Chương 41: Bước thứ bốn mươi mốt của trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Béo
Beta: TVy

**********

Cũng may sau khi Trương Luân khóc xong, không cần đạo diễn mắng tiếp, anh ta cuối cùng bước vào trạng thái ổn định, chỉ mất một lúc đã quay xong cảnh mà anh ta phải hợp tác cùng Tô Trầm Ngư.

Cuối cùng còn có một đoạn Tô Trầm Ngư một mình di chuyển, đoạn này muốn thể hiện ra sự suôn mượt của mái tóc: Tóm lại là trông phải thật tự luyến.

Nếu tố chất tâm lý không mạnh thì sẽ không thể làm ra loại hành vi này trước mắt bao người được. Màn ảnh để sát mặt Tô Trầm Ngư, cô nhắm mắt lại rồi xoay một vòng, không phải là khiêu vũ nhưng cô lại có thể vô tình tạo ra một loại chuyển động nhịp nhàng khó thể miêu tả bằng lời, chỉ có thể hiểu ngầm vẻ đẹp của nó.

Đạo diễn kêu dừng, trong mắt lại hiện lên vẻ hài lòng, trước đó ông còn nhắc nhở rất kĩ với Tô Trầm Ngư, bởi biết cô chưa từng quay chụp thể loại này, thật không ngờ quá trình lại thuận lợi như vậy.

Ông ta quay đầu nhìn Lưu tổng, Lưu tổng chính là kim chủ ba ba của họ, ý tứ là thế này được chưa.

Lưu tổng cười tủm tỉm, nguyên nhân chính là số lần mỉm cười quá nhiều mới khiến người khác không thể nào hiểu được suy nghĩ chân chính của ông ta, chỉ thấy ông ta nhìn Tô Trầm Ngư một lúc, nói: "Làm lại."

Cảnh Điền mau chóng đưa mắt ra hiệu cho Tô Trầm Ngư.

Tô Trầm Ngư lại làm lại lần nữa, mọi người rất nhanh đã nhận ra lần này tốt hơn cả lần trước, vì vậy Lưu tổng lại nhắc một câu: "Làm lại lần nữa."

Tô Trầm Ngư liên tục quay năm lần, Lưu tổng vẫn không "duyệt" xong.

Ai cũng cho rằng Tô Trầm Ngư sẽ tức giận nhưng cô không hề, thậm chí còn để Lưu tổng tùy ý đưa ra yêu cầu mà lập tức làm theo. Cũng phải, làm gì có người mới nào dám không nghe theo yêu cầu của kim chủ ba ba.

Tóc cần thoa tinh dầu một lần nữa, nhà tạo mẫu nhìn khuôn mặt đẹp tự nhiên trong sáng kia của Tô Trầm Ngư, vừa giúp cô chỉnh tóc vừa nhỏ giọng nói:

"Khó cho em rồi."

Tô Trầm Ngư: "Không có."

Nhà tạo mẫu nghĩ đây quả thật là một cô gái ngoan, sau này nếu đã nổi tiếng rồi thì không biết có còn ngoan như vậy không.

Trên mặt anh ta hiện lên vẻ "tôi hiểu mà", nhìn vào đôi mắt Tô Trầm Ngư thông qua gương rồi nói:

"Nghe lời như vậy là sẽ dễ bị bắt nạt nha."

Tô Trầm Ngư thấy anh ta làm động tác ngón hoa lan, kết hợp cùng âm cuối kéo dài tạo cảm giác như hai người họ là bạn gái thân thiết vậy. Cô cười hì hì nói: "Em rất giỏi đó nha!"

Nhà tạo mẫu bị chọc cười, nhân cơ hội chọc mặt Tô Trầm Ngư:

"Em có một gương mặt và mái tóc khiến người ta hâm mộ đó."

Tô Trầm Ngư ngượng ngùng mà nói ra những lời thiếu đòn nhất:

"Hết cách rồi, trời sinh vậy mà."

"..." Lời cảm thán của nhà tạo mẫu bị cô làm cho nghẹn trở lại.

Tô Trầm Ngư vội vàng bổ cứu, giả vờ khen lẫn nhau:

"Đầu tóc và làn da của anh cũng thật tốt quá!"

Nhà tạo mẫu mặt không biểu cảm: "Mặt là hoá trang, tóc là giả."

Ách...Tô Trầm Ngư chân thành tỏ vẻ đồng cảm cho anh ta.

Nhà tạo mẫu chợt hứng khởi:

"Trước kia anh vẫn nhớ mình còn là hot boy trong trường, có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh đưa thư tình đấy!"

Trong trường học kia của anh, chắc chỉ có mình anh là nam sinh duy nhất nhỉ?

"Đáng tiếc thời gian như một mũi tên, thấm thoát thoi đưa, làn da kém đi từng ngày, tóc chỉ cần chải là rớt một đống, ài... chờ tới khi em tới tuổi này của anh, cũng sẽ cảm nhận được phiền não này."

"Hẳn là sẽ không."

Tô Trầm Ngư nói: "Anh là do áp lực quá lớn mà dẫn tới như vậy, thả lỏng nhiều hơn và bổ sung dinh dưỡng cùng giấc ngủ, sẽ được cải thiện rõ ràng."

Nhà tạo mẫu cảm thấy rằng họ không nói chuyện cùng một tần số.

Nói như cô cũng không hề có áp lực ý!

Trong cái làng giải trí nhiều cám dỗ này, dù là nghệ sĩ đứng trên sân khấu hay nhân viên đứng sau sân khấu, ai là người sẽ không bị áp lực? Cô nói cũng thật dễ nghe quá!

"Thật sao? Bổ sung dinh dưỡng và giấc ngủ là có thể cải thiện?" Nhưng mà hai chữ "thật thơm" này đều áp dụng với tất cả mọi người

"Trong lúc gội đầu thì đắp một ít gừng lên da đầu?..."

Tô Trầm Ngư khẽ nghịch quần áo rồi nói nhỏ: "Em nghe nói thế hệ cũ từng dùng loại phương pháp này. Anh cũng có thể thử xem có tác dụng không."

Nhà tạo mẫu nghĩ một lúc: "Em nói cũng phải, trở về anh thử xem."

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Tô Trầm Ngư miệng khô lưỡi khô, Mạc Nhị kịp thời đưa tới một ly nước ấm, giống như có thể đoán trước cô cần vậy. Đào Đào phồng mặt, rõ ràng cô ta cũng muốn đưa nước cho Trầm Ngư, nhưng Mạc Nhị lại đoạt việc của cô ta.

Chờ Tô Trầm Ngư uống nước xong, nhà tạo mẫu liếc mắt nhìn Mạc Nhị: "Vị nam trợ lý này của em thật là giỏi nha."

Tô Trầm Ngư cười mà không nói.

Nhà tạo mẫu đè thấp thanh âm: "Là bạn trai?"

"Đừng nói với anh là không phải. Cả người đều là hàng hiệu, nhìn đôi giày cậu ta đang đeo kia, anh đã từng gặp nhà thiết kế của thương hiệu này, người nổi tiếng đấy! Đôi giày trên chân cậu ta có ít nhất bảy con số. Thấy bộ quần áo kia không, tám con số là ít, tuy nhiên trừ bỏ bệnh tật ốm yếu ra thì cậu ta trông rất đẹp trai, xứng với danh hiệu mỹ nhân ốm yếu này. Một người như vậy, em còn muốn anh tin rằng cậu ta chỉ là trợ lý?"

Ánh mắt của nhà tạo mẫu này cũng thật chuẩn, bất đắc dĩ thôi, người làm trong ngành này mỗi ngày đều phải thiết kế tạo hình cho rất nhiều người có địa vị cao, đôi mắt đã được luyện thành hỏa nhãn kim tinh mất rồi. Chỉ liếc một cái là nhìn ra người nào mặc đồ mới ra mắt nhà ai, đồ chuyên đặt, năm trước ra hoặc là hàng nhái.

Tô Trầm Ngư: "..."

Cô nghe nhà tạo mẫu nói xong theo bản năng quay đầu đi xem giày của Mạc Nhị, chẳng phải chỉ là một đôi giày trắng bình thường thôi sao, tận tám số?

Lúc trước cô còn không cẩn thận đạp một chân lên nó.

Để ý tới anh mắt của cô, Mạc Nhị nghi hoặc nhìn qua, sau đó Tô Trầm Ngư dời tầm mắt đi.

Mạc Nhị khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống giày của mình, lại nhìn Tô Trầm Ngư đang nhỏ giọng nói chuyện cùng nhà tạo mẫu, trong mắt như có suy tư gì.

Nhà tạo mẫu còn tưởng rằng sẽ từ chỗ Tô Trầm Ngư biết được tin tức gì hot, kết quả liền nghe được Tô Trầm Ngư nhỏ giọng nói thầm:

"Vậy thì lần sau phải chú ý, không lại dẫm lên thì quá đáng tiếc."

"..." Nhà tạo mẫu: "Đó thực sự không phải bạn trai em?"

"Anh hóng hớt quá nha."

Tô Trầm Ngư che miệng cười, chỉ lộ ra đôi mắt.

"Vậy chúng ta trao đổi nhé! Em sẽ nói anh ấy có phải bạn trai em không, còn anh thì nói xem anh có bạn trai hay không?"

"Được rồi được rồi, anh nhận thua."

Nhà tạo mẫu đứng hình một lúc, cuối cùng lại lắc đầu cầu xin tha. Cũng thật là kỳ quái, rõ ràng là không quen với cô gái nhỏ này, nhưng sau khi trò chuyện với cô ấy vài câu, anh ta cảm thấy vô cùng thả lỏng, và nếu không chú ý, có lẽ họ sẽ trò chuyện sâu hơn.

Một lúc sau, nụ cười trên mặt nhà tạo mẫu phai nhạt, anh ta chỉnh mái tóc của Tô Trầm Ngư, đột nhiên nói: "Tính tình tốt, cũng không hay."

Nếu tính khí này mà ở trong giới giải trí thì tuy rằng danh tiếng sẽ tốt, tất nhiên ai cũng thích người có tính tình tốt, nhưng đồng thời... tốt tính đồng nghĩa với việc bị bỏ qua và bị ức hiếp.

Ví dụ, nếu có hai vị nghệ sĩ tranh chấp với nhau, một trong hai người được công nhận là có tính nóng nảy, thì mọi người sẽ giải quyết ngay tình huống của nghệ sĩ kia, còn người tính tình tốt thì vì nóng nảy cần sớm giải quyết, cho nên mọi người sẽ trong tiềm thức xem nhẹ người tốt tính này.

Dù sao cũng là người tốt tính, tất nhiên sẽ bị ủy khuất hơn.

Cho dù là giới giải trí, nơi công sở hay bất kỳ một ngành nghề nào cũng đều có một nguyên tắc như vậy.

Tô Trầm Ngư nghe xong, biết người này là đang có ý tốt nhắc nhở, cô cười tủm tỉm:

"Em chỉ đối tốt với những người em thích nha!"

Nhà tạo mẫu bất ngờ, sau đó bật cười:

"Cô nhóc này, thật là ranh ma mà!"

Anh ta lại đè thấp giọng nói:

"Em có biết trước khi em đến, có nhiều người nói rằng em không thể chịu nổi người như Lưu tổng không. Họ nói nếu không phải là do rời đi vì quá tức không chịu được, thì chính là bỏ chạy vì bị Lưu tổng tức giận đuổi đi, sau đó hợp tác bị trở thành phế thải. Một người mới như em không có người chống lưng thì sau này có thể làm gì? Có thể sẽ có một số kịch bản bôi đen em nữa đấy. "

Tô Trầm Ngư nghe giọng điệu quen thuộc của anh ta và hỏi lại: "Những chuyện như vậy đã từng xảy ra trước đây, đúng không?"

"Đương nhiên." Nhà tạo mẫu nói: "Lưu tổng cũng không phải là đèn cạn dầu, càng là nghệ sĩ tính tình tốt, anh ta càng thích lăn lộn, làm sao cho đến khi người này chịu không được mà nổi giận, anh ta liền sẽ càng có lý do chính đáng để quát trở lại, người không có đầu tư hoặc là nhịn hoặc là chạy. Còn về những minh tinh nổi tiếng... Đó chính là một thái độ khác."

"Đã hiểu chưa?"

Tô Trầm Ngư: "Ừm ừm, đã hiểu đã hiểu."

"Okie, tiếp tục làm đi, anh đoán tên joker face đó chắc lại để em quay thêm 2-3 lượt nữa là xong việc... nếu ông ta thực sự không vừa lòng, thì sẽ không tiếp tục khó dễ em."

Quả nhiên, xoay hai vòng trước máy tạo gió xong, Lưu tổng rốt cuộc vừa lòng.

Đúng lúc mọi người nghĩ rằng công việc sắp phải dừng lại, thì cái đầu trọc của Lưu tổng "linh quang chợt lóe" theo một cách nào đó, liếc thấy một cây sáo trúc đang nằm trong góc nhà kho, ông đưa cây sáo trúc cho Tô Trầm Ngư:

"Thử tạo dáng với nó xem."

Sau đó, ông ta quay sang đạo diễn và nói: "Anh có nghĩ rằng hành động cuối cùng của cô ấy thực sự giống như một sự quyến rũ cổ điển không?"

Đạo diễn nghe ông ta nói như vậy xong, cảm thấy cũng gần giống như vậy.

Tô Trầm Ngư cầm cây sáo trúc trên tay, váy và tóc khẽ lay theo làn gió, cô xoay ống sáo một cách điêu luyện và dùng ngón tay vuốt ve lỗ âm.

"Tô Trầm Ngư, đã bao giờ thấy thổi sáo chưa? Chỉ cần đưa nó lên trước miệng và làm như vậy là được."

Lưu tổng nói: "Rồi tạo ra một loại tư thái thật phóng khoáng nhẹ nhàng."

"Lưu tổng hãy chờ một chút, tôi cần làm quen." Tô Trầm Ngư nhẹ nhàng nâng mắt: "Tôi đã lâu không chạm vào cây sáo, để tôi nhớ lại trước đã."

Mọi người: "???"

Ý cô ấy là cô còn biết thổi sáo?!

Mọi người trố mắt, nhìn Tô Trầm Ngư đưa cây sáo trúc ngang môi, nhẹ nhàng thổi, một âm thanh chói tai phát ra.

"..."

Thật là hết chỗ nói, còn tưởng cô có thể thổi sáo, hóa ra chỉ là giả vờ như vậy thôi.

Nhiều người âm thầm bĩu môi.

Một giây tiếp theo, tiếng sáo du dương vang lên.

Tiếng sáo trong trẻo, âm điệu êm dịu, lướt qua tai ai cũng như nghe thấy tiếng suối chảy róc rách trên những phiến thạch anh, thật êm đềm và ấm áp.

Không có âm thanh nào phát ra xung quanh, và ngay cả những nhân viên điều khiển quạt gió cũng đã vô thức điều chỉnh gió ở mức nhỏ nhất, không để nó nhiễu đến tiếng sáo này.

Họ không ngờ rằng Tô Trầm Ngư thực sự đang thổi sáo, nó không hề khó nghe chút nào.

Khi thổi đến âm vực cao nhất, tiếng sáo dừng lại đột ngột, người nghe mê say như từ trong mộng tỉnh lại, Lưu tổng thảng thốt:

"Sao không tiếp tục thổi?"

Tô Trầm Ngư vừa ngây thơ vừa xấu hổ nói: "... Quên khúc."

Cô thật sự đã nhiều năm không thổi sáo, vừa thổi vừa nhớ được nửa bài cũng không dễ dàng chút nào.

Nói đến mới nhớ, cô đã học cách thổi sáo trước khi vào cung.

Sau khi vào cung, nghe nói cẩu hoàng đế thích nghe đàn, các phi tần trong cung học đánh đàn vô cùng hăng say, cô nghĩ muốn thổi sáo để khiến cho mình trông thực độc nhất vô nhị, trổ hết tài năng.

May mắn không làm như vậy.

Cẩu hoàng đế chán ghét tiếng sáo, trong cung cấm tiếng sáo, nếu như có người lén thổi sáo, vậy thì xong đời.

Nghe nói bởi vì cẩu hoàng đế bị thương bởi tiếng sáo hay là bị sợ hãi khi còn nhỏ, nên ông ta mới chán ghét thứ này. Trong lúc rơi vào đường cùng, Tô Trầm Ngư đành phải từ bỏ việc thổi sáo, về phần học đàn sau này, chính vì tiếng đàn có thể khiến bệnh tình của cẩu hoàng đế càng thêm trầm trọng.

Nói trắng ra là, cô học đàn không phải để lấy lòng cẩu hoàng đế mà là để giết hắn.

Cô đã không chạm vào cây sáo bao nhiêu năm rồi, gần như quên mất rằng mình có thể thổi sáo, cô còn kiếm được một số tiền bằng cách dựa vào nó thời còn lưu lạc.

Đã không thổi nó trong một thời gian dài, có chút không quen.

"Không có việc gì!" Lưu tổng lần đầu vỗ tay rất nhiệt tình: "Cô thổi sáo rất hay, không biết bài hát nào cũng không sao. Tôi sẽ chuẩn bị một giai điệu cho cô!"

Chờ đã, đang quay quảng cáo dầu gội đầu cơ mà!

Đạo diễn linh cảm không lành, sau đó nghe được Lưu tổng nói với hắn:

"Tôi muốn đổi sáng ý, đổi bối cảnh thành cổ vận như thế nào?"

"Không! Được!"

Đạo diễn rất kiên quyết:

"Vừa rồi anh chỉ muốn cô ấy thổi sáo cũng thôi, thay đổi bối cảnh? Vậy thì tất cả mọi thứ phải được thực hiện lại, tôi không muốn mình làm việc vô ích vào ngày hôm nay. Lão Lưu, đây là công việc, không phải nơi để anh làm loạn đâu, chuyện khác tôi có thể đồng ý, chuyện này thì không được!"

"Nếu anh nhất ý cô hành, vậy thì cái gì cũng đừng làm!"

Đối với những người cấp dưới như họ, dù là đạo diễn hay Lưu tổng thì họ đều là kim chủ ba ba cả. Hai vị kim chủ lúc này đang cãi nhau chí chóe, ai nấy đều sợ hãi chẳng dám hít thở. Tô Trầm Ngư vẫn vô tư ngắm cây sáo trên tay.

Đã không cầm nó nhiều năm rồi, lúc này mới có cảm giác tìm lại được thứ mình đã đánh mất.

Chờ cô ngắm xong cây sáo, bên kia Lưu tổng cuối cùng cũng nhượng bộ.

Ý của đạo diễn là, nếu ông ta muốn Tô Trầm Ngư hoàn thành bối cảnh đẹp đẽ trong tưởng tượng kia của mình thì tự đi mà tìm một quảng cáo khác phù hợp hơn, đừng đến đây phá đám.

Lưu tổng thở phì phì, không hé răng.

Tô Trầm Ngư giơ sáo trúc lên, ngây thơ mà đặt câu hỏi:

"Vậy tôi... còn cần chơi nữa không? Nửa khúc sau tôi nhớ ra rồi!"

Lưu tổng nghe vậy, sắc mặt càng thối.

Đạo diễn xua tay: "Không cần không cần, cứ như vậy đi."

Vốn dĩ có thể quay xong tối đa trong hai giờ, nhưng lại kéo dài một ngày, đã là nghiêm trọng tăng ca. Tô Trầm Ngư vào phòng thay quần áo, Cảnh Điền nhìn thấy sắc mặt Lưu tổng không tốt, suy nghĩ một chút, lo lắng kim chủ ba ba sẽ đổ lỗi cho bà tổ tông này, vì vậy anh ta vội vàng chạy đến và chuẩn bị để hỏi thăm.

Không ngờ, nhìn thấy anh ta đi tới, vẻ mặt u ám của Lưu tổng biến mất không sót lại chút gì, nụ cười tủm tỉm thân thiết cũng khôi phục lại.

"Lưu tổng, biểu hiện hôm nay của Trầm Ngư chúng tôi..."

Anh còn chưa dứt lời, Lưu tổng liền cười ha hả nói:

"Trầm Ngư của mấy người nha! Rất có tiềm lực, là một cô gái rất ưu tú, thực không làm thất vọng cái tên này!"

Cảnh Điền có chung vinh dự, sống lưng ưỡn càng thẳng.

"Tính tình tốt, có lễ phép, nghe lời." Lưu tổng tán dương không ngừng: "Mấu chốt là rất có tài hoa."

"Tôi chỉ yêu cầu cô ấy tạo dáng, không ngờ rằng cô ấy thực sự biết thổi sáo. Hơn nữa cũng thổi rất hay! Cậu đã nhặt được bảo tàng rồi đấy!"

Cảnh Điền vừa nghe, vừa cảm thấy rất hài lòng, anh ta biết người Lưu tổng này, nổi tiếng là khó đối phó, Tô Trầm Ngư chỉ là một minh tinh mới nổi, nếu ông ta không thật sự thích thì sao có thể khen ngợi nhiều như vậy.

Anh ta nói một cách khiêm tốn và tự hào: "Trầm Ngư đúng là biết rất nhiều thứ".

Lưu tổng đổi chuyện:

"Thật tình cờ là bên tôi có một bộ phim truyền hình. Có một số tập yêu cầu đệm bằng tiếng sáo, nếu Tô Trầm Ngư có hứng thú có thể thử xem."

Lưu tổng đương nhiên có thể tìm được một người thổi sáo chuyên nghiệp, nhưng các thương nhân luôn biết tính toán thiệt hơn. Những người thổi sáo chuyên nghiệp lại rất đắt tiền, mà hiện tại Tô Trầm Ngư chỉ là một người mới, còn biết thổi sáo, thổi cũng khá tốt! Đương nhiên bây giờ phải tận dụng cô ấy ở điểm này rồi!

Nếu về sau cô nổi tiếng hơn, muốn tìm cô mời thổi sáo á, tuyệt đối không có khả năng!

Hơn nữa đây là ông ta đang cho cô một cơ hội, không đề cập tới tiền thì có lẽ còn hớt được một "hàng" chơi cùng.

Đây chính là cơ hội, Cảnh Điền đương nhiên sẽ không bỏ qua, vội vàng nói: "Tôi sẽ hỏi ý kiến Trầm Ngư một chút."

Cảnh Điền ngay lập tức tiến vào phòng thay đồ, thấy Mạc Nhị đứng sau Tô Trầm Ngư, nhẹ nhàng bóp vai cô để giảm đau, tuy rằng biết cô coi anh ta là một đại thái giám, nhưng hai người lại cách quá gần!

Không cam lòng yếu thế, Đào Đào ngồi xổm bên chân Tô Trầm Ngư, giúp cô bóp chân.

Cảnh Điền: "..."

Cảnh Điền vẫy tay với Mạc Nhị, để anh ta đi ra ngoài đợi, Mạc Nhị liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nghe lời đi ra. Anh ta được hệ thống giao nhiệm vụ bóp vai cho Tô Trầm Ngư, mặc dù đóng vai trợ lý vì để tăng đường sinh mệnh, nhưng anh ta cũng không có sở thích phải phục vụ người khác, đúng lúc Cảnh Điền đã yêu cầu nên anh ta thuận theo rời đi.

Cô gái đó quả thực rất yên tâm tận hưởng sự phục vụ của anh ta.

Không hiểu sao Mạc Nhị vừa buồn cười vừa tức giận.

Kết hợp chúng lại, hình thành dở khóc dở cười.

Cảnh Điền lập tức đem ý tứ của Lưu tổng nói hết.

Tô Trầm Ngư nghe xong, hỏi: "Tiền đâu? Nhiều không?"

Cảnh Điền đau tim: "...Lúc này không cần hỏi tiền! Đây là cơ hội!"

Mạc Nhị khẽ nhướng mày:

"Vì sao không đề cập tới tiền, nếu Trầm Ngư đáp ứng hỗ trợ vất vả ghi âm, nên không thể thiếu dù một phân tiền, hơn nữa giá cả cũng không thể thấp."

Cảnh Điền: "???"

Liên quan gì đến cậu!

Đôi mắt Tô Trầm Ngư sáng lên nhìn về phía Mạc Nhị, đại thái giám quả là người hiểu rõ tâm tư của bổn cung nhất!

Mạc Nhị nhận lấy ánh mắt của Tô Trầm Ngư, khẽ mỉm cười, đôi môi tái nhợt có chút huyết sắc, nói với Cảnh Điền:

"Thôi, để tôi nói chuyện với Lưu tổng đi."

"Được được được." Tô Trầm Ngư gật đầu cái rụp: "Cố lên tiểu Mạc... Nhị!"

Suýt chút nữa bật thốt lên "Tiểu Mạc Tử".

Khi Mạc Nhị mở cửa đi ra ngoài, Cảnh Điền mới phản ứng lại, trợ lý mới tới kia không chỉ cướp công việc trợ lý của Đào Đào, mà giờ anh ta còn mẹ nó cướp luôn công việc làm người đại diện của mình???

Đào Đào đang gối đầu lên chân Tô Trầm Ngư, ​​ném cho anh ta một ánh mắt đồng bệnh tương liên đáng thương của "những người cùng lưu lạc thiên nhai".

Cảnh Điền: "..."

Phản rồi!

Lưu tổng không chờ được Cảnh Điền đến, ngược lại phát hiện vị trợ lý hôm nay không ngừng đưa đồ ăn cho Tô Trầm Ngư, mạnh mẽ nhập kính khiến cho ông ta không thể không nhớ tới kia đang đi đến gần.

Người đàn ông có vóc dáng gầy ốm đứng lại trước mặt ông ta, rõ ràng không có làm ra động tác đặc thù gì, nhưng thời khắc này, vị trợ lý có khí chất tri kỷ như áo bông nhỏ kia giờ đây đã thay đổi khác hẳn.

Cái ánh mắt này...

Như... như là một hùng sư đang sắp thức tỉnh.

Ánh mắt Lưu tổng hiện lên vẻ kinh nghi không rõ, chỉ thấy người kia chậm rãi mở miệng, giọng nói khiến người bỗng dưng lạnh run.

"Lưu tổng, chúng ta nói chuyện nhé?"

Hết chương 41.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro