CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Bún Đậu Nước Mắm]

Âm thanh thanh thuý bỗng nhiên vang lên, ba người Tạ gia đều cảm thấy sửng sốt, mặt mũi kinh ngạc, đồng thời hướng mắt nhìn chằm chằm Tống Lăng.

Tống Lăng đứng bên cạnh đã nghe rất rõ ràng. Tạ tiểu thư có người trong lòng, nàng không nghĩ gả cho những người khác.

Nhưng Tống Lăng không có người trong lòng, cũng không có người thích nàng, nàng gả cho ai đều không có vấn đề.

Nghĩ đủ, nàng liền lấy hết dũng khí, tiến lên nói: "Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, ta có thể thay Tạ tiểu thư lập gia đình, nhưng ta có chuyện cần các ngươi hỗ trợ."

"Ngươi nói, ngươi nói, chỉ cần chúng ta làm được, chúng ta nhất định sẽ giúp!" - Tạ phu nhân nghe xong, liền kích động, đột nhiên đứng mạnh lên.

"Phu nhân!" - Tạ đại nhân giữ tay phu nhân, muốn nàng đừng hồ nháo, Tạ phu nhân trực tiếp đánh gẫy lời hắn, lớn tiếng nói: "Ngươi đừng nói nữa. Dù sao hiện tại chúng ta cũng không nghĩ được ra biện pháp tốt nào khác, người kia cũng chưa từng gặp qua Uyển nhi, ai gả đến đều giống nhau."

Tạ phu nhân đang chìm trong tuyệt vọng, bỗng nhiên nắm lấy được một cọng rơm rạ có khả năng cứu mạng, nàng từ trên giường đi xuống, nắm chặt lấy tay Tống Lăng, kích động nói: "Cô nương, ngươi vừa mới nói cần chúng ta hỗ trợ cái gì?"

Vừa dứt lời, Tống Lăng bỗng nhiên quỳ rạp trên mặt đất.

"Cô nương!" - Tạ phu nhân muốn nâng Tống Lăng dậy, Tống Lăng không chịu, tiếp tục quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, trong mắt đã tràn đầy nước mắt: "Phu nhân, mong ngày hãy cứu lấy cha ta."

Truyện được viết duy nhất tại wattpad haphuongng12 [Bún Đậu Nước Mắm]

-----

Buổi trưa, Tống Khê nấu cháo cho phụ thân. Phụ thân uống xong, một lát sau lại tiếp tục mệt nhọc.

Tống cha gần đây càng thích ngủ, hắn nghĩ bản thân mình một ngày nào đó sẽ qua đời khi đang ngủ. Chết đang ngủ cũng tốt, không quá mức đau khổ.

Sau khi phụ thân ngủ, Tống Khê đem bát đũa thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị trở lại phòng đọc sách. Đã sắp sang năm mới, trường học cho nghỉ, phải đợi sang năm mới tiếp tục lên lớp, cho nên bình thường đều tự mình ở nhà đọc sách.

Từ phòng bếp đi ra, đang chuẩn bị về phòng, xa xa đã thấy Tống Lăng mang người từ bên ngoài trở về.

Tống Khê mắt sáng lên, vẻ mặt lộ rõ vẻ kinh hỉ: "Tỷ. Thế nào hôm nay ngươi lại về sớm như vậy."

Tống Lăng ngày thường vào trong thành từ sáng sớm, đến tận chiều tối mới trở về, nhưng mà hiện tại là buổi trưa, mới qua giờ ngọ mà thôi.

Tống Khê thấy tỷ tỷ trở về, kích động từ trong phòng chạy ra, nhưng khi tới gần mới phát hiện phía sau tỷ tỷ còn một ông lão đầu bạc đi theo.

Tống Khê ngẩn người, chạy nhanh tới: "Tỷ, đây là?"

"Đây là Bạch đại phu, là đại phu tốt nhất thành Ích Châu chúng ta." - Tống Lăng nhìn hòm thuốc đeo trên vai của Bạch đại phu, cao hứng nói, ánh mắt cong lên như trăng khuyết.

Vị địa phu này thời điểm còn trẻ tuổi chính là ngự y trong cung, sau này lớn tuổi liền hồi hương, liền ở Ích Châu mở một tiệm thuốc. Nhưng vị Bạch đại phu này ngày thường chỉ xem bệnh cho những nhà quyền quý, tiểu dân thường như Tống Lăng đến đại phu phổ thông còn không mời nổi, huống chi là hồi hương ngự y.

Nàng vừa mới đem tình huống theo nhà nói cho Tạ đại nhân cùng phu nhân, Tạ phu nhân lập tức phái người mời Bạch đại phu đến. Tạ phu nhân đã đáp ứng nàng, bất kể cần dùng đến bao nhiêu tiền, nhất định sẽ giúp nàng đem bệnh của cha chữa khỏi.

Đối với Tống Lăng mà nói, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho cha, việc lập ra đình quả thực rất đơn giản.

Tống Lăng cung kính mời vị đại phu vào trong nhà. Ba người vừa vào tới nơi, liền nghe thấy động tĩnh từ phòng ngủ của Tống cha.

Tống Lăng bước lên trước, kích động nắm tay phụ thân nói: "Cha. Ta đã mời được đại phu đến cho ngài."

Tống cha ngây người, nhìn vị tiên sinh râu bạc đứng sau Tống Lăng, theo bản năng từ trên giường ngồi dậy: "Vị này là..."

Tống Lăng vội nói: "Cha, đây là Bạch đại phu, là vị đại phu tốt nhất Ích Châu, là ngự y trong cung, y thuật cao tay, khẳng định có thể chữa khỏi bệnh cho người."

"Tống cô nương, trước hết hãy đỡ người nằm xuống, ta liền đến chuẩn bệnh cho hắn."

"Thật tốt. Cảm ơn Bạch đại phu." - Tống Lăng đỡ phụ thân nằm xuống, sau đó liền đứng sang một bên, nhường vị trí cho đại phu.

Thời điểm, đại phu đang chuẩn bệnh cho phụ thân, Tống Khê lặng lẽ kéo y phục của Tống Lăng, nhỏ giọng nói: "Tỷ, ngươi qua đây một chút."

Nói xong, liền nhanh chóng bước ra ngoài phòng.

Tống Khê tuy nhỏ tuổi nhưng đã rất hiểu chuyện. Tống Lăng đoán được hắn muốn hỏi cái gì, quả nhiên, vừa đi ra, Tống Khê vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng: "Tỷ, ngươi lấy đâu ra tiền mời đại phu?"

Trong thành, những đại phu có tiếng đều đòi một lượng bạc tiền khám bệnh, vị ngự y này chỉ sợ không phải một chút tiền là có thể mời.

Tống Lăng biết đệ đệ sẽ hỏi, trên đường về cũng đã nghĩ lấy cái cớ, nói: "Là lão bản nương ở Cẩm Tú trang giúp ta mời đại phu."

"Cẩm Tú trang?"

"Ân. Ngươi vẫn biết bình thường những thứ ta nhận thêu đều là từ Cẩm Tú trang, ta làm cho Cẩm Tú trang nhiều năm như vậy, phu nhân ở đây thấy tay nghề của ta không tệ, bọn họ lại muốn mở một cửa hàng ở kinh thành, muốn ta đi kinh thành nhận việc."

"Kinh thành?" - Tống Khê nghe xong, cả kinh mở to mắt: "Ngươi muốn đi kinh thành?"

"Ân. Bọn họ sắp khai trương tiệm mới, người làm không đủ, lão bản nương nói chỉ cần ta đi kinh thành, liền cho ta quản lý tiệm thêu, giúp đỡ quản thúc cửa hàng, một tháng sẽ cho ta một lượng bạc."

"Một lượng bạc?" - Tống Khê khiếp sợ không nói nên lời, hắn một chút cũng không tin: "Vì sao ngày trước Cẩm Tú trang không mời tỷ tỷ a? Chỉ để cho nàng làm ít việc vặt, tính số lượng thành phẩm trả tiền."

"Bọn họ ngày trước không thiếu người nha." - Tống Lăng nói.

Tống Khê tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng không dễ dàng lừa gạt, có chút hoài nghi nhìn Tống Lăng: "Tỷ, ngươi không phải đang gạt ta đi? Ngươi đến tột cùng muốn đi kinh thành làm cái gì?"

Đột nhiên mời đến đại phu tốt nhất Ích Châu, đột nhiên lại muốn đi kinh thành, Tống Khê bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thần sắc căng thằng, một tay giữ chặt Tống Lăng: "Tỷ. Người không phải sẽ làm việc gì dại dột chứ?"

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ta thực sự đi làm nghề thêu, ngươi nếu không tin, đi hỏi lão bản Cẩm Tú trang."

Truyện được viết duy nhất tại wattpad haphuongng12 [Bún Đậu Nước Mắm]

----

Tống cha là bị tổn thương phổi, lại bị bệnh nhiều năm, tuy rằng có thể trị bệnh, nhưng không phải chỉ một chốc một lát là được.

Lão tiên sinh cho Tống cha ngâm chân, lại châm cứu cho hắn.

Châm cứu mỗi ngày, lão tiên sinh đề nghị Tống cha chuyển đến chỗ hắn chữa bệnh, vật dụng đầy đủ, cũng dễ dàng quan sát tình huống.

Tống cha vừa nghe vội vàng xua tay: "Không cần vất vả như vậy, thân thể ta vẫn như vậy, trị hay không trị đều như vậy, ta không đi y quán, không đi."

Đi y quán, bao nhiêu tiền cho đủ a?

Tống cha kiên trì không chịu đi.

Tống Lăng biết phụ thân đang lo lắng cái gì, quay đầu nhìn lão tiên sinh: "Bạch đại phu, ngài nói đúng, ngài yên tâm đi, ngày mai ta sẽ đưa cha đến y quán."

"A Lăng!"

"Cha. Có việc gì chúng ta chờ một lát lại nói." – Nàng nói xong liền xoay người: "Đại phu, ta đi ra cũng ngài, mời ngài đi bên này."

Tri phủ đại nhân đã phái xe ngựa chờ sẵn ở cửa thôn. Tống Lăng tiễn lão tiên sinh lên xe ngựa, nhìn xe ngựa chạy ra khỏi cửa thôn, mới xoay người lại, trở về nhà.

Phụ thân không biết đã xuống giường từ khi nào, vừa vào phòng liền nắm chặt tay nàng: "A Lăng. Ngươi lấy tiền ở đâu mời đại phu? A Khê nói ngươi muốn đi kinh thành? Là thật hay giả?"

Tống Lăng đỡ phụ thân ngồi xuống, gật đầu nói: "Đúng là ta muốn đi. Cha, ngày mai ta sẽ đi."

"Ngày mai? Thế nào đột nhiên lại như vậy a? A Lăng, ngươi tột cùng muốn đi kinh thành làm cái gì? Ngươi vạn lần không thể vì một lão già này mà làm gì ngu ngốc a." - Tống cha sốt ruột sợ hãi, đột nhiên kịch liệt ho khan đứng lên.

"Cha, ngài nói chậm một chút." - Tống Lăng vội vỗ vỗ nhẹ lưng phụ thân, rót một chén nước đưa qua: "Ngài uống nước."

" A Lăng. Ngươi nói thật với cha, ngươi cuối cùng là từ đâu có tiền mời đại phu? Ngươi còn muốn ta đến y quán, ngươi có biến hay không ở lại y quán mỗi ngày hết bao nhiêu tiền?"

Tống Lăng không dám nói cho phụ thân cùng đệ đệ là mình phải giúp người khác gả đến kinh thành. Nếu nàng nói, nhất định phụ thân cùng đệ đệ sẽ không để nàng đi. Cũng may nàng đã cùng lão bản nương Cẩm Tú trang nói trước, liền giải thích: "Cha, ta đã nói với A Khê, là lão bản nương Cẩm Tú trang bỏ tiền giúp ta mời đại phu."

"Điều này sao có thể. Làm sao vô duyên vô cớ người ta lại giúp ngươi?" - Tống cha hoàn toàn không tin, nắm tay nữ nhi: "Nữ nhi a. Cha không chữa bệnh, sống hay chết liền mặc cho số phận quyết định đi, ngươi cũng đừng vất vả kiếm tiền như vậy, chờ ngày mai ta đi tìm bà mối nói chuyện hôn nhân cho ngươi, ngươi lập gia đình đi, đừng để cha liên luỵ."

Tống Lăng trong lòng ê ẩm, nớc mắt đảo quanh trong hốc mắt, nghiẹn ngào nói: "Cha, ngài đừng nói bậy, ngài sẽ sống lâu trăm tuổi."

Tống Lăng ngày mai muốn theo người đi kinh thành, buổi chiều hôm đó, Tống Khê lặng lẽ chạy tới trong thành. Hắn không tin lời Tống Lăng nói, nên muốn đến gặp mặt lão bản nương Cẩm Tú trang hỏi chuyện. Nào ngờ vừa hỏi, lão bản nương cùng tỷ tỷ nói giống nhau như đúc.

Gió to bụi bặm, lão bản nương cầm chổi lông gà quét ở quầy hàng, cười nói: "Ta cũng không phải cho không tỷ tỷ ngươi, cho phụ thân ngươi tiền chữa bệnh. Về sau hàng tháng, tiền công tỷ tỷ ngươi được bao nhiêu trừ bấy nhiêu, hiểu chưa?"

Từ trong thành trở về, Tống Khê cuối cùng cũng tin tưởng lời tỷ tỷ nói là thật, đi kinh thành làm nghề thêu, buổi tối nhịn không được đi theo Tống Lăng nói: "Tỷ, ta muốn đi cùng ngươi."

Tống Lăng ngồi xổm ở bờ sông giặt quần áo, nghe xong nhảy dựng: "Ngươi đi làm cái gì? Ngươi không chịu đọc sách?"

"Ngươi một thân một mình ở bên ngoài, ta lo lắng."

Tống Lăng vừa cảm động vừa buồn cười: "Ta đã lớn như vậy, có gì mà phải lo lắng, nếu thực sự có việc gì, tiểu hài nhi như ngươi có thể giúp ta cái gì?"

Sau này ở kinh thành, nàng cũng không biết chờ đợi cái gì, nàng cũng không biết tương lai chính mình sẽ ra sao. Có lẽ một ngày thân phận bại lộ, sẽ phải chết đi?

Nàng cúi đầu cầm y phục, trong lòng có chút loạn.

Tống Khê theo bản năng ưỡn ngực: "Tỷ. Ta đã 12 tuổi, ta có thể bảo vệ ngươi."

"Đừng ngốc nghếch như vậy. Ngươi ở nhà chiếu cố cha, khi nào có thời gian ta sẽ trở lại gặp cái ngươi."

"Tỷ..."

Tống Lăng ngẩng đầu, biểu cảm phá lệ nghiêm túc nhìn đệ đệ: "A Khê. Ta không ở nhà, cha đều do ngươi chiếu cố."

Ánh mắt Tống Khê phiếm hồng, trong lòng dường như bị dao dâm. Hắn vẫn biết tỷ tỷ không có nhà, nhiệm vụ chiếu cố cha là của hắn, hắn không thể để tỷ tỷ lo lắng. Nếu hắn lớn hơn thì tốt rồi, có thể bảo hộ tỷ tỷ.

"Tỷ, chờ cha khoẻ hơn, ta sẽ đến kinh thành tìm ngươi." - Tống Khê bông nhiên nói.

Tống Lăng giật mình, ánh mắt có chút trốn tránh, nàng vội gục đầu xuống, tiếp tục giặt quần áo: "Đến lúc đó rồi nói tiếp."

Đi đến kinh thành sẽ phát sinh điều gì, chính nàng hiện tại cũng không rõ.

Truyện được viết duy nhất tại wattpad haphuongng12 [Bún Đậu Nước Mắm]

----

Trước khi đi kinh thành, Tống Lăng đưa phụ thân đến y quán, dàn xếp ổn thoả, sau đó tạm biệt phụ thân cùng đệ đệ.

Tống Khê sống chết muốn đưa này, từ trong y quán chạy đến.

Tống Lăng muốn đi Tạ gia, Tống Khê liên tục muốn đuổi theo nàng, nàng đi cũng không xong, cuối cùng dừng hẳn lại, quay đầu, vô cùng nghiêm khắc trừng mắt nhìn hắn: "A Khê. Ngươi đừng đi theo ta nữa, trở về chiếu cố cha, hiện tại ta phải đi."

Tống Khê giữ chặt tay tỷ tỷ, hốc mắt đỏ bừng: "Tỷ. Ta luyến tiếc ngươi."

Tống Lăng suýt khóc, ánh mắt chua xót: "Ta cũng luyến tiếc ngươi với cha, nhưng ta phải đi kiếm tiền, ngươi mau nghe lời, trở về đi."

Tống Lăng cố nén suy nghĩ rơi nước mắt xúc động, vỗ vỗ bả vai Tống Khê: "Trở về đi."

Nói xong, nàng liền xoay người đi, ôm gói đồ đi về phía trước.

Tống Khê còn đi theo phía sau, Tống Lăng quay đầu, ánh mắt đỏ bừng: "A Khê, trở về đi."

Tống Khê đi theo vài bước, cuối cùng cũng dừng chân. Cách một đám người, tỷ đệ càng lúc càng cách xa.

Tống Lăng chưa bao giờ đi xa nhà, chưa bao giờ rời khỏi người thân, nhưng lúc này đây, thật sự là đi rồi. Vừa đi, không rõ khi nào mới có khả năng trở về, cũng không biết còn có thể trở về hay không? Trong lòng nàng khó chịu, xoay người chớp mắt, nước mắt bỗng nhiên trào ra mãnh liệt.

Tống Khê ở sau hô to: "Tỷ, ta rất nhanh sẽ tới tìm ngươi."

Tống Lăng cắn chặt môi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Truyện được viết duy nhất tại wattpad haphuongng12 [Bún Đậu Nước Mắm]

----

Kinh thành. An Nam Vương phủ.

Đêm tĩnh mịch như nước, xung quanh che phủ bởi cây xanh tựa như rừng hoa viên.

Trong đình hóng mát, Lương Chinh một thân y phục màu đen, ngồi ngay ngắn ở bàn đá, bưng bầu rượu, rót vào trong chén mình. Bề ngoài vững vàng, ngũ quan sáng sủa, mũi cao thẳng, lông mày kiếm mắt sáng, nét mặt nặng nề, trên mặt tỏ vẻ lạnh như băng, không có chút hiểu cảm. Do hàng năm đưa quân đi tác chiến, cả người đều mang một cỗ lãnh liệt.

Ngồi đối diện, Lương Tẫn nhìn nhị ca của mình thở dài: "Nhị ca, không phải ngươi nói sắp thành thân sao, ngươi trưng ra khuôn mặt lạnh như băng, không sợ doạ đến nương tử?"

Lương Chinh ngước mắt, lãnh đạm nhướng mắt nhìn hắn: "Cho nên?"

Lương Tẫn uống một chút: "Ca. Thói quen tiếc chữ như tiếc vàng của ngươi cũng chưa sửa?"

Lương Chinh liếc hắn một cái: "Ngại không có việc gì làm?"

Lương Tẫn: "A?"

Lương Chinh hạ giọng, thanh âm lãnh đạm nói: "Ngại không có chuyện gì làm, sáng ngày mai đi giáo trường chạy bộ một trăm vòng, không chạy đủ liền không ăn cơm, ta để Lục Y giám sát ngươi."

Dứt lời liền đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, thân hình đứng thẳng, thản nhiên bước ra khỏi đình hóng mát.

Lương Tẫn ngơ ngác ngồi trong đình hóng mát, nửa ngày không phản ứng đi lại.

Một...Một trăm vòng??? Mẹ nó chứ. Đây là muốn lấy mạng của hắn.

Hắn hô to: "Nhị ca. Ta sai rồi. Ta về sau không quản ngươi, ngươi liền một ngày không nói một câu cũng được, mặ lạnh câm điếc cũng được, ta đều không quản ngươi, ta...."

"Hai trăm vòng."

Lương Tẫn: "....!!!!"

Lương Tẫn đứng ở đình hóng mát, nhìn bóng lưng của kẻ vô tình vô nghĩa phía trước, tức đến thở không thông, liên tục vỗ ngực. Hắn là hoạ từ miệng mà ra a?

Hắn bỗng nhiên có chút đồng tính tới tẩu tử tương lai, tính tình mặt lạnh như Diêm vương của nhị ca hắn, cùng hắn nên vợ nên chồng, không bị buồn chết cũng bị hù chết.

--------------------

Truyện được viết duy nhất tại wattpad haphuongng12 [Bún Đậu Nước Mắm]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro