Chương 32: Vào Đêm Nhạc Hội Cuối Năm - Cô Đã Ở Bên Người Khác, Không Phải Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Vào Đêm Nhạc Hội Cuối Năm - Cô Đã Ở Bên Người Khác, Không Phải Nàng

Ngô Cẩn Ngôn hơi bứt rứt vì thái độ lãnh đạm mà Tần Lam dành cho mình, thành thử chẳng thể tập trung làm nổi bất cứ việc gì khác.

"Tiền bối Trương, em quay về hội trường trước nhé. Hẹn gặp lại chị sau."

Cô khom người thì thầm vào tai Trương Gia Nghê, sau đó vỗ nhẹ vai nàng rồi mỉm cười tỏ ý tạm biệt.

Sự gần gũi đó khiến Trương Gia Nghê giật mình nhìn theo. Mà lúc này, bạn học Ngô đã sài bước đi khuất, chỉ quay lại vẫy vẫy tay với nàng.

Vì đảm nhận vị trí một trong bốn nháy chính nên suốt thời gian diễn ra bữa tiệc, Ngô Cẩn Ngôn chỉ bận chạy qua chạy lại để tác nghiệp. Các sinh viên rất phấn khởi nên hết người này lại tới người kia nhờ cô "tách tách" vài tấm.

Khương Tử Tân trông thấy bạn vất vả, hết lòng vì điểm rèn luyện liền lại gần hỏi:

"Này Cẩn Ngôn, cậu không định chụp cho bản thân một bức sao?"

Cô hơi nhướng mày, ngơ ngác thắc mắc: "Tớ ư? Chụp với ai?"

"Cậu ngốc thật hay giả bộ ngốc thế? Đương nhiên là chụp với tiền bối Trương hoặc nữ thần của cậu rồi." Nàng thì thầm vào tai cô. "Nghe kỹ động lực này, hôm nay cô Tần ở một tớ đấy."

"Thôi đi, tớ có tiền bối rồi." Ngô Cẩn Ngôn lắc đầu từ chối. "Không hay đâu."

Khương Tử Tân gật gù, sau đó bĩu môi trước sự chung thủy có thời hạn của bạn. Tự nhiên Ngô Cẩn Ngôn trở nên nghiêm túc khiến nàng không quen, khiến cánh tay nàng nổi da gà như vừa đón một luồng gió mới.

"Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Tiểu Ngôn à, mong rằng cậu sẽ không hối hận vì quyết định của bản thân."

Khương Tử Tân nói xong liền rời đi. Để lại Ngô Cẩn Ngôn bất lực trông theo Tần Lam và Trương Gia Nghê đang tiến về phía mình.

Trong khoảnh khắc vụt qua trong đời, Ngô Cẩn Ngôn đã nảy sinh mong muốn mời Tần Lam nhảy chung một điệu. Tuy nhiên lý trí kịp thời nhắc nhở rằng cô không thể làm tổn thương Trương Gia Nghê; đồng thời buộc cô phải tỉnh táo, thoát khỏi sự tham lam chết tiệt ấy.

Suýt nữa Ngô Cẩn Ngôn đã tặng cho bản thân mấy cái vả.

***

Trương Gia Nghê vừa trông thấy cô liền vui vẻ chạy tới, nhoẻn miệng cười hỏi:

"Em đang làm gì vậy? Chụp ảnh sao?"

"À... vâng..."

Ngô Cẩn Ngôn trả lời nàng xong, lại vô thức liếc về phía Tần Lam - người đang nói chuyện cùng đồng nghiệp và chẳng hề để ý phía này.

Triệu Y Tư đứng ở một bên khoanh tay quan sát Ngô Cẩn Ngôn hồi lâu, tất nhiên cô ấy đã thành công thu trọn ánh mắt si tình của kẻ vừa mới chấp nhận "tìm hiểu" bạn thân mình.

Cô ấy nghiêm túc gọi:

"Ngô Cẩn Ngôn!"

"Vâng, tiền bối Triệu?"

Triệu Y Tư hơi nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ châm biếm:

"Ngô Cẩn Ngôn, có phải cô em đang muốn chị móc mắt của cô em ra ném cho cá ăn không? Lá gan cũng to thật đấy."

Ngô Cẩn Ngôn chột dạ lắc đầu: "Không, không ạ."

"Đừng tưởng chị đây không biết lúc nãy cô làm gì nhé."

Triệu Y Tư không ngốc, tuy nhiên bạn thân cô ấy quá ngốc. Mọi chuyện rành rành thế kia mà cậu ta vẫn chẳng chịu chấp nhận hay chẳng chịu tin, thậm chí còn đâm đầu vào.

Cô ấy từng hỏi Trương Gia Nghê tại sao cậu lại kiên quyết quấn lấy Ngô Cẩn Ngôn? Cậu ta liền trả lời rằng thần Cupid bắn mũi tên quá chuẩn xác, cậu ta chẳng thể thoát ra được.

"Cẩn Ngôn, em đừng nghĩ nhiều. Triệu Y Tư là một cô gái khá nhạy cảm." Trương Gia Nghê thấy Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người, thầm đoán có lẽ cô bị tiểu Tư dọa sợ, bởi vậy liền lên tiếng giải vây.

Ngô Cẩn Ngôn vuốt tóc nàng thay câu trả lời. Sau đó vụng trộm nhìn theo người vừa cảnh cáo, bóng gió về hành vi xấu xa của mình.

MC đứng trên sân khấu lại tiếp tục khuấy động không khí. Sau tiết mục văn nghệ mở màn là hoạt động đáng mong chờ nhất - khiêu vũ tự do.

Ngô Cẩn Ngôn tạm bỏ qua miếng dằm do Triệu Y Tư cắm. Nhanh chóng mỉm cười và khom lưng xuống trước mặt Trương Gia Nghê, dịu dàng cất lời:

"Tôi đang tự hỏi liệu Trương tiểu thư có thể cho tôi một cơ hội hay không?"

Nàng nhoẻn miệng cười, rất tự nhiên nâng tay tớ đặt vào tay cô, đáp:

"Tôi luôn luôn sẵn sàng."

Hai người ăn ý giống như cặp bạn nhảy đã diễn chung sân khấu nhiều năm, dần hòa vào điệu nhạc và sống trong từng nốt trầm bổng ngân vang.

Ngô Cẩn Ngôn vô tình chạm mắt Trương Gia Nghê. Lại phát hiện do ánh đèn không quá sáng, cho nên từng tia lấp lánh phản chiếu trong mắt nàng đều nằm gọn trong đôi mắt mình.

Cô thấy chính mình trong đó, thấy duy nhất mình trong đôi mắt đẹp của Gia Nghê.

Cả tâm trí lẫn cõi lòng cô đều vô cùng bộn bề. Cô thầm nghĩ bản thân rốt cuộc yêu Trương Gia Nghê vì điều gì? Rung động? Mến mộ? Hay đơn giản chỉ là do nàng giống Tần Lam?

Cô không muốn làm tổn thương bất cứ ai. Nhưng chính cô hết lần này tới lần khác lại làm liên lụy tới mọi người. Tần Lam có bạn trai rồi. Chuyện đó nên trách cô chậm chân đến sau mới đúng. Thế nhưng vì sao cô lại không cam tâm? Vì sao cô phải chọn cho tớ lối đi không có đường lui như thế này?

Mải mê chìm vào suy nghĩ, Ngô Cẩn Ngôn không biết người xung quanh đã ngừng lại từ bao giờ. Và hơn tất cả, chính là ai nấy đều nhìn chằm chằm vào hai người các cô.

Có lẽ bởi vì sự thật. Một sự thật rằng hai người rất xứng đôi.

Mấy anh chị trong câu lạc bộ Nhiếp ảnh bắt đầu giơ máy lên chụp. Để rồi từng bức hình ra đời đều giống như bức tranh trong câu chuyện cổ tích.

Trương Gia Nghê xinh đẹp dịu dàng, Ngô Cẩn Ngôn lịch thiệp đoan trang. Cặp đôi sáng giá rất nhanh liền chiếm được vị trí trung tâm.

Khoảnh khắc tiếng nhạc ngừng lại, nàng đã xoay người và nép gọn vào lòng cô.

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn người bạn nhảy, người từng ngỏ lời rằng: "Chị có thể tìm hiểu em không?" Bằng ánh mắt chất chứa tình cảm, khó nói thành lời.

Sau đó, chẳng biết là ma xui hay quỷ khiến, cô cúi đầu để má mình chạm vào má nàng. Hành động gần gũi ấy khiến cả hội trường trở nên ầm ĩ, một vài sinh viên còn hò hét nhiệt tình rằng: "Hôn đi! Hôn đi!"

"Gái cũng được, hôn đi!"

Ngô Cẩn Ngôn không phản ứng, chỉ vỗ nhẹ eo nàng và nhích sang bên cạnh. Cô gần như chết chìm giữa tiếng ồn ào, yêu cầu mình hãy hôn Trương Gia Nghê, mặc dù chắc chắn cả hai không thể tiến triển nhanh như thế.

Và hơn hết rằng vào đêm nhạc hội cuối năm. Cô đã ở bên người khác, không phải nàng.

Năm mười tám tuổi, cô từng mong mình và nàng sẽ có cơ hội cùng nhau sánh bước. Nhưng rốt cuộc cô lại yêu người khác, yêu một người con gái khác không phải nàng.

***

Buổi nhạc hội kết thúc vào lúc mười một rưỡi đêm. Bởi vì sợ Ngô Cẩn Ngôn sẽ đòi đưa về tận cửa giống như những lần trước, cho nên khi hai người rời khỏi hội trường, Trương Gia Nghê đã lên tiếng thông báo với cô:

"Cũng khuya rồi. Đêm nay chị sẽ ngủ lại trong kí túc xá, em mau về đi."

Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu đáp: "Được ạ, chị ngủ lại kí túc xá em cũng yên tâm. Em về nhé."

Cô nói xong liền vỗ nhẹ cánh tay nàng, ôn tồn dặn:

"Chúc chị ngủ ngon, ngày mai em sẽ tới tìm chị."

Hai người lưu luyến thêm ít lâu, sau đó Ngô Cẩn Ngôn bước một mình ra cổng trường. Bởi vì lạnh nên cô vừa xoa hai bàn tay vừa cố gắng đi thật nhanh. Thầm nghĩ thật may vì lúc nãy mình đã quyết định thay đồ, nếu không bây giờ chỉ còn nước chết cóng.

Đột nhiên đôi chân cô ngừng phắt lại.

Bởi vì cô trông thấy thân ảnh quen thuộc đang đứng trước cổng trường đợi mình.

"Cẩn Ngôn." Tần Lam cất tiếng gọi.

Ngô Cẩn Ngôn lặng người, Trong khoảnh khắc ấy, chính cô cũng không biết bản thân phải đối mặt với nàng như thế nào.

Vì sao nàng lại chờ cô?

Vì sao?

Thấy người trước mặt chần chừ không muốn bước đến, nàng đành nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là đã khuya như vậy... chị sợ em không đón được taxi."

Ngô Cẩn Ngôn thấp giọng hỏi: "Nếu chẳng may đêm nay em ngủ lại kí túc xá cùng Minh Ngọc và Hổ Phách, thì chị cũng tính đứng đây đợi em cả đêm ư?"

Tim cô nhói lên trước khuôn mặt xinh đẹp đang dần tái đi vì lạnh. Và vì tự hỏi bản thân rằng lí do gì nàng phải khổ sở như thế? Rõ ràng nàng đã phát hiện ra sự thân mật giữa cô và Trương Gia Nghê.

Cuối cùng, Ngô Cẩn Ngôn cẳng thể chịu nổi việc môi Tần Lam đang đánh vào nhau lập cập, thở dài nói: "Chúng ta mau về thôi."

Nàng gật đầu.

"Chị ngồi ghế phụ đi, để em lái xe." Ngô Cẩn Ngôn liếc qua nàng, sau đó lên tiếng nhắc nhở.

"Em biết lái xe ư?" Tần Lam hỏi lại cô.

"Em đã nhận bằng lái vào đúng sinh nhật vừa rồi."

Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa mở cửa đẩy nàng vào ghế phụ, còn bản thân chuyển qua ghế lái. Cô thắt dây an toàn thật cẩn thận, sau đó nhìn vào đôi tay tím lạnh kia. Nghĩ ngợi một hồi đành cởi áo khoác đắp lên người nàng.

Tần Lam nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc. Đó cũng là lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn được diện kiến dáng vẻ ấy, song cô chỉ cười, nói bông:

"Cuối cùng em cũng có thể làm cô Tần ngạc nhiên rồi."

Chẳng mấy chốc, Tần Lam đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, đoan trang rồi mỉm cười đáp:

"Em nhường áo cho chị, vậy em mặc cái gì?"

"Không sao. Em chịu lạnh khá tốt."

Lam Lam, có thể suốt đời này chị sẽ không biết. Chỉ cần chị được ấm, em sẵn sàng hy sinh tất cả nhiệt độ trên thân thể mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro