Chương 33: Hợp tác với Tống Hoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bơ
Beta: Tĩnh

**********

Ngày hôm sau, Khương Trà dậy thật sớm, đến bệnh viện thăm Tiêu Tự xong cô quay về nhà trang điểm, miễn cưỡng che đi sắc mặt nhợt nhạt.

Khương Trà cầm túi ra ngoài, đến cổng tiểu khu lúc 9h30, thấy thư ký Trương đã đứng đợi sẵn, đón cô lên xe. Chưa đến 10h, xe đã dừng tại tầng hầm Tống thị, Khương Trà đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi lên. Tống Hoài gạt hết công việc đang nhàm chán xoay bút, thấy Khương Trà bước vào, trong mắt Tống Hoài lóe lên một tia sáng, đứng dậy đưa tay về phía cô.

"Khương tiểu thư, hân hạnh được gặp mặt."

Khương Trà nhẹ nhàng chạm vào tay anh ta rồi rút tay lại ngay, thản nhiên ngồi xuống.

Tống Hoài nhíu mày, cũng cà lơ phất phơ ngồi xuống, bắt chéo chân. Thư ký Trương đang định nói gì đó, tiểu bá vương Tống Hoài chỉ tay.

"Trương Bí, mau đi pha hai tách cà phê." Anh ta lại vỗ trán một cái, hỏi Khương Trà: "Khương tiểu thư muốn uống gì?"

"Trà sữa nướng trân châu đen, nóng."

Tống Hoài vừa cười vừa hất cằm về phía thư ký Trương:

"Hai cốc trà sữa nướng trân châu đen, nóng."

Khương Trà và Tống Hoài không ai nhắc đến chuyện chính, chỉ tán gẫu về những chuyện vô thưởng vô phạt thời thơ ấu, cho đến khi thư ký Trương mang hai ly trà sữa vào, đóng cửa, ra ngoài canh gác.

Khương Trà nhìn lướt qua ly trà sữa, mở miệng: "Tôi sẽ không tha thứ, tôi mong anh Tống có thể giúp tôi lật đổ Tiêu Tông."

Tống Hoài hút trà sữa trân châu, miệng nói không rõ tiếng: "Sao cô lại nghĩ tôi có cái năng lực đó?"

Khương Trà mặt không biến sắc, khen ngợi: "Tổng giám đốc Tống tuổi trẻ tài cao, thông minh cơ trí, năng lực xuất chúng ..."

Tống Hoài được khen phổng mũi, thoải mái gật đầu: "Tôi thích người thành thật như cô, nói xem nào, cô có manh mối gì."

Khương Trà cắn môi, lấy USB và hợp đồng chuyển nhượng cổ phần từ trong túi xách, đẩy qua.

"Hôm nay khẩu vị không tốt, trà sữa cũng không muốn động đến, phiền tổng giám đốc Tống giúp tôi xử lý."

Tống Hoài gật gật đầu, nghiêm túc: "Không nên lãng phí."

Sau đó anh ta vui vẻ uống trà sữa.

Khác với phản ứng của Khương Trà, Tống Hoài càng xem nội dung trong USB càng phấn khích, cuối cùng thoả mãn nhìn sang Khương Trà: "Vậy, hợp tác vui vẻ?"

Khương Trà cười: "Hợp tác vui vẻ."

Tống Hoài có chút không nỡ, sờ sờ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, quyết tâm đẩy trả lại.

"Cái này tôi không nhận được, dù sao tôi cũng không giúp được gì nhiều."

Khương Trà cười tươi dịu dàng, lắc đầu: "Nếu không có tổng giám đốc Tống, một mình tôi căn bản không làm được, huống hồ bây giờ tổng giám đốc Tống đang cần là bạn bè, tổng giám đốc Tống vẫn nên nhận lấy coi như đó là thành ý của tôi."

Tống Hoài vuốt ve hợp đồng, đứng lên: "Vậy tôi xin nhận, nhận người bạn là cô, sau này cô có việc gì hãy nói với tôi, tôi sẽ không từ chối."

Khương Trà từ chối không để người của Tống Hoài đưa về, ra khỏi Tống thị, ánh mặt trời đầu xuân chiếu lên người cô, Khương Trà khép vạt áo khoác đi vào quán trà sữa gần đó gọi một ly trà sữa nóng, ngồi bên cửa sổ chậm rãi uống.

Phía Tiêu Tự chuẩn bị chứng cứ rất đầy đủ, bất luận là vào tay cha Khương hay Tống Hoài đều lợi hại nhưng Khương Trà không dám đánh cược, cha Khương không thích Tiêu Tự, huống chi ông và cô xem như đã đoạn tuyệt quan hệ, Khương Trà sợ ông quay đầu hại Tiêu Tự thêm một phen.

Tống Hoài thì khác, trong ký ức, ngoài mặt anh ta có vẻ cà lơ phất phơ nhưng thực chất lại có tâm hồn trong sáng, chỉ khi hợp tác với kiểu người này, Khương Trà mới có thể yên tâm được.

Uống trà sữa xong, Khương Trà bắt xe đến bệnh viện, ngồi trên ghế dài trước cửa phòng ICU cả ngày. A Thất đến đưa cơm hai lần, Khương Trà nhạt miệng không muốn ăn, A Thất không khuyên nổi đành cùng Thập Nhất ngồi xổm ở cách đó không xa, trông chừng cô sợ cô không chịu nổi mà ngất xỉu.

Đến đêm, Khương Trà mới cảm thấy hơi đói bụng, bảo A Thất mua về vài món chậm rãi ăn một ít.

A Thất và Thập Nhất, hai người đàn ông to lớn ở cạnh không biết phải nói gì, tiếp tục ngồi xổm, Khương Trà nhìn dáng vẻ ấm ức của bọn họ, vẫy vẫy tay: "Lại đây ngồi đi."

A Thất và Thập Nhất ngồi cách Khương Trà hai ba chỗ ngồi, hay tay đặt lên nghiêm chỉnh như hai học sinh tiểu học ngoan ngoãn.

Hết chương 33.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro