Bầu trời và cả thanh xuân của em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn anh sau từng ấy ngày xa cách ,đối với em, trước đó thực sự là một khoảng thời gian rất rất lâu mặc cho đã cố gắng cũng không thể nắm bắt được bóng hình anh vô tình lướt qua trên đường phố hay phát ra một tín hiệu xuất hiện nào đó. Em đã thực sự từng vùi mình trong nỗi nhớ, sống và cứ nuôi dưỡng hi vọng bằng mớ kỉ niệm mà anh để lại.

Anh quay ngoắt đi chẳng để lại chút tình, chỉ dáng vẻ đau khổ của em là nhân lên theo năm tháng. Bao nhiêu yêu thương em xây nên bằng ân tình và chân thành, anh quay đi mặc em gào thét, sướt mướt, bi luỵ đến mức đáng thương hại. Hết lần này đến lần khác em loay hoay, xoay xở tìm cách hàn gắn, em nhặt lại từng mảnh kí ức đẫm màu thương đau, bằng cả nhiệt thành và hi vọng tìm đến anh một lần nữa vào sinh nhật năm ấy. Em bảo rằng mong anh vui vẻ, an yên và đủ đầy và anh chẳng đáp dù chỉ một câu. Giây phút ấy, tất cả mọi thứ với em thật sự sụp đổ, lí trí bảo em mệt đủ rồi phải nghỉ ngơi thôi. Nhưng biết làm sao được, người ta vẫn nói trái tim quả là thứ phản chủ khi nó ở trên người mình lại bồi hồi, rung động vì người khác, em chẳng biết sao, nhưng lí trí ấy chẳng thể cản bước em khỏi những nhớ mong dại khờ của cái thứ tình cảm nhẫn tâm.

Chẳng ai muốn mang trong mình những thứ cảm xúc khó nắm bắt đến như vậy, nhưng biết sao được, với em, anh là cả khoảng trời nhớ thương. Hết lần này đến lần khác, em hứa hẹn ước thề bằng cả danh dự, nhân phẩm của mình, rồi lại tự mình thất hứa khi thấy bóng dáng anh vụt qua.

Anh vẫn như vậy, vui tươi và chẳng chút uất sầu, Anh chẳng còn tránh né hay sợ chạm mặt em nữa, Anh đã quên hết thật rồi, quên đi đoạn tình cảm Anh từng thừa nhận, quên đi cố gắng em bỏ cả ngày lẫn đêm, là nước mắt lẫn thương đau những lần nhẫn nhịn, quên đi người dù bị anh chì chiết vẫn muốn ở lại đến tận khắc cuối cùng.

Anh quên thật rồi nên bước qua em nhẹ bâng và mang trên mình niềm vui ở khoảng trời không có em. Đáng tiếc thật! Anh chẳng bao giờ thấy được sự ngỡ ngàng của em khi chứng kiến Anh cứ thay đổi qua từng ngày kể từ lúc kết thúc. Anh chẳng còn là anh ngày xưa, đoạn tình cảm nhất thời ấy cũng vậy, anh đã thật sự đổi thay. Em cũng chẳng biết nữa, ngập ngừng và nuối tiếc, thất vọng lại tủi thân khi bạn bè em quay lại đều hỏi anh thế nào. Vẫn là biệt danh cũ, vẫn là tên thân thuộc, vẫn là những câu hỏi cũ, vẫn là xem anh với em thế nào, vậy mà bây giờ em phải ngậm ngùi bảo rằng thôi thật rồi, sau từng ấy nỗ lực đã thôi thật rồi thay vì những dòng tin nhắn hứa hẹn đầy vui vẻ của ngày xưa. Một lòng một dạ vun đắp cuối cùng đổi lại đắng cay cho những câu hỏi bất ngờ và cách anh thay đổi theo năm tháng.

Thời gian được ngắm nhìn anh, chỉ đến vỏn vẹn chừng mấy chục ngày, chẳng bao lâu nữa, Anh sẽ chọn cho mình ngôi trường thật tốt, một thành phố thật phù hợp, sống và làm theo cách anh muốn, có những tự do của tuổi trẻ và thật nhiều những kỉ niệm mới. Em sẽ mãi chỉ là chiếc hộp cũ bám lấy những vết nhàu của thời gian và sự đổi thay của lòng người mà anh chẳng thèm đoái hoài. Ở một nơi mới, em chúc anh tất cả, nhưng chẳng đủ can đảm chúc phúc được cho Anh. Sẽ thật giả tạo nếu chúc Anh mãi hạnh phúc bên một cô gái nào đó khác em, chúc anh hạnh phúc hay chúc phúc cho Anh, vậy phúc phần của em ai sẽ lắng lo và vun đắp.

Trót lỡ đặt hết phần hạnh phúc nơi anh, sao em đành tâm nhìn anh cùng một người khác trong dáng vẻ xinh đẹp mà cả đời này em không có được. Sau này và rất lâu sau này, em chắc chắn sẽ có cuộc sống của riêng mình, tài năng hay vô dụng, xinh đẹp hay xấu xí, giàu có hay bần hèn, em cũng chẳng biết nữa, nhưng sẽ không có anh. Bao nhiêu lần rơi lệ, những giọt sầu uất ức, là thấm thoát nỗi đau, là gói ghém tủi hờn, là một chút uất hận, bao gồm cả miền thương, hàng ngày vẫn cứ rỉ máu trái tim em. Nỗi đau này lớn thật, mất đi một chuyện tình, mất cả một người bạn, là do em hồ đồ hay do anh muốn bước, xin anh đừng đổ lỗi, do chữ nợ tạo ra. Khi anh muốn kết thúc, anh viện đủ lí do, nào tròn duyên khuyết nợ, sai thời điểm đúng người. Đó chỉ là cái cớ của kẻ đã đổi thay. Gặp và biết nhau giữa thế giới vô vàn tỉ người này đúng là duyên, nhưng gặp gỡ rồi ở lại hay chia ly, suy cho cho cùng phải do lòng người vun đắp, ông trời se cho ta sợi duyên gặp gỡ, cắt đứt hay tiếp tục là do một tay mình cả thôi. Xin anh đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho rằng sai thời điểm, đổ lỗi tại thời điểm này Anh chẳng có gì, Anh sợ em cực khổ, anh sợ đủ cái rào cản trên đời, tất cả đều do anh tự vẽ ra vì thiếu tình cảm mà thôi. Sao không tự trách mình, nhất thời gieo hi vọng, nhất thời anh hứa hẹn, em có đòi hỏi không, những lời nói vô bổ. Do lòng người cả thôi, anh không nhận thiếu tình cảm, tối ngày đổ lỗi cho cái lí do vớ vẩn nào đó anh nghĩ ra, làm em mãi vấn vương vì anh còn chút tình, dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng được, em vẫn đủ can đảm, bằng tin yêu, hi vọng, đốt cháy cả đám rừng yêu thương mà sẵn sàng quay về. Thôi thì cũng chấp nhận, rời bỏ với tổn thương, em đã từng van lạy cả vũ trụ, muốn sử dụng tất cả may mắn của mình mang anh về, nhưng đã chẳng được gì. Em phải chấp nhận rằng anh đã không cần nữa, những yêu thương cũ rích, chỉ một cơn gió nhẹ, mang theo làn hơi mới, đến một nơi thật xa. Nhường vui vẻ cho anh, chỉ cho một mình anh, không kèm một người khác, em gánh nốt kỉ niệm, kí ức, lời hứa xưa, đến khi nào đủ mệt, trái tim phải dừng lại, hạnh phúc trôi thành mảnh vào bốn chiều không gian, không còn sức lực nữa, em sẽ biết tự thôi, thu khép lòng mình lại, tự một mình bước đi, trái tim đã đủ mạnh, bão tố quật chẳng đau. Trước khi anh đến, trong em luôn vui vẻ và hồn nhiên, lúc  anh đến đã từng nhuộm hồng thêm bức tranh cuộc sống của em rồi lại can tâm phủ đen từng góc một, nhưng không sao, đó sẽ mãi là bài học trưởng thành của em, người em thích năm đó, đối với em đã từng thật tuyệt vời, cho em những phút giao cảm đến tuyệt đối, mãi mãi là một kí ức đẹp mang em đi qua từng ấy bão giống năm ấy. Chân thành và mãi mãi, em thích anh rất nhiều!

22/03/2022 (12:22p.m)
Nỗi buồn màu xanh lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#miện