Thiếu niên ấy thuộc về mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nabibian
----------

Hồ Kiều thấy có chút đói bụng, liền kéo Nguyễn Điềm Điềm đến quầy bán đồ vặt mua đồ ăn vặt.

Nhưng Nguyễn Điềm Điềm dường như không muốn động đậy một chút nào, nghiêng mặt nằm úp sấp trên bàn như một chú cún giả chết.

Một chai sữa đậu nành ấm áp từ trên trời rơi xuống, đặt bên cạnh chóp mũi cô.

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Chấp đứng bên cạnh bàn của mình, còn nhân tiện đặt một ổ bánh mì xuống.

Đôi mắt sưng húp của Nguyễn Điềm Điềm chớp chớp, lại rưng rưng nước mắt.

"Đừng khóc."

Lục Chấp giơ tay, bàn tay to lớn nhẹ nhàng phủ lên đầu Nguyễn Điềm Điềm.

Ngón cái khẽ nhúc nhích, những sợi tóc trên đầu cô bé theo đầu ngón tay cậu cử động theo.

Nguyễn Điềm Điềm nhìn thấy bản thân mình trong mắt Lục Chấp, dường như có thể nghe được câu tiếp theo của cậu.

Anh yêu em.

Buổi chiều tan học, Nguyễn Điềm Điềm đi ra cửa sau phòng học, chặn Lục Chấp lại.

Trong tay cô cầm tờ phiếu giảm giá KFC, giơ lên trước ngực Lục Chấp. Ngữ khí cứng rắn, không thể cự tuyệt: "Hôm nay chúng ta đi ăn."

Tào Tín nhìn Lục Chấp: "Tôi nói Giang ca một tiếng nhé?"

Lục Chấp gật đầu: "Cậu đi trước đi."

Sau giờ học, dòng người đi lại vô cùng nhộn nhịp, Nguyễn Điềm Điềm cùng Lục Chấp sóng vai bước đi trên sân trường.

Hai người vô cùng ăn ý giữ bầu không khí trầm mặc.

Thẳng đến khi ra khỏi cổng trường, Lục Chấp ngẫu nhiên chọn một phương hướng: "Phía trước hình như có KFC."

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu, đi theo sau Lục Chấp.

Trong đầu cô toàn bộ đều là ba chữ Lục Chấp nói với mình giữa trưa hôm nay.

Không phải thích mà là yêu.

Ba chữ này tới bất ngờ không kịp đề phòng, đối với Nguyễn Điềm Điềm mới mười bảy tuổi mà nói quá mức trân quý.

Cô ôm nó thật sâu trong lòng, không biết nên đem nó giấu ở nơi nào.

"Tôi......"

"Cậu......"

Hai người đồng thời cất tiếng, lại đồng thời dừng lại.

"Cậu nói đi." Lục Chấp nói.

Nguyễn Điềm Điềm ra sức lắc đầu: "Cậu nói trước."

Hầu kết Lục Chấp khẽ nhúc nhích, mắt nhìn về phía trước.

"Buổi trưa hôm nay Hạ Lương Ngọc nói những thứ kia." Cậu dừng một chút, "Tôi đều biết."

Nguyễn Điềm Điềm cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, đếm từng bước một.

"Cậu là con gái. "

Vì không để cho cô gái bên cạnh thấy rõ biểu cảm của mình, bước chân Lục Chấp dường như nhanh hơn một chút.

"Sau này tôi sẽ thường xuyên đi tìm cậu."

Nguyễn Điềm Điềm ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt Lục Chấp.

"Tôi không phải người tốt, nếu ngày nào đó cậu không muốn tôi tìm cậu nữa, thì nói với tôi một tiếng."

Thiếu niên nói chuyện thành khẩn, khẽ cúi đầu, ánh mắt lén nhìn Nguyễn Điềm Điềm lại nhanh chóng dời đi.

Nguyễn Điềm Điềm hiểu ý cậu, đầu mũi cay cay như lại muốn rơi lệ.

"Cậu là một người vô cùng tốt." Nguyễn Điềm Điềm giữ chặt góc áo cậu, nghiêm túc nói, "Cho dù người khác không cảm thấy thế, nhưng đối với tớ cậu luôn là một người vô cùng tốt."

Bước chân Lục Chấp dừng lại, trên mặt có chút mỉm cười.

"Liếm cẩu thì liếm cẩu." Nguyễn Điềm Điềm bĩu môi, tự đùa, "Liếm đến cuối cùng thì cái gì cũng thuộc về mình."

Lục Chấp bị cô chọc cười.

"Cậu không phải liếm cẩu." Lục Chấp nói, "Là nói tôi mới đúng."

Buổi tối Nguyễn Điềm Điềm gần như lại bay về nhà.

Tinh thần hoảng hốt đến mức tắm rửa xong, cô cầm máy sấy nhìn vào gương cười ngây ngô.

Lục Chấp cái người ngốc này tự dưng nói câu đấy chứ, cậu ấy nhận ra rồi sao...

Này, này, này......

Nguyễn Điềm Điềm chĩa máy sấy vào mặt mình, lắc đầu điên cuồng thổi.

"Ha ha ha......" Lâm Thư Vũ từ phòng ngủ thò ra nửa người: "Đêm hôm khuya khoắt vậy con lại đi tắm? Tắm rửa xong trở về phòng đi ngủ đấy."

Nguyễn Điềm Điềm tắt máy sấy bỏ vào ngăn kéo cất kỹ.

Cô đi chân trần, tóc ướt một nửa, một đường chạy vào phòng ngủ của Lâm Thư Vũ, nhào lên giường.

"Mẹ, tối nay con ngủ với mẹ nhé, được không ạ?"

Mấy ngày gần đây Nguyễn Hòa Cảnh ra ngoài học tập, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con họ.

Lâm Thư Vũ rút mấy tờ giấy, lau chân Nguyễn Điềm Điềm còn dính nước: "Tóc cũng không sấy khô, đừng ngủ gối bên này."

Nguyễn Điềm Điềm ngoan ngoãn nhích vào trong: "Con ngủ gối của ba."

Cô bé vừa tắm xong, tóc thẳng rũ xuống, khuôn mặt hồng hồng. Ôm cái chăn che ở ngực, chớp chớp đôi mắt có phần đáng yêu.

Lâm Thư Vũ sợ con gái bị cảm, lấy máy sấy từ tủ đầu giường ra, kiên nhẫn sấy tóc cho cô: "Hôm nay sao lại ngủ với mẹ?"

Ngón tay xuyên qua mái tóc, gió ấm thổi qua da đầu.

Nguyễn Điềm Điềm rung đùi đắc ý, tết một lọn tóc dài trước ngực thành bím nhỏ: "Mẹ, lần trước mẹ đột nhiên không cho con chơi cùng với Lục Chấp, con đã biết nguyên nhân."

Lâm Thư Vũ xoay vai cô, thò đầu hỏi: "Con biết rồi?"

Nguyễn Điềm Điềm gật đầu: "Bởi vì Lục Chấp giết mẹ cậu ấy sao?"

Tóc đại khái đã sấy khô, Lâm Thư Vũ cất máy sấy đi.

Bà rót một ly nước ấm đặt ở đầu giường, nhấc một góc chăn lên ngồi ở trên giường: "Sao con biết?"

"Lúc đầu con có một chút sợ, chỉ có một chút như vậy thôi." Ngón cái ngón trỏ Nguyễn Điềm Điềm kéo ra một khoảng ngắn, "Nhưng cậu ấy là Lục Chấp, con vừa nghĩ tới thì thấy không sợ chút nào cả."

Lâm Thư Vũ nhìn con gái nhà mình có chút giống bộ dạng thiếu nữ đang lâm vào tính yêu, không khỏi thở dài: "Đó là bởi vì con thích thằng bé, nó làm gì con đều sẽ cảm thấy rất đẹp trai, rất tốt..."

"Không phải đâu mà!" Nguyễn Điềm Điềm ngắt lời bà, "Con cho rằng cậu ấy tốt, không phải vì con thích cậu ấy, mà là Lục Chấp thật sự rất tốt đấy ạ!"

Nguyễn Điềm Điềm vĩnh viễn nhớ rõ ngày cuối hè đầu thu.

Bà cụ mang ngô luộc bên ngoài trường học bị người ta đụng đổ bếp lò.

Lục Chấp ngày thường vốn hung dữ nhưng thấy thế liền chạy lại đỡ bà cụ dậy, khom lưng nhặt ngô lăn đầy trên đường.

Nguyễn Điềm Điềm cũng nhặt một bắp ngô, đi qua cẩn thận đặt vào trong giỏ của bà cụ.

Tóc cậu lúc ấy vẫn chưa dài, Lục Chấp liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, thì thầm cảm ơn.

Trái tim thiếu nữ như cơn gió đầu thu, mang theo dòng nước ấm áp, băng qua đại dương suốt nửa thế kỷ, cuối cùng mới dừng lại bên cạnh chàng thiếu niên thuộc về mình.

-------------
Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Điềm Điềm: Tôi chính là liếm cẩu thì làm sao?! Liếm cũng đâu phải cậu? Hừ!

Lục Chấp không phải cố ý giết người, hơn nữa đã từ trong bóng tối đi ra. Về phần chi tiết cụ thể sau đó sẽ nói rõ ràng. Tiểu Lục ca siêu kiên cường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro