Hồi thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba mưa xuân đã dứt. Quanh hồ oanh yến bay lượn từng đôi. Ngày hôm đó Đông Đản trà trộn vào thương đoàn, mang hoa vào yến tiệc. Mọi việc đều thuận lợi. Thừa tướng đương triều đã chết. Nhưng Đông Đản vẫn chưa trở lại.

Sư phụ nói, khi hoàng thượng nhìn thấy hắn liền gọi hai tiếng :" Thanh Nhi. " Đông Thập Nhị, đồ đệ của ta chính là thất hoàng tử Diên Quân Thanh.

Quả nhiên, bình đạm như thủy, thanh đạm như tre, trầm tĩnh như tùng, thuần túy như mai. Thiếu niên đó, ta đã sớm cảm nhận được.

Hoàng đế mở tiệc ba ngày, mừng hắn hồi cung.

Ta vẫn chưa nhận được tin tức của hắn. Ta muốn vào cung thăm hắn. Sư phụ không cho ta đi, nói duyên của ta và hắn đã chấm dứt, không nên dây dưa.

Ta trốn đi.

Thâm cung canh phòng cẩn mật. Ta lấy danh nghĩa muốn dâng thuốc quý cho hắn, đút lót mất kha khá gia tài mới nhìn thấy bóng lưng của hắn. Nhưng hắn bỏ qua ta. Như thể, ta chưa từng quen hắn.

Ngày hôm đó, ta không bao giờ quên. Ngày hôm đó, ta gặp Đà Tương Kỷ. Hắn mời ta uống rượu, trong rượu có độc, là trùng độc. Pha chế vô cùng lộ liễu. Nhưng ta vẫn uống. Bởi vì, hơn cả sợ chết, ta lại càng sợ hắn bỏ qua ta.

Có lẽ là, ta thích hắn chăng ? Vì như thế, nên ta mới ngu muội như vậy sao ?

Nghĩ lại mười tám năm cuộc đời ta thật buồn cười. Cái gì cũng hời hợt, cái gì cũng buồn tẻ. Hạ độc người ta, người ta hạ độc mình. Ta rút nhánh hoa thiên điểu trong ngực ra, soi lên ánh trăng, ngắm thật kĩ. Đột nhiên, ngửi thấy mùi hoa lê thanh lạnh. Ta ngẩng đầu lên.

Tất cả tựa bức thủy mặc của Diên Tương Phi. Thuần túy, thanh đạm đến không nói lên lời. Đó là lần cuối cùng ta thấy Đông Đản của ta. Hắn gọi ta hai tiếng sư phụ. Ta vuốt ve khuôn mặt hắn, giọng dịu dàng :" Đản Đản, ngươi còn nhớ sư phụ không ? "

Hắn cung kính cúi người :" Sư phụ chưa cho quên, đồ nhi nào dám quên ? "

Ta nhỏ giọng trách móc :" Hôm nay trong hoa viên, ngươi cố ý bỏ qua ta. Ngươi có phải làm hoàng tử rồi quên sư phụ ? "

Hắn mỉm cười :"Đồ nhi không dám." Chính là hắn, chính là thiếu niên ôn nhu hữu lễ này mà ta hằng ghi trong lòng.

Đông Đản quỳ xuống, dập đầu ba lần, hướng ta cung kính :" Quốc gia đang loạn, quần thần không yên. Thân có trọng trách nặng nề phải hoàn thành. Xin sư phụ nhận của đồ nhi ba lạy, không làm tròn bổn phận đệ tử. "

Ta nhìn vầng trăng tròn như mâm ngọc treo trên đỉnh đầu, nhẹ giọng :" Tới khi nào, Đông Đản, hắn mới có thể về ? "

Hắn chạm nhẹ lên má ta, giọng ôn nhu :" Khi nào hoa đào tàn, Đông Đản sẽ trở về. "

Mùa đông năm đó, Diên Quân Thanh lên ngôi. Phía bắc quân giặc hoành hành, nội cung quan thất loạn tranh. Thắng thua thua thắng bảy trận mới dẹp được giặc, mới chém được gian thần, mới bình được xã tắc.

Nhưng chớp mắt, đã bảy lần hoa đào tàn.

Ta năm nay, đã hai mươi ba tuổi. Nắng trong sân cũng đã nhạt. Cuộc đời ta kể cũng đã hết, trà cũng đã lạnh. Hoa đào, một phiến rụng lại một phiến rơi. Đã cuối xuân đầu hạ, đến hiện tại, ta cũng không thể cố chấp được nữa rồi.

Như vậy, hay là ta hẹn ngươi, sáu mươi năm nữa chúng ta gặp nhau dưới chân cầu Nại Hà có được không ?

Diên Quân Thanh, chúc chàng vạn thọ vô cương, cùng ta ước hẹn sáu mươi năm.

- Hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro