Chap 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bàn tay nắm thật chặt... với hai cảm giác hoàn toàn trái ngược nhau... Có lẽ... không cần cô phải nói ra... trái tim cô cũng nên biết phải hướng về ai... chỉ có người đó mà thôi... mãi mãi là như vậy... nhưng...

- Nghĩa Kiện... mình... mình... mình mệt mỏi lắm rồi... Có nhất thiết lúc nào mình cũng phải là của riêng cậu không chứ?... Từ khi chúng ta quen nhau đến giờ... mình cần một chút tự do trong tình yêu...có lẽ... tụi mình không hợp nhau... vậy nên... chỉ là bạn thôi nhé! Mình... xin lỗi...

Vừa nói, cô bặm môi lại để không bật ra tiếng khóc nhưng hai hàng nước mắt cứ thế chảy đều đều... Nghĩa Kiện khẽ cúi đầu xuống... bàn tay anh nhẹ nhàng tách khỏi tay cô... một cách vô tình? Hay vì quá bất ngờ?

- Cậu... vì tên đó sao? Tình cảm chân thành của mình chẳng là cái thá gì trong mắt cậu? Nếu muốn... mình cũng sẽ làm vậy... Hi vọng hai người vui vẻ hạnh phúc với nhau...

Nói rồi, bàn tay anh nắm chặt lại và quay mặt bước đi... Nhưng bước chân thật nặng nề... như trái tim anh lúc bấy giờ vậy... Kiều Hạ chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng Nghĩa Kiện đi xa dần trong nước mắt đẫm đìa... cô cảm nhận như trái tim của cô đã ngừng đập... như thể... cô đã mất đi một phần sự sống...

- Kiện...

Một tiếng nói bị thoát ra ngoài nhưng nó không đủ lớn để có thể níu kéo một cuộc tình vừa tan vỡ... Ngay sau đó, Akagi nãy giờ yên lặng thì lại lên tiếng:

- Cậu không sao chứ?

- Ơ... không... mình ổn mà!

Kiều Hạ giật mình quay lại và cố gắng mỉm cười thật tươi... Akagi thấy thế liền kéo Hạ Hạ đi và cũng mỉm cười đáp lại:

- Để mình dẫn cậu đi chơi nha! Chứ cứ như vậy hoài mình cũng buồn lây theo cậu luôn quá!

- Ừ...

Kiều Hạ khẽ đáp với ánh mắt vương buồn... Cô vừa đi vừa khẽ quay đầu lại nhìn theo bóng dáng của một ai đó... Một chút cảm giác hối hận xoẹt ngang qua...

- "Mình đã làm gì vậy?"

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- C... cậu làm cái gì vậy?

Ngọc Đan đỏ mặt và khẽ đẩy nhẹ Thành Vũ ra. Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày biến đi đâu mất để nhường chỗ cho vẻ ngại ngùng và đáng yêu của cô... Thành Vũ chỉ khẽ mỉm cười rồi cất giọng nói:

- Vậy là mình huề rồi nhá! Như vậy là làm lành rồi nha...

- Ai... ai thèm làm lành với cậu chứ? Tự nhiên lại... lại...

- Vậy chứ cậu không thích hả?

Vũ hỏi, vẻ mặt dò xét làm Ngọc Đan lung túng:

- Tất nhiên là... không rồi.

- Thật không?

- Thật!

Ngay sau câu trả lời của Ngọc Đan, ánh mắt Vũ Vũ ngày càng tăng thêm vẻ nguy hiểm :

- Vậy thì thôi. Xem như mình chưa làm gì đi... Tạm biệt...

- Khoan đã. Cậu cói biết đó là first kiss của mình không hả?

Ngọc Đan gọi theo còn anh chàng chỉ quay lại và nheo mắt hỏi:

- Biết chứ? Thế cậu muốn mình làm sao?

- Cậu... phải chịu trách nhiệm

- HẢ?

Thành Vũ trợn muốn lòi con mắt ra và há hốc mồm nói:

- C... cái gì? Ngọc Đan à... Mình chưa muốn làm cha đâu!

- Cậu...

Nói rồi, Thành Vũ liền nhận được một đòn chí mạng của Ngọc Đan và hiện giờ đang nằm lăn quay dưới đất...

- Cậu lây cái tên Quán Lâm đó nặng lắm rồi. Ý mình nói là cậu và mình quen nhau lại chứ không phải là cái điều mà cậu nghĩ đâu cái đồ đầu óc đen tối kia!

- Nè! Ít nhất thì cũng phải dung tha ình một tí chứ. Ở gần cậu kiểu này thế nào cũng có ngày phải vô bệnh viện! Ặc...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

- Minh Châu !

Một tiếng gọi thật nhẹ nhàng và êm ái nhưng như làm cô gái đang bước thật nhanh trên đường phải dừng lại... Yumi chạy đến và tươi cười nhìn Minh Châu trong khi cô nàng tròn mắt:

- Cậu... chưa về sao?

- À... mình nhờ Chí Huấn dừng lại ở chỗ này... Cậu không sao chứ? Cậu có muốn đi về chung với mình không. Xe vẫn còn chỗ đó!

Yumi ân cần hỏi han nhưng nét mặt cô thì chẳng giống với sự dịu dàng và lương thiện chút nào. Minh Châu chỉ khẽ cúi mặt xuống, đôi mắt xanh mơ mộng khẽ vương vương chút nắng buồn, cô trả lời:

- Tất nhiên là không rồi. Mình và Chí Huấn có gì đâu chứ?

- Mình... không tin...

Câu nói đáng gờm của Yumi làm Châu Châu giật mình, cô ngước mắt lên nhìn khuôn mật Yumi đang thật sự nghiêm túc...

- Mình không tin là cậu và Chí Huấn chỉ là bạn bè. Từng cử chỉ, hành động của hai cậu đã tố cáo rằng tình cảm mà cậu dành cho Chí Huấn không phải là một tình bạn không hơn không kém... Mà đó là... tình yêu phải không?

- Sao... sao cậu lại nghĩ vậy chứ? Tụi mình...

Minh Châu bỗng trở nên bối rối trong khi Yumi ngắt lời:

- Cậu không cần giải thích gì nữa! Đáng lẽ cậu phải nói cho mình điều đó sớm hơn... Nhưng giờ đã muộn rồi... Mình bây giờ đã thật sự rất rất thích Chí Huấn rồi...

- Sao? Cậu... cậu... nhưng mình...

- Cậu nên biết mình là loại người không dễ dàng từ bỏ mục tiêu... nên cậu hãy cố lượng sức mình đi... Hôm nay đến đây thôi... Tạm biệt!

Nói rồi, Yumi quay phắt mặt và đi mất hút để lại Minh Châu vẫn còn đứng như trời trồng... tức giận?... lo sợ?... hay... ghen?... những cảm xúc đó cứ xoay mòng mòng trong đầu cô như cái chong chóng... cho đến khi... những giọt nước mắt trong suốt... bắt đầu rơi và tan biến...

-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----

Cánh cửa bật mở ra một cách rất đột ngột, Quán Lâm đang nhàn nhã ngồi đọc sách bỗng ngước mắt lên nhìn cô bé dễ thương kia đang đi vào phòng với một cách mệt mỏi được thể hiện qua câu nói đầu tiên từ khi cô bước vào:

- Đây... mình đã mua cơm đúng thời gian rồi... hộc hộc...

Nói rồi, cô ngồi bịch xuống cái ghế tựa gần đó và thở không ra hơi. Trong khi đó, Quán Lâm vừa nhìn đồng hồ và nói một cách rất ư là tàn nhẫn đối với An Phương:

- Cô chậm trễ 30 giây rồi đó. Thật là...

- Cái gì? Có nửa phút thôi mà cũng tính nữa à? Giờ mình mới biết cậu thật ác độc đấy, Lâm Lâm à...

An Phương nói với vẻ mặt giận dỗi và bực bội trong lòng. Mất công đi mua cơm cho cậu ta vậy mà... còn phải làm osin nữa. Đúng thật là tức chết đi được! Quán Lâm cầm hộp cơm An Phương vừa mua xong mặc dù nó không còn nguyên vẹn rồi đưa lại cho cô mà không nói lời nào làm cô thắc mắc:

- Sao cậu không ăn đi. Đưa mình làm gì?

Nói đến đây, trong đầu An Phương lại có một suy nghĩ:

- "Chắc hẳn cậu ấy sợ mình đói nên nhường mình ăn trước đây mà. Lâm Lam à, cậu thật là chu đáo!"

- Đút cho tôi.

- Hả?

An Phương vỡ mộng ngay sau câu nói lạnh lùng của hắn. Đôi mắt tròn xoe nhìn Quán Lâm với vẻ bất ngờ làm anh thấy khó chịu:

- Không thấy tay tôi đang bị thương sao?

- Nhưng... nhưng...

An Phương chưa kịp nói hết câu thì Quán Lâm nhìn cô với ánh mắt ranh mãnh và nói:

- Nếu tôi nhớ không lầm thì có một ai đó nói với tôi là sẽ làm bất cứ việc gì...

- Thôi được rồi. Mình sẽ làm!

Vừa nói, An Phương vừa đứng lên và giật lấy hộp cơm từ tay Quán Lâm và nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa...

- "Cậu thật là quá đáng đấy!"

- Nè! Ăn đi!

An Phương vừa nói vừa đưa thìa cơm lại gần Quán Lâm nhưng anh chỉ đáp cụt lủn:

- Không!

- Tại sao vậy? Cậu không ăn thì mình cho người khác ăn đó nha! Ăn đi mà!

- Nhiều quá. Bộ cô nghĩ tôi là heo chắc!

- Vậy thôi, mình bớt lại cho. Nè!

- Không. Ít quá!

- Cậu không ăn thì thôi chứ. Cứ bắt bớ người ta thế ai mà chịu nổi!

- Nè. Tôi nói là cô phải nghe lời tôi, rõ chưa?

- Aish !

An Phương bỗng cảm thấy nuối tiếc vì đã nói câu nói đó. Ai mà biết Quán Lâm ranh ma như vậy chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro