Chap 17- Picnic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Chúng mày sẽ phải trả giá...cho những gì tụi bay đã gây ra..."
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Vào một ngày đẹp trời, các sao của chúng ta đã lên xe và chuẩn bị đi cắm trại. An Phương ngồi kế Minh Châu vì trong tình cảnh này cô không thể để Châu Châu một mình. Quán Lâm và Chí Huấn chung một ghế. Ngọc Đan thì ngồi tâm sự với Thành Vũ . Còn Bá Nguyệt và Trân Ánh thì ngồi ngắm nhau .Riêng Kiều Hạ vì hết chỗ nên phải ngồi với Nghĩa Kiện. Thế là chiến tranh hạt nhân nổ ra... Trong khi đó, Mẫn Hiền và Mộc Thanh vẫn ngồi tám  ... Và vì các sao của chúng ta khởi hành muộn nên đến chiều tà mới đến được nơi cắm trại...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o------
- "Chí Huấn...mình thực sự thích cậu..."
- "Quá muộn rồi..."
- "Đừng...Chí Huấn...đừng rời xa mình mà...làm ơn...ĐỪNG..."
- ĐỪNG!
Một tiếng hét chói tai vang lên làm mọi người quay lại nhìn Minh Châu. An Phương lo lắng hỏi:
- Châu à! Cậu không sao chứ?
- Ừ. Mình chỉ vừa gặp ác mộng thôi.
Minh Châu sợ hãi trả lời. Giấc mơ đó vẫn còn lẩn quẩn trong đầu cô như muốn ám chỉ điều gì đó. Cô khẽ đưa mắt nhìn Chí Huấn rồi thở dài. Giá như... Bất chợt, Minh Châu siết chặt tay An Phương , vẻ mặt chứa đầy sự sợ hãi:
- Mình...mình có linh cảm không hay về chuyến đi này...mình sợ lắm.
- Có gì đâu mà sợ. Chỉ là chuyến đi vui chơi cuối tuần thôi mà!
Kiều Hạ  đang ngồi trên ghế trước bất ngờ quay xuống an ủi Châu làm cô nàng cảm thấy đỡ sợ. Các sao lại tiếp tục nói chuyện và đùa giỡn... Bỗng nhiên, một tiếng "XOẢNG" vang lên dữ dội. Chiếc xe bỗng thắng gấp làm ọi người ngã dúi về phía trước. Nghĩa Kiện gượng dậy và hét lên:
- Bác tài à. Có chuyện gì vậy?
Tấm kính của chiếc xe đã bị vỡ tan ra và người tài xế vẫn im lặng. Thành Vũ liền đưa các sao nữ xuống xe. Riêng Quán Lâm và Chí Huấn tiến đến gần buồng lái và xem xét. Thật là một cảnh tượng kinh khủng. Máu loang lổ khắp nơi. Những mảnh kiếng vỡ đâm sâu vào trong máu thịt của người đàn ông xấu xố kèm theo một viên đạn ghim chặt vào ngực... Chí Huấn khẽ lấy tay vuốt nhẹ mắt ông ta rồi nhìn Quán Lâm lắc đầu.
- Ông ta chết rồi.
Câu nói của Quán Lâm như con dao đâm vào tim mọi người. An Phương ngồi gục xuống, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch không còn một giọt máu. Quán Lâm liền chạy đến đỡ An An và ôm chặt cô vào lòng. Bàn tay to khỏe của anh khẽ nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì sợ hãi của cô. Minh Châu nhớ lại cảm giác của mình trước chuyến đi này. Linh cảm của cô thật không sai tí nào. Bất ngờ, Ngọc Đan giận dữ hỏi:
- Ai lại làm như vậy chứ?
- Đúng vậy đó. Chúng ta có gây thù chuốc oán với ai đâu...
Bá Nguyệt tiếp lời còn Quán Lâmthì lặng lẽ nói:
- Karazaki...
- Không thể nào. Giờ này chắc hắn đang ở trong tù rồi.- Nghĩa Kiện liền phản kháng lại.
- Tại sao...hức...chuyến cắm trại...lại thành ra thế này...?
An Phương nói trong tiếng nấc. Không gian yên tĩnh bao trùm vạn vật. Bất chợt, Mộc Thanh  lên tiếng hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?
- Gọi điện thoại.
Câu nói của Chí Huấn quả là một sáng kiến. Thành Vũ liền móc điên thoại ra và...
- "Tít...Tít...Tít..."
- Chết thật. Mất sóng rồi.
Thành Vũ vừa nói xong thì tất cả mọi người cùng hốt hoảng. Minh Châu bật khóc thút thít:
- Không thể nào. Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây sao. Nơi rừng núi này đâu có ai biết đường chứ.
Thế là các bạn nữ lo an ủi hai cô nàng mít ướt An An  và Châu Châu còn các bạn nam thì lo nghĩ cách thoát khỏi đây.
- Thôi được rồi. Bây giờ đã muộn với lại chúng ta đang ở trong rừng. Chắc phải nghỉ lại ở đây.
Mẫn Hiền thúc giục mọi người khẩn trương. Ngay sau đó, mọi người lấy hết đồ đạc trong xe ra và dưng hai cái lều gần đó. Màn đêm đã buông xuống, khung cảnh thơ mông của thành phố thực sự khác hẳn với không gian u ám nơi rừng rậm này. Bất ngờ...
- AAAAAAAAAAAAAAAAAA...
Một tiếng hét khiếp đảm vang lên. Các sao nữ chạy xộc ra khỏi lều và lôi các sao nam dậy.Mộc Thanh hốt hoảng:
- Có...có...cái bóng...thoát ẩn...thoắt hiện...vừa xoẹt qua chỗ...tớ...
- Aish. Trên đợi này làm gì có ma chứ. Đúng là con gái, vớ va vớ vẩn.
Nghĩa Kiện vừa nói vừa ngáp dài mệt mỏi còn Trân Ánh thì uể oải hỏi:
- Thế giờ mấy cậu tính sao?
- Cho tụi tớ qua lều mấy cậu được không?
Câu nói của Ngọc Đan làm cả đám con trai trố mắt ra.
- WHAT!
- E hèm.Nam nữ thọ thọ bất thân à nghen!
Thành Vũ nói còn Quán Lâm thì cười nham hiểm:
- Thì cứ cho họ qua lều mình cho vui
- Vậy mấy cậu định bỏ mặc tụi mình sao?
Minh Châu nói một cách đáng thương làm các bạn nam mủi lòng cho ở nhờ. Bất ngờ, Bá Nguyệt bật dậy ngay giữa đêm vì cô nghe có tiếng động lạ. Bước ra khỏi lều, cô thấy một chú thỏ trắng xinh xắn đang bị thương. Bá Nguyệt tiến lại gần với ý định sẽ trị thương cho nó. Ai ngờ, chú thỏ này lại nhảy đi chỗ khác làm cô nàng Bá Nguyệt phải đuổi theo. Bất ngờ, cô thấy một vực thẳm sâu hút ở trước mặt và một tràng cười man rợ vang lên...
- HAHAHAHA...Không ngờ mày cũng nhân hậu phết nhỉ. Chả trách Trân Ánh chết mê chết mệt tiểu thư Bá Nguyệt xinh đẹp.
Một cô gái vừa nói vừa nhìn Bá Nguyệt bằng ánh mắt ghê tởm. Cô hỏi:
- Cậu là ai? Sao lại ở đây chứ?
- Tao là ai à? Không quan trọng. Thế mày có phải là bạn gái hiện tại của Trân Ánh không?
Cô gái đó vênh mặt hỏi. Ánh mắt sắc như dao cạo.
- Ph...phải...thì sao chứ?...
- Vậy mày có biết tao có quan hệ gì với Trân Ánh không hả? Tao và anh ấy đã từng có một cuộc tình thật lãng mạn với bao nhiêu hẹn ước. Thế nhưng mày...mày đã phá hỏng tất cả...
Cô gái ấy nói còn Bá Nguyệt thì bịt tai lại và nói:
- Không...tôi không tin...
- Được mày không tin à. Vậy thì mày sẽ phải chết...
Bất ngờ, cô gái đó lao đến Tiểu Nguyệt như một con dã thú đang đói xô cô rơi xuống vực. Bá Nguyệt giờ chỉ biết nhắm mắt cho số phận an bài và thầm gọi tên một người.
- Trân....Ánh
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Nguyệt Nguyệt...
Trân Ánh vội vàng bật dậy. Anh vừa gặp ác mộng... Anh đứng dậy lấy đèn pin và tìm Bá Nguyệt nhưng không thấy...
- Các cậu ơi. Dậy đi. Bá Nguyệt mất tích rồi.
Ngay lập tức, mọi người giật mình tỉnh dậy và đi tìm Bá Nguyệt . Bất ngờ, Mẫn Hiền la lên:
- Mấy cậu ơi. Có dấu chân của Bá Nguyệt nè!
Cả đám cùng chạy tới và lần theo dấu chân đó đến tận nơi có một cô gái đang đứng. Ánh mắt hằn lên những tia lửa giận dữ.
- Xin lỗi. Cậu có thấy một cô gái xinh đẹp có mái tóc bạch kim đi qua đây không?
Ngọc Đan hỏi còn cô gái đó chỉ nhếch mép cười khinh bỉ rồi nói:
- Nó...đang ở dưới này.
Vừa nói, cô gái đó vừa chỉ xuống vực sâu. Tức tốc, Kiều Hạ bay vào sút cho con nhỏ đó một quả rồi quát:
- Mày có biết Bá Nguyệt là bạn của tụi tao không hả? Sao mày dám...
Cô gái đó bất ngờ đứng dậy và chạy vụt mất. Kiều Hạ tính đuổi theo nhưng bị Nghĩa Kiện ngăn lại:
- Không. Cậu không thể đi được. Chúng ta phải tìm Bá Nguyệt trước đã.
- Nhưng...cậu ấy...
Trân Ánh vừa nói vừa gục xuống cạnh bờ vực. Ánh mắt anh như đang tìm kiếm gì đó... Nguyệt Nguyệt...
- Cô ấy...trông quen thật...
An Phương lẩm bẩm trong miệng. Hình như cô đã gặp người nào đó rất giống cô ấy...
- "Cậu không thể chết... Bình Nhi à..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro