Chương 13: Bảo bảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong Vũ là con trai trưởng của lão đại Phong Mạc bang- Phong Lạc. Từ nhỏ đã được ấn định đi theo con đường tràn ngập đánh giết máu me, một thế giới chỉ chứa đựng bạo lực và tranh giành quyền lực.

Nhưng Phong Vũ không muốn, vì cậu biết mẹ sợ hãi những gì bố làm, mẹ mong cậu sẽ sống mà nụ cười tươi sáng luôn nở trên môi.

Vì thế, mẹ đã đưa cậu đến ở nhờ nhà một người bạn, Phong Vũ lần đầu tiên trong đời rời khỏi Phong gia, thậm chí mẹ còn không mang Tiểu Tần đi cùng cậu.

"Mẹ ơi, Tiểu Tần sao không được đi? Ai chơi với con bây giờ?"

Tiêu Diệp nhìn con trai, bà xoa đầu Phong Vũ trả lời bằng ánh mắt ngập nước

"Vũ nhi con nghe mẹ nói này, Tần nhi và con có hai số phận khác nhau, con là anh lớn, con phải thay bố gánh vác đại nghiệp Phong Mạc bang, còn Tần nhi là em út, sẽ đảm nhiệm vai trò đứng đầu tập đoàn của ông nội...Nhưng...mẹ khônh thể đưa em đi"

Phong Vũ khó hiểu nhìn mẹ, tại sao chỉ có mình cậu phải gánh vác Phong Mạc bang, cậu sợ lắm, lúc nào cũng chỉ thấy bố giết người, thấy xác chết tràn lan, thấy những ánh mắt van xin cứ chĩa về cậu.

Cậu không muốn, không muốn phải hại họ, không muốn làm ai phải buồn hay khóc.

Còn Tần nhi, hai anh em cậu vốn rất thân nhau mà, lúc nào em ấy cũng cùng cậu chơi cùng Tiểu Cẩu, cùng cậu chăm sóc vườn hoa, cùng cậu học, cùng cậu đánh đàn....

Phong Vũ tựa đầu vào lòng mẹ, ánh mắt mẹ chất chứa nỗi buồn u uất và muộn phiền.

Không, mẹ ơi đừng khóc

Con sẽ bảo vệ mẹ, sẽ cho mẹ sống thật yên bình và hạnh phúc.

"Vũ nhi...mẹ xin lỗi....mẹ chỉ có thể làm nhiêu đó cho con..."

Tiêu Diệp hôn lên trán Phong Vũ, giá như năm đó bà không bị Phong Lạc làm siêu lòng, làm cho không biết phâm biệt phải trái đúng sai...

Càng yêu bố Phong Vũ bao nhiêu, bà càng hận cách ông để Phong Vũ trở thành kẻ ác bấy nhiêu.

Chiếc xe trở hai mẹ con đến một căn biệt thự rất đẹp, Phong Vũ ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn, so với Phong gia, nơi này đem lại cho cậu cảm giác ấm cúng chưa từng có.

Tiêu Diệp đưa Phong Vũ xuống, cậu ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay mẹ, từ trong một cô gái xinh đẹp đoan trang bước ra, cô tết tóc và mặc một chiếc đầm nhìn y như một vị nữ hoàng lộng lẫy.

Tịch Ninh Lâm đã nghe Tiêu Diệp khóc lóc khi kể về Phong Lạc, bà cũng không ngờ người đàn ông ấy lại nhẫn tâm ép buộc con trai mình phải đi theo vết xe đổ của mình. Tịch Ninh Lâm đã ngỏ lời mời Tiêu Diệp đến Lý gia, ở Lý gia thế lực không thể coi thường, hai mẹ con Phong Vũ sẽ an toàn khi ở đây.

Tiêu Diệp cúi đầu bảo Phong Vũ

"Chào dì đi con"

Phong Vũ gập người lễ phép nói

"Con chào dì"

Tịch Ninh Lâm nhìn cậu bé, bà không dám tưởng tượng một thiên thần đáng yêu không vương chút bụi trần này sau này sẽ là kẻ gieo rắc nỗi ác mộng kinh hoàng cho người khác.

"Tiểu Vũ thật ngoan"

Nói xong, Tịch Ninh Lâm quay người

"Hiên nhi, Nhạc Nhạc, Hân Hân mau ra đây nào"

Lý Trác Hiên tám tuổi đẩy xe nôi của em gái đi ra, tuy còn nhỏ nhưng đá có dáng vẻ đẹp trai sụp trời thừa hưởng từ cha và mẹ.

Nhìn Phong Vũ, Lý Trác Hiên thân thiện vươn tay ra

"Mình tên là Trác Hiên"

Phong Vũ hơi rụt rè, ngoài Tần nhi là bạn thân ra Phong Vũ không giao thiệp nhiều với bên ngoài, lúc nào cũng chỉ có bốn bức tường và gia sư xung quanh.

"Hai đứa vừa vặn bằng tuổi, phù hợp làm bạn lắm đó nha"

Tịch Ninh Lâm lập tức phụ hoạ xua tan bầu không khí ngượng ngập của Phong Vũ. Tiêu Diệp cũng gật đầu khích lệ con trai

"Mình là Phong Vũ"

Lý Trác Hiên mỉm cười, rồi bàn tay nhanh nhảu bế em gái từ tronh nôi ra, cực kì hãnh diện nói

"Đây em là em gái bảo bối của mình -Tinh Hân"

Lý Tinh Hân mới hai tháng tuổi hiếu kì nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to tròn nhìn anh hai rồi nhìn Phong Vũ, cô bé cười khanh khách, một nụ cười rất đỗi trong sáng và đáng yêu.

Trái tim ai đó theo ấy mà tan chảy....

"A..."

Phong Vũ choàng tỉnh khỏi giấc mộng, bàn tay đặt lên trán đầy cực nhọc, đôi mắt xanh thâm thuý sáng trưng dù bây giờ đang là đêm.

"Tôi điên rồi...nhớ em đến phát điên rồi...Hà..."

Chỉ cần tôi không rời xa em....Chỉ cần tên khốn kiếp Lãnh Duệ Thần ấy không xuất hiện trong cuộc đời em...Chỉ cần Lãnh Duệ Thần không giết chết người tôi yêu thương nhất thế gian...

Phong Vũ cười tự trào, nụ cười cất lên giữa màn đêm tối tăm nghe ghê rợn đáng sợ.

"Lý Tinh Hân...hoặc tôi có em...hoặc không ai có em..."

Khoác áo choàng lên ngồi, Phong Vũ đi đến bàn rượu nhấp liên tục những li rượu có nồng độ cực lớn, lúc này ngoài hương vị cay nồng của rượu ra thì mới có thể xua tan thù hận trong tim Phong Vũ.

"Lãnh Dạ Vương...ngươi nhất định sẽ phải quỳ xuống nấm mồ mẫu thân ta...Tinh Hân nhất định phải là của ta...Ha ha ha..."

----------
"Chị hai chị nghiêm túc chứ?"

Lý Tinh Hân há hốc mồm bật dậy khỏi giường, Lãnh Duệ Thần nằm bên cạnh bị động tác mạnh của cô đánh thức, hắn quay sang ôm ngang qua bụng cô nói với giọng ngái ngủ

"Chào buổi sáng vợ yêu"

Lúc này tâm trí Tinh Hân không còn đặt trên người hắn, cô vui mừng nói lớn

"Anh hai cuối cùng cũng tìm được một nửa...em còn tưởng anh ấy sẽ đi theo chủ nghĩa độc thân đến hết đời chứ, thật nhẹ nhõm "

Bên này, Lý Doãn Nhạc ngồi cắn hạt dưa, cứ nhớ đến hôm qua Lý Trác Hiên oai phonh bế Mục Duy Duy về Lý gia trong sự ngỡ ngàng của Lý phụ già và Lý phu nhân, cô bất giác cười đau cả bụng

"Em không biết đó thôi...chị chưa bao giờ thấy anh ấy lúng túng trước một cô gái đến vậy"

Lý phu nhân nhìn thấy Mục Duy Duy đã yêu thích cô bé này ngay từ cái nhìn đầu tiên, thông minh xinh đẹp lại còn gia giáo nề nếp, không hổ là thiên kim tiểu thư tập đoàn Mục Vân.

Lý Trác Hiên rõ ràng đã phải lòng Mục Duy Duy, nhưng cứ mập mờ chẳng chịu thừa nhận, làm Lý Doãn Nhạc tức muốn thổ huyết.

Ông anh già chỉ được mỗi ngoại hình trời phú, nhưng miệng lưỡi mà so với Lãnh Duệ Thần thì kém xa...

"Vợ à..."

Lãnh Duệ Thần ôm cô từ sau, cơ thể mềm mềm mát mát của cô khiến hắn dập dìu vào giấc ngủ rất nhanh. Nhưng hắn không cam lòng bị bơ, bàn tay xấu xa luồn vào trong áo Tinh Hân...

"Anh...đừng như vậy..."

Tinh Hân nhìn hắn bất bình, không phải là lúc này chứ.

Những ngón tay ma thuật của hắn luồn sâu vào trong hoa huyệt, cánh môi hồng hé mở hút trọn những ngón tay vào bên trong. Lãnh Duệ Thần híp mắt, vừa ấm nóng vừa co bóp dữ dội thế này...

Nhất định đút vào sẽ sướng đến tái tê...

"Hân Hân...em ổn chứ?"

Lý Doãn Nhạc hỏi thế thôi, làm sao mà qua được đôi tai tinh nhạy của cô, rõ ràng ông xã mặt lạnh của Tinh Hân nổi máu thú tính rồi..

"Thôi nha...em có việc gì thì cứ giải quyết nốt, chị đi chơi đây"

Nghe giọng điệu mập mờ của Lý Doãn Nhạc, Tinh Hân trừng lớn mắt nhìn tên thủ phạm.

Lãnh Duệ Thần đè ngược cô xuống, nụ cười của hắn còn khiến tim cô đập nhanh hơn.

Toàn lấy sắc hại cô, dám dùng đôi mắt tuyệt đẹp ấy dụ dỗ cô vào tròng, để rồi ăn sạch sành sanh cô không chừa mẩu xương nào...

"Vợ yêu, em luôn ướt như vậy..."

Bên trong cô suối thác gập ghềnh, núi non trùng điệp, mỗi lần làm là hút trọn hắn, khít chặt vô đối, khiến hắn đê mê chẳng nỡ rút ra mà chỉ muốn vùi chôn mãi mãi.

"Anh xấu xa lắm, em đang nói chuyện với chị ba"

Lý Tinh Hân giơ quả đấm nhỏ về hắn, cô còn chưa kịp hỏi tên cô gái mà anh hai may mắn nhìn trúng là ai?

"Để sau đi vợ, anh phải ăn trước đã, em không nỡ bỏ đói lão công của mình đâu nhỉ"

Tinh Hân bĩu môi, chỉ thế là giỏi...

Lãnh Duệ Thần mau chóng đưa con quái vật thô to đến trước cửa mình của Tinh Hân, cô sợ hãi nhìn hắn...

Đàn ông lúc sáng sớm...tuyệt đối không thể coi thường...

"Nhẹ thôi...ư..."

Tinh Hân thở dốc, khoái cảm dâng lên tột độ, cô ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng...

Đột nhiên bụng Tinh Hân khẽ đau, cô nhìn hắn

"Thần...em hơi đau bụng..."

Lãnh Duệ Thần nghe cô nói vậy, đến chính hắn cũng kinh hãi, lo sợ có phải mình hung hăng đả thương cô.

Cúi đầu nhìn xuống hoa huyệt, không hề có gì bất thường.

Nhưng sắc mặt Tinh Hân khá là khó coi, hắn ôn nhu vuốt mái tóc cô, xoa nhè nhẹ bụng cô

"Đỡ chưa?"

Tinh Hân gật đầu, cô cảm thấy bụng đỡ nhiều, nhưng trong cô cứ có cái gì đó nhộn nhịp.

"Em muốn...Lạc ca ca khám qua"

Điều này thì hắn hoàn toàn đồng tình, dẫu sao cô cũng vừa phẫu thuật không lâu.

Lạc Kỳ Dương đang ngồi ăn socola, đột nhiên bị hắn gọi lên phá hỏng cả tâm trạng, khuôn mặt đáng thương bất mãn đi lên

"Hân nhi bị đau...mau mau kiểm tra cho cô ấy"

Sắc mặt gì mà kinh khủng, là đau bụng chứ có khủng bố gì đâu, lạ lùng hà. Lạc Kỳ Dương thầm nghĩ, nhưng anh ta vẫn làm tốt bổn phận của mình, đi đến gần Tinh Hân.

"Em thấy cơ thể thế nào?"

Tinh Hân nghĩ, rồi thành thật nói hết những gì cô biết

"Em không thích ăn, hay mệt mỏi và..."

Lạc Kỳ Dương giơ tay làm động tác dừng, quay sang Lãnh Duệ Thần vỗ vỗ vai hắn

"Xin chia buồn với cậu"

Lãnh Duệ Thần đen mặt vì lời nói của Lạc Kỳ Dương, cả Tinh Hân cũng sợ sệt mà ngơ ngác

"Cậu nói gì? Hân nhi có phải đã mắc bệnh hay không?"

Lạc Kỳ Dương nhìn hắn khó hiểu, anh ta ôn tồn giải thích

"Chia buồn vì...ngày tháng sau này cô ấy không dành hết tâm tư tình cảm cho cậu nữa đâu. Cô ấy có bảo bảo rồi...cẩn thận không là quý tử chứ chẳng đùa, đến lúc ấy cậu tha hồ mà quản giáo..."

Cổ áo Lạc Kỳ Dương bị túm chặt, ánh mắt hắn toé lửa

"Cẩn thận miệng cậu có ngày không mở ra được đâu"

Lý Tinh Hân nhìn hai người đàn ông cứ đấu khẩu, cô hạnh phúc xoa bụng

"Mình...có con"

Cốt nhục của hắn, người thừa kế của Lãnh gia, kết tinh từ tình yêu của cô dành cho hắn.

Món quà này, đến thật đột ngột mà cũng thật bất ngờ...

Nhưng có trời biết, nước mắt Tinh Hân rơi tự lúc nào

Lạc Kỳ Dương ngoảnh đầu nhìn cô khóc, có lòng nhắc nhở Lãnh Duệ Thần

"Kìa kìa, mau ra dỗ vợ cậu"

Lãnh Duệ Thần hừ lạnh rồi thẳng tay ném Lạc Kỳ Dương ra khỏi phòng, Lạc Kỳ Dương như nai vàng ngơ ngác.

Kết thúc hả...anh ta thông báo tin mừng cho hắn...hắn nhẫn tâm đá bay anh ta...

Không chịu đâu, đi tìm Sở Bắc Thâm chơi vậy...

"Thần ơi..."

Tinh Hân ôm chầm lấy hắn, cô nghẹn ngào

"Em làm mẹ rồi..."

"Phải"

Và hắn đã được vinh dự làm cha, dù che giấu giỏi đến đâu nhưng nét mặt hắn cũng đã hiện lên niềm vui bất tận

"Vợ...cảm ơn em"

----
Từ đây chính thức có nhiều biến nha.

Hãy tích cực ủng hộ mình nào, mãi yêu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro