Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chết thật! Mộc Thanh và Minh Châu chạy đi đâu mất rồi!
Giữa trưa nắng chang chang, Mẫn Hiền đứng ngó ngược ngó xuôi với vẻ mệt mỏi như thể anh không thể bước tiếp thêm một chút nào nữa. Bất ngờ, anh cảm nhận được một bàn tay của ai đó kéo mình lại... Tiếng nói nghiêm túc đó lại vang lên như muốn ám ảnh anh:
- Suỵt! Mẫn Hiền, tụi mình có chuyện muốn nói...
- Ch... Chí Huấn? Cậu làm mình hết hồn đấy. Chuyện gì mà mờ ám vậy?
Mẫn Hiền thở phào khi quay lại nhìn người vừa bắt cóc mình còn cô gái bên cạnh Huấn thì nheo mắt nói:
- Mờ ám gì hả? Tụi mình đang cố giúp cậu đó. Chỉ cần... cậu ngoan ngoãn hợp tác...
Nói đến đây, ánh mắt Ngọc Đan bỗng trở nên tinh ý làm Mẫn Hiền hơi rờn rợn người:
- C... cậu làm mình sợ đó... Mà... hợp tác chuyện gì?
- Chí Huấn, cậu nói trước đi!
Ngọc Đan liền quay qua Chí Huấn và thúc giục anh chàng. Chí Huấn đứng dậy và ra dấu cho một ai đó. Từ phía xa, một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và thân hình mảnh mai tiến đến gần ba người... Đoạn Chí Huấn nói tiếp:
- Mẫn Hiền! Cậu và Bá Nguyệt hãy làm như thế này...
...
- Không... không ổn đâu! Mộc Thanh bị như thế này... một phần... cũng là do mình... Với lại Bá Nguyệt còn Trân Ánh nữa, nhỡ may cậu ấy hiểu lầm tụi mình thì sao đây?
- Không sao mà! Trân Ánh rất tốt, xong chuyện này thì mình sẽ giải thích cho cậu ấy! Mẫn Hiền, cậu khỏi phải lo!
Bá Nguyệt mỉm cười duyên dáng và an ủi tinh thần mọi người. Bất ngờ, câu nói của Ngọc Đan làm cả đám giật mình:
- Mấy cậu xong chưa? Mộc Thanh đang đến đó!
- Cái gì? Cuối cùng cũng tìm thấy cô ấy rồi... Mộc...
Mẫn Hiền đang nói thì Chí Huấn liền ngăn lại bằng một giọng khó chịu:
- E hèm... cậu rốt cuộc là đang làm gì thế hả?
- À... mình quên mất... Bá Nguyệt?
- Ừ...
Nói rồi, Mẫn Hiền chìa tay ra còn Bá Nguyệt thì nhẹ nhàng đặt vào tay anh. Hai người từ từ tiến đến gần Mộc Thanh như là một dịp tình cờ... Cũng từ xa xa, Minh Châu cùng Mộc Thanh đang đi tới... Họ gặp nhau... với ánh mắt ngạc nhiên... Dĩ nhiên, điều làm Mộc Thanh chú ý nhất chính là...
- Mẫn Hiền... đây là ai vậy?
- À... Bá Nguyệt... không ngờ lại gặp cậu ở đây! Tụi mình đi chỗ khác cho hai người họ nói chuyện đi!
Minh Châu mỉm cười khi nhìn thấy Bá Nguyệt rồi định kéo cô đi thì Tiểu Nguyệt lại khưng lại:
- Đi đâu chứ! Mình muốn ở đây với Mẫn Hiền cơ!
- B... Bá Nguyệt... hôm nay cậu bị sao vậy? Chẳng phải cậu và Ánh...
- Đừng nhắc đến tên cậu ta nữa...
Một lời nói vô tình bỗng được thoát ra từ khuôn miệng xinh xắn của Bá Nguỵet. Cô khẽ cảm thấy đau nhói trong tim nhưng lại cố kìm lại... Việc hệ trọng như thế này không thể để lỡ... Thôi thì...
- Có ai nói cho mình biết là tại sao Châu Châu lại có mặt ở đây không?
Từ phía xa, Ngọc Đan và Chí Huấn đã chứng kiến hết mọi chuyện, anh quay qua hỏi cô:
- Giờ làm sao đây? Châu Châu sẽ phá hỏng kế hoạch của tụi mình mất!
- Chỉ còn một cách...
Ngọc Đan nói, ánh mắt như dăng mỉm cười nham hiểm với Chí Huấn...
- CHÂU CHÂU!
Nghe gọi tên mình, Minh Châu bất ngờ quay lại... Ngọc Đan đang hớt hải chạy tới với bộ dạng hốt hoảng. Minh Châu vẫn đứng tròn mắt như vẫn không hiểu chuyện gì trong khi Ngọc Đan nở một nụ cười nham hiểm...
- Đi theo mình nhanh! Nhanh lên!
- Sao gấp vậy? Cậu có chuyện gì sao?
Minh Châu vẫn lưỡng lự đứng yên chưa muốn rời đi.
- Cậu không đi thì Chí Huấn gặp nguy đó !
- Cái gì?
Hai người- ở hai nơi cùng đồng thanh. Minh Châu vội vàng chạy theo Ngọc Đan nhưng trước khi đi, cô vẫn còn ngoái lại nhắc nhở Mộc Thanh:
- Cậu cứ bình tĩnh nhé! Mình sẽ về liền!
- Minh... Minh Châu...
Mộc Thanh khẽ gọi nhưng Châu Châu đã bị Đan lôi đi mất. Chỉ còn lại Mẫn Hiền và Bá Nguyệt phải tiếp tục vở kịch...
- Thanh Thanh, đây là cô gái mà mình đã nói với cậu đó, Bá Nguyệt...
- Sao? Là... cô ấy?
Một thoáng bất ngờ, Mộc Thanh đứng tròn mắt nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình...
- "Cô ấy... đẹp quá... Hai người họ... xứng đôi thật đấy..."
- Chào cậu, Mộc Thanh!
Bá Nguyệt nở một nụ cười duyên dáng với cô rồi quay qua nhìn Mẫn Hiền với cái nhìn âu yếm.
- "Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Mình có là gì đâu chứ? Sao mình lại có thứ cảm giác này? Mẫn Hiền... cậu làm mình... thất vọng... đau khổ... ghen... Khoan đã... hình ảnh này rất quen... quen lắm... Thế là sao? Hình như... mình đã nhớ được gì đó..."
- Mộc Thanh... cậu không sao chứ?
Nhìn bộ dạng bơ phờ của Thanh Thanh thật sự làm Mẫn Hiền phải lo lắng. Bất ngờ... cô phát hiên ra khóe mắt của mình có cái gì đó...
- "Nước mắt sao?"
Từ từ, cô ngước đôi mắt xanh biếc lên nhìn Mẫn Hiền với đầu óc trống rỗng... Một lời nói vô ý thức được cất lên:
- Mẫn Hiền... mình hận cậu...
Rồi đột nhiên, cô ném cho hai người một cái nhìn căm hận rồi chạy vụt đi... Bá Nguyệt mỉm cười nhìn Mẫn Hiền và khẽ nói:
- Thành công rồi... Cậu ấy vẫn còn rất yêu cậu đó... Mau đuổi theo đi...
Mẫn Hiền cũng rất bất ngờ trước hành động của Mộc Thanh. Anh lớ ngớ một hồi rồi mới gắng chạy theo bóng cô đang mờ dần. Chỉ còn lại Bá Nguyệt...
- Đủ rồi đó... Cậu có thể ra...
Ánh mắt cô hướng về bức tường đằng sau... Một chàng trai đi ra... Với giọng nói được cất lên nhẹ nhàng và nụ cười đẹp chết người:
- Cậu đúng là... không thể cho mình trốn thêm một lúc nữa sao?
-----o0o-----o0o-----o0o-----o0o-----
- "Quán Lâm... cứ mỗi khi mình muốn kết thúc... thì cậu lại làm ình cảm thấy như chỉ vừa mới bắt đầu... Cậu đáng ghét!"
- Mình về rồi đây!
An Phương bước vào rồi cất giọng nhẹ nhàng với khuôn mặt như chưa có chuyện gì xảy ra. Trước mặt cô, Quán Lâm đang đứng như đã đợi cô sẵn từ trước với ánh mắt và nụ cười nham hiểm khiến An Phương có cảm giác không an toàn chút nào. Cô cố lấy giọng mở lời:
- Sao... sao cậu không lên gường nằm...
- Không thích...
- Ưm... vậy... nếu không có chuyện gì thì mình... mình về đây...
An Phương xấu hổ định đi ra cửa thì bất ngờ Quán Lâm kéo tay cô lại và ôm chặt cô vào lòng. Cô bỗng thấy mặt mình đỏ bừng lên, bàn tay cô khẽ đẩy anh ra và ấp úng nói:
- Lâm Lâm à... cậu định làm gì? Buông mình ra... kì quá...
- Đơn giản là trả thù tất cả những gì cậu gây ra cho mình...
- T... trả thù... cậu... ưm...
Câu nói của Quán Lâm làm An Phương chỉ biết gương đôi mắt ngây thơ của mình ra lén nhìn anh. Gương mặt anh ghé sát vào môi cô và đặt lên đó một nụ hôn. Đúng lúc dầu sôi lửa bỏng đó, cánh cửa phòng bệnh bật mở...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro