chú cảnh sát, cậu ấy không cần ngồi tù?!"

Lão cảnh sát liếc mắt: "Ai nói cậu ta phải ngồi tù?"

Viên cảnh sát trẻ tìm cơ hội bỏ chạy.

"Tiểu tử tâm tình kích động tôi có thể hiểu được." Lão cảnh sát mở văn kiện, "Đổi thành con gái nhà tôi, tôi cũng muốn chém chết lão súc sinh kia."

Tào Tín đang suy nghĩ rằng con gái cùng bạn gái còn có thể nhập làm một sao? Nhưng nghĩ lại, người giám hộ là ai vậy?

"Người bảo hộ Lục Chấp không phải cũng ở trong đó sao?! Nhưng các chú cũng bắt cả ba cậu ấy rồi." Tào Tín nói.

Lão cảnh sát cũng không ngẩng đầu lên: "Mẹ cậu ta đâu?"

Tào Tín nhíu mày: "Sớm mất rồi."

Lão cảnh sát buông công việc trên tay xuống: "Chú - cậu - dì, một người cũng không có?"

Tào Tín gãi đầu: "Cháu không biết, chưa thấy cấu ấy liên lạc......"

Lão cảnh sát nhìn cậu ta: "......"

Mười phút sau, chủ nhiệm lớp - người mà vẫn tận tâm lo toan cho học trò của mình, suốt đời tuân thủ pháp luật - lần thứ hai bị triệu tập đến đồn công an.

"Tôi đã kiểm tra hồ sơ, anh đã từng tiếp nhận thằng nhóc này một lần, là người nhà của nó phải không?"

Chủ nhiệm lớp vội vàng gật đầu: "À, đúng vậy."

Tào Tín thấy Lão Yến ngày thường ở phòng học uy chấn bát phương vậy mà đến đồn công an lĩnh người lại thuần thục như thế, không khỏi sợ ngây người.

Lão cảnh sát: "Tiểu tử quá xúc động, còn muốn lấy dao chém người, trở về nên tư tưởng giáo dục cho tốt."

Chủ nhiệm lớp vốn tưởng rằng chỉ là vụ đánh nhau nhỏ nhưng khi vừa nghe lấy dao chém người liền ôm ngực thiếu chút nữa ngất đi.

"Thầy!" Tào Tín vội vàng đỡ lấy ông, "Chú cảnh sát, sức khỏe thầy con không tốt, chú đừng dọa thầy ấy."

Lão cảnh sát lên tiếng, nghi hoặc nói: "Thầy giáo? không phải người nhà sao?"

Chủ nhiệm lớp vịn tường, run rẩy nói: "Là thầy giáo, cũng là người nhà..."

Chủ nhiệm lớp có hai người con trai, họ đều làm việc chăm chỉ để lập gia đình và lập nghiệp. Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng lúc mình sắp đến tuổi nghỉ hưu mà vẫn phải trải qua cảm giác bị nhồi máu cơ tim do cơn giận dữ vì một đứa trẻ gây ra.

"Lấy dao chém người." Chủ nhiệm lớp chỉ vào Lục Chấp, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cậu thật lợi hại đấy!"

Lục Chấp cúi đầu không nói, tiếp nhận phê bình.

Tào Tín đỡ cánh tay chủ nhiệm lớp, thay cậu nói chuyện: "Thầy, thầy không biết..."

Chủ nhiệm lớp thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Không phải là sự tình liên quan đến Nguyễn Điềm Điềm sao? Lúc trước tôi không nên lập cái gì mà nhóm học tập hỗ trợ nhau, chỉ toàn tăng tỷ lệ yêu sớm..."

Lục Chấp: "......"

"Trách thì trách tôi đối với cậu quá tin tưởng!" Chủ nhiệm lớp duỗi dài cánh tay, hung hăng điểm ở trên huyệt thái dương của Lục Chấp, "Còn tưởng rằng cậu có thể nhiệt tình yêu thương học tập, đi đường chân chính. Kết quả là tất cả sách cậu đọc bao nhiêu năm đều bị chôn trong bụng chó."

Giết người đền mạng! Giết người phạm pháp!

Chủ nhiệm lớp run rẩy ngón tay cũng bắt đầu phát run: "Cậu thành tích xuất sắc, tiền đồ vô lượng, cậu vì cái gì... Hả!!?"

Lục Chấp nheo mắt nhìn về phía chủ nhiệm lớp, miễn cưỡng nở nụ cười: "Thành tích của em khá hơn một chút, về bản chất cũng chỉ là cặn bã."

Tào Tín nghe không nổi nữa: "Lục ca, đừng nói mình như vậy."

Chủ nhiệm lớp giơ tay cho Lục Chấp một bạt tai, "Bốp" một tiếng cực kỳ vang dội: "Chính cậu còn tự khinh thường bản thân mình! Cậu, cậu.... Không xứng làm học trò của tôi!"

Dứt lời ông hất tay đang đỡ mình của Tào Tín ra, khập khiễng rời đi.

Tào Tín rơi vào cảnh khó xử, cậu xoa xoa cánh tay Lục Chấp, nhanh chóng khuyên vài câu lại vội vàng chạy theo bước chân chủ nhiệm, một lần nữa đỡ người.

Cái tát của thầy chủ nhiệm không đau, Lục Chấp sờ sờ mặt của mình, đưa mắt nhìn chủ nhiệm lớp dần biến mất ở trạm xe buýt.

Thành tích xuất sắc, tiền đồ vô lượng.

Cậu cười tự giễu.

ପଓ.
Nguyễn Điềm Điềm là một cung phản xạ dài.

Ngày xảy ra chuyện cô về đến nhà thành thật ở lại đến tối, trước khi đi ngủ còn gọi điện thoại an ủi Lục Chấp hồi lâu.

Nhưng mà đêm đó cô liền gặp ác mộng, ngày hôm sau sốt đến 39 độ 5, trực tiếp được bê đến bệnh viện truyền nước biển.

Hạ Lương Ngọc cùng Hồ Kiều đều tới, hai người tựa như hai môn thần*, canh giữ ở hai bên giường bệnh.

* (Là vị thần Trung Quốc thường được đặt ở hai bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh được cho là để trấn giữ không cho những linh hồn hay ma quỷ vẫn vương xâm nhập vào căn nhà.)

Cảnh tượng này tựa hồ có chút quen mắt, chỉ có điều Hạ Lương Ngọc và Nguyễn Điềm Điềm đổi vị trí.

"Lần sau có phải đến phiên tôi nằm không?" Hồ Kiều nói.

"Cậu có bệnh à, tự nguyền rủa mình như vậy?" Hạ Lương Ngọc ghét bỏ nhìn cô một cái, "Hơn nữa cậu nằm viện tôi mới không đi."

Hồ Kiều: "......"

Cô thật chưa từng thấy qua nào miệng độc như vậy.

Nghĩ đến mình đã từng nói Nguyễn Điềm Điềm rằng Hạ Lương Ngọc có chút nét soái ca, hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy buồn nôn.

"Trách không được Điềm Điềm không chọn cậu." Hồ Kiều nhỏ giọng nói thầm.

Hạ Lương Ngọc tai thính, nghe cái bảy tám phần: "Nha đầu thối nhà cậu nói cái gì?!"

"Tôi... tôi đã nói chuyện với cậu chưa?" Hồ Kiều chột dạ nói.

Hạ Lương Ngọc giơ tay lên làm quạt: "Cẩn thận tôi đánh cậu."

Nguyễn Điềm Điềm mơ hồ, chợt nghe thấy hai người líu ríu bên tai, đầu liền muốn nhức.

Cô cố sức mở mắt, nhìn thấy Hạ Lương Ngọc ném vỏ chuối qua, chuẩn xác đập vào mặt Hồ Kiều.

Nguyễn Điềm Điềm: "......"

Hạ Lương Ngọc cười ha ha.

Hồ Kiều xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi: "Lão nương tôi liều mạng với cậu."

"Khụ khụ... " Nguyễn Điềm Điềm ho nhẹ hai tiếng, thành công ngăn cản một trận chiến.

"Điềm Điềm tỉnh rồi à?l Hồ Kiều lập tức chiếm lấy vị trí gần nhất của Nguyễn Điềm Điềm, vẻ mặt đầy sự quan tâm.

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu, Hạ Lương Ngọc đưa tới một ly nước ấm: "Uống nhiều nước vào."

Hồ Kiều đỡ Nguyễn Điềm Điềm ngồi dậy, kê một cái gối sau lưng cô: "Các cô chú ra ngoài ăn cơm rồi, cậu có muốn ăn gì không?"

Nguyễn Điềm Điềm uống một ngụm nước, lắc đầu: "Tớ muốn ăn chuối."

Hạ Lương Ngọc bóc chuối cho cô, Nguyễn Điềm Điềm nhận lấy chuối, thụ sủng nhược kinh*.

*受宠若惊 (Có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

"Lục Chấp biết tớ sốt không?"

Không đợi Hồ Kiều nói tiếp, Hạ Lương Ngọc đã mất hết hứng: "Mở mắt ra liền Lục Chấp Lục Chấp, con ruột cũng không nhớ thương như vậy?"

"Con ruột thật đúng là không nhớ thương đâu." Hồ Kiều cố ý chọc giận cậu, "Không phải con ruột mới nhớ thương, đúng không Điềm Điềm?"

Hạ Lương Ngọc nguy hiểm nheo mắt lại.

Nguyễn Điềm Điềm: "......"

Ánh mắt hai người tựa như hai tia chớp xanh đỏ giao nhau ở trên giường bệnh, phát ra tiếng ~rẹt~, Nguyễn Điềm Điềm nhìn một bên cảm giác mình giống như quần chúng ăn dưa dư thừa.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, ông nội Nguyễn cầm quạt xếp, nhàn nhã bước vào phòng.

"Ông nội!"

Nguyễn Điềm Điềm vui vẻ nói.

Lâm Thư Vũ mang theo cơm trưa đóng hộp lần lượt đưa cho Hồ Kiều và Hạ Lương Ngọc.

"Dì có gọi vài món, hai đứa cùng ăn đi."

Hồ Kiều ôm hai hộp cơm, Hạ Lương Ngọc ôm ba hộp đồ ăn, hai người tạm thời giảng hòa, đi qua bàn trà bên cạnh ăn cơm.

Ông nội Nguyễn ngồi bên giường, sờ trán cháu gái: "Còn hơi sốt."

Nguyễn Điềm Điềm kéo tay ông cụ, cười hì hì nói: "Ông nội, cháu nóng quá."

Lâm Thư Vũ đem canh trứng gà đặt trên tủ đầu giường: "Chỉ có kiếm cớ, mau ăn trứng gà đi."

Nâng cái bàn nhỏ trên giường bệnh lên, Nguyễn Điềm Điềm cầm muỗng nhựa, từng miếng từng miếng ăn trứng gà. Điện thoại di động bên gối rung lên, Nguyễn Điềm Điềm vừa nhìn, là điện thoại của Lục Chấp.

"Mình nghe Tào Tín nói cậu bị bệnh." Cổ họng Lục Chấp còn đau nhức, thanh âm khàn khàn.

Không đợi Nguyễn Điềm Điềm trả lời, điện thoại đã bị ông cụ Nguyễn cầm đi. "Tiểu tử, cậu cứ như vậy bảo vệ cháu gái ta?"

Lục Chấp dừng một chút, nói: "Là lỗi của cháu."

"Sao ông có thể đổ lỗi cho Lục Chấp chứ?!" Nguyễn Điềm Điềm mở to hai mắt, đưa tay định cướp điện thoại.

Ông Nguyễn nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp cúp điện thoại.

"Ông nội!" Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi, "Sao ông có thể trách cậu ấy chứ?!"

"Sao không thể trách nó được?", ông cụ ném điện thoại xuống cuối giường, "Chẳng lẽ tôi phải trách Tiểu Ngọc?"

Hạ Lương Ngọc đang ăn cơm trên tay dừng lại: "......"

Giết người là đau lòng lắm ông ạ.

"Lúc đó cậu ấy ở nơi khác." Nguyễn Điềm Điềm nói, "Cũng không có biện pháp."

"Ồ, hết cách rồi." Ông cụ Nguyễn bắt chéo chân, "Vậy cứ để cháu gái bảo bối ta bị ức hiếp sao?"

Nguyễn Điềm Điềm nắm tay ông nội Nguyễn tử lắc lắc: "Vậy không phải cháu gái bảo bối của ngài không sao sao?"

Ông nội Nguyễn nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy.

Nguyễn Điềm Điềm yên tâm một nửa, ông nội mình như vậy không nghe khuyên, đại khái cũng là không thật tức giận.

"Ai da~cháu gái bảo bối xin ông đó."

Nguyễn Điềm Điềm làm nũng, ông cụ Nguyễn chịu không nổi.

""Được rồi được rồi, nếu không có chuyện gì thì chỉ cần hướng khuỷu tay ra ngoài là được." Ông cụ Nguyễn ghét bỏ hất tay Nguyễn Điềm Điềm ra.

Lâm Thư Vũ cất bát trứng đi, nghiêm túc nói: "Sắp hết cấp ba rồi, trước khi thi tốt nghiệp trung học thành thật ở nhà, không được đi đâu cả."

Nguyễn Điềm Điềm buồn bực đáp một câu, cúi đầu không nói nữa.

Lâm Thư Vũ từ khi biết chuyện của Lục Chấp vẫn phản đối, sau đó chẳng quan tâm đại khái cũng là bởi vì ông cụ Nguyễn ở bên cạnh Nguyễn Điềm Điềm an bài người bảo vệ.

"Mẹ." Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Lâm Thư Vũ," Mẹ sẽ trách cậu ấy sao?"

Lâm Thư Vũ lắc đầu: "Thằng bé cũng không có cách nào."

Lục Chấp mười bảy tuổi không thể thay đổi mọi thứ xung quanh mình.

Cho dù cậu có là kẻ cô độc, có thể đi dự tiệc một mình thì cậu vẫn không thể bảo vệ người con gái anh yêu một cách hoàn hảo và an toàn.

Cơn mưa mùa hè ập đến không báo trước, Lục Chấp đứng dưới gốc cây, chặn gần hết những hạt mưa.

Cậu  vừa ra khỏi đồn cảnh sát, Lục Khang Phú bị kết án hai tháng tù vì tội xâm nhập bất hợp pháp vào nhà và cố ý gây thương tích.

Những người bị giam giữ có thể về nhà từ một đến hai ngày mỗi tháng, vào những ngày cụ thể.

Lục Chấp buông cánh tay cầm điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị lá cây xanh biếc che khuất.

Trên mặt thiếu niên tăng thêm vết thương, xương gò má một mảnh đỏ như máu không có xử lý.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì cậu phải bị loại phụ thân này mà chịu ảnh hưởng cả đời.

Một giọt nước xuyên qua tầng tầng lá cây, nhỏ xuống đuôi mắt Lục Chấp.

Lông mi dày khẽ run lên, bọt nước không tiếng động xẹt qua vết sẹo dài nhỏ ngang bằng màu da kia, rơi vào trong vành tai của cậu.

Không thể như thế.

-----------
Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Lương Ngọc: Chớ cue cám ơn.

Đằng sau có nhiều đường lắm, tin tôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro