Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- "Bá Nguyệt à... cậu nhất định phải sống... vì... cuộc đời này mình không thể sống nếu thiếu cậu..."
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Chí Huấn . Đợi mình...
Minh Châu vừa gọi vừa cố đi xuống những vách đá dốc hiểm trở. Vực thẳm này chỉ có một con đường mòn duy nhất và đó cũng là hi vọng cuối cùng cùa mọi người để tìm Bá Nguyệt . Bỗng dưng, Ngọc Đanlên tiếng hỏi:
- Ánh à. Cậu có quan hệ gì với cái con nhỏ đã đẩy Bá Nguyệt vậy?
- Mình...
Trân Ánh ngập ngừng còn Kiều Hạ thì lấy tay lau mồ hôi trên trán và thúc giục:
- Ấp úng cái gì nữa. Nếu cậu không nói thì mình sẽ cho cậu một trận nên thân đó.
- Con gái gì mà dữ như bà chằn í. Hèn gì...
Nghĩa Kiện bĩu môi còn Mẫn Hiền thì tức giận:
- Nè! Mấy cậu đi tìm Bá Nguyệt hay cãi nhau vậy hả?
- Thì cậu cũng vậy thôi. Suốt ngày tâm sự với Mộc Thanh đó.
Nghĩa Kiện nói móc lại bằng giọng khó ưa làm cho Ngọc Đan  khó chịu:
- Mấy cậu... có thôi ngay không? Giờ không phải lúc để chia rẽ nội bộ như vậy.
- Biết rồi thưa "bà chị"- Cả hai cùng đồng thanh.
Riêng Chí Huấn thì vẫn cứ thản nhiên đi tiếp trong khi Minh Châu đang cố đuổi theo. Bất ngờ, Châu Châu vấp phải một viên đá và ngã khụy xuống. Những vết trầy ở đầu gối bắt đầu rớm máu. Cô hét lên:
- Chí Huấn ! Sao cậu không chịu nghe mình chứ. Mình... hức...hức...
Minh Châu chưa kịp nói hết câu thì nước mắt bất ngờ trào ra mặc dù cô cố kìm lại. Chí Huấn liền quay mặt lại và hốt hoảng chạy đến chỗ Minh Châu . Mọi người cũng dừng lại và chăm sóc cho cô. Sau khi xem xét vết thương của Minh Châu , Mộc Thanh kết luận:
- Châu Châu chỉ bị chấn thương bên ngoài thôi nhưng chắc không đi tiếp được đâu...
- Minh Châu à, cậu thấy thế nào? Có đau lắm không? Để mình cõng cậu về nha!
Chí Huấn ân cần nói, ánh mắt anh hiện rõ sự lo lắng còn Ngư thì giận dỗi:
- Không. Mình sẽ không đi đâu hết cho đến khi cậu hết giận mình cơ.
- Được được. Bây giờ cậu muốn gì mình cũng làm hết. Chỉ cần cậu khỏe lại là được rồi.
Chí Huấn vừa nói xong thì Minh Châu liền mỉm cười sung sướng .
- Vậy là... cậu hết giận mình sao? Chí Huấn ...
Nói rồi, cô ôm chầm lấy Chí Huấn vì quá vui mừng mà không để ý đến mấy sao kia đang đỏ bừng mặt mũi. An Phương nói:
- Thôi. Ôm vậy là đủ rồi. Chí Huấn à! Phiền cậu chăm sóc Châu Châu nha!
- Tất nhiên rồi.
Chí Huấn vừa mỉm cười vừa hạ thấp tấm lưng rộng xuống rồi thúc giục Minh Châu :
- Nhanh lên. Mình sẽ đưa cậu về lều nghỉ ngơi.
Thế là Chí Huấn và Minh Châu đã quay về nơi cắm trại. 9 người còn lại còn lại đi tiếp nhưng vừa bước được một lúc thì Trân Ánh bất ngờ la lên:
- Chết thật. Mình để quên đồ ăn trên xe mất rồi.
- Không có đồ ăn một ngày thì có sao đâu.
Mộc Thanh nhăn mặt nói còn Trân Ánh  thì gãi đầu:
- Đối với cậu thì không sao nhưng với mình thì...
Vừa dứt lời, mọi người vừa nghe được một âm thanh rất quen thuộc phát ra từ... bụng của Ánh . An Phương ngao ngán nói:
- Thôi được rồi. Cậu chạy về xe lấy thức ăn đi. Tụi mình ở đây đợi.
Cua vừa nói xong cũng là lúc Trân Ánh chạy mất bóng.
- Haizzz. Đói mà sao chạy nhanh thế nhỉ. Phải nghiên cứu mới được.- Mộc Thanh suy ngẫm.
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
Trở lại với Trân Ánh , anh chàng đang đi về phía chiếc xe đáng sợ đó. Sau khi lấy đầy đủ thức ăn, Trân Ánh bỗng hốt hoảng:
- Người tài xế...biến mất...
Buồng lái giờ chỉ còn những vệt máu loang lổ và những mảnh kính vỡ vương vãi. Người lái xe đã biến mất, không một dấu vết... Trân Ánh vội vã thu dọn đồ ăn rồi tính chạy một mạch đến chỗ mấy bạn nhưng anh bỗng khưng lại... một giọng nói quen thuộc vang lên... Bá Nguyệt...
- Trân Ánh ... cứu mình với... Ánh...
Bất ngờ, âm thanh đó biến mất, Trân Ánh vội vã ném hết đồ ăn xuống rồi chạy đi tìm hướng phát ra tiếng nói đó. Trong cốp xe, một chiếc máy ghi âm đang được bật sẵn. Sau những tiếng kêu hốt hoảng của Bá Nguyệt là một giọng nói phụ nữ vang lên sắc lẻm:
- Nghe đây. Bá Nguyệt vẫn còn sống và đang ở chỗ tôi. Nếu muốn cứu nó thì hãy đi theo chỉ dẫn này. Nếu có bất cứ người nào đi theo thì... mạng sống của nó sẽ không được bảo đảm đâu...
- Tiểu Nguyệt...
Trân Ánh lầm bầm trong miệng, anh nhất định phải cứu Bá Nguyệt và mọi người... nhất định... Ánh bất chợt cầm lấy chiếc máy ghi âm rồi bước đi... nhẹ nhàng... nhưng lòng anh đang nặng trĩu...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- AAAAAAAAAAA... Cái tên Trân Ánh đáng ghét này! Đi gì mà lâu thế...
Kiều Hạ hét lên như thực sự mất kiên nhẫn trong khi An Phương uể oải nói:
- Thôi mà. Ánh mới đi có nửa tiếng à.
- Nửa tiếng mà cậu nói là ít à. Haizzz. Hắn mà về đây mình sẽ cho một trận.
Nghĩa Kiện nói trong tức giận còn Quán Lâm thì nắm tay An Phương kéo đi rồi quay lại nói với mọi người:
- Tụi mình sẽ đi tìm Trân Ánh. Ai muốn đi với bọn mình?
- Để mình. Mình không thể để An An đi một mình với cái người như cậu được.- Ngọc Đan nói một cách chắc nịch.
- Mình nữa. Mình phải đi để bảo vệ Đan Đan chứ.
Thành Vũ nói còn Ngọc Đan thì lườm cậu một cái sắc lẻm:
- Người phải cẩn thận mới là cậu đó...
Nói rồi, Quán Lâm , An Phương, Ngọc Đan và Thành Vũ đi về phía cánh rừng để tìm Trân Ánh . Những người còn lại tiếp tục tìm Bá Nguyệt. Có vẻ như hành trình của họ còn rất dài...
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- Là đây sao?
Trân Ánh dừng chân trước một cái hang nhỏ xíu bị những đám câu leo che phủ gần hết. Những tiếng động ma quái trong hang có thể làm người ta sởn gai ốc. Trân Ánh cố vén những đám rong rêu qua một bên rồi đi vào hang. Anh cảm nhận được một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Bước dước một lúc, anh bất chợt la lên:
- Bá Nguyệt...
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim gợn sóng đang bị trói chặt trên ghế. Vừa thấy anh, cô hét lên:
- Đừng! Trân Ánh . Đừng đến đây mà...
Câu nói của cô dương như không có tác dụng. Mặc cho cô gào thét đến đâu, Trân Ánh cứ chạy thật nhanh đến chỗ cô và nói:
- Bá Nguyệt à... cậu còn sống sao? Cậu không làm sao chứ.
- Cậu ngốc lắm! Tại sao lại tới đây.
- Mình...
Trân Ánh chưa kịp nói hết cậu thì anh liền ngã gục xuống. Phía sau anh là một tên con trai có đôi mắt giận dữ, trên tay hắn là một khẩu súng. Thiên Bình liền gào lên:
- TRÂN ÁNH. Anh đã làm gì Trân Ánh vậy hả? Tôi sẽ không tha cho anh đâu... Karazaki...
- Thật vậy sao? Vì mấy người mà ta phải chịu đau khổ trong tù. Thật may là nhờ cô em gái và ông bác đáng kính thì ta mới trốn ngục được. Giờ là lúc ta phải trả thù tất cả... Hahahaha
Hắn vừa nói vừa cười một cách man rợ. Bật ngờ, cô gái đã đẩy Bá Nguyệt lên tiếng:
- Anh đã làm gì Trân Ánh vậy? Ít nhất thì anh cũng biết em gái anh đã yêu hắn chứ!
- Anh chỉ cho nó một gậy thôi mà. Tại sao em không yêu thằng khác chứ. Con trai quỳ dưới chân em không đếm xuể mà, Konozi
- Em không quan tâm.
Cô gái đó đi ra để lộ khuôn mặt sắc sảo với những đường nét quyến rũ và đôi mắt không khác gì anh trai của cô. Konozi trước đây thực ra là một cô gái hiền thục và dễ thương. Nhưng có một chuyện xảy ra khiến cô thành ra như thế này...
1 năm trước:
- Trân Ánh à... em rất thích anh...
Một cô bé xinh xắn với mái tóc hồng nhạt mềm mượt với hai gò má ửng hồng ấp úng nói. Dáng người nhỏ nhắn khẽ dựa vào hành lang. Đôi mắt vàng óng ánh lên niềm hi vọng tràn trề...
- Konozi... anh xin lỗi...
Nói rồi, chàng trai đó bỏ đi để lại cô gái đứng đó. Đôi mắt to tròn long lang ngấn nước. Tại sao chứ? Bất chợt, cô vội chạy theo và ôm chặt Trân Ánh và nghẹn ngào nói:
- Tại sao chứ? Em có gì không vừa ý anh sao? Hay là... tại em không xứng với anh. Hay anh vẫn xem em chỉ là một cô nhóc...
Trân Ánh nhẹ nhàng gỡ bàn tay thon nhỏ của Konozi ra rồi cúi đầu xuống, giọng anh trầm đi:
- Không phải. Em là một cô bé xinh xắn và dễ thương. Anh tin là em sẽ tìm được người xứng đáng với em... nhưng không phải là anh...
Trân Ánh nhẹ nhàng bước đi. Konozi đứng đó, nước mắt tuôn ra như suối. Đôi mắt hiền dịu của cô bỗng hằn lên những tia lửa giận dữ, cô khẽ nói:
- Rồi tôi sẽ cho anh thấy... anh đã sai... anh sẽ phải hối hận... tin tôi đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro