Chương 18: Yêu, ngươi không xứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Kỳ Dương nhìn Phong Vũ với ánh mắt tràn đầy nộ khí, vậy hoá ra mục đích của Phong Vũ khi tổ chức bữa tiệc vừa tốn thời gian vừa tốn công sức này là để bắn phát súng tuyên chiến tranh đoạt với Lãnh Duệ Thần, dù biết Lý Tinh Hân đã là vợ hắn.

Dám làm ra được những điều này, liệu Phong Vũ sẽ làm gì khi biết Tinh Hân đang mang trong mình giọt máu của Lãnh Duệ Thần.

Anh ta không dám tưởng tượng, đúng hơn là không dám nhìn vào hiện thực ấy.

Lý Tinh Hân không ngờ Phong Vũ càng ngày càng tiện nhân bỉ ổi, sao con người hắn khác xa so với kí ức của cô quá nhiều.

Cùng là một nụ cười, nhưng nụ cười của cậu bé ấm áp năm nào đã tanh máu lạnh nhạt.

"Lạc ca ca, ta mau đi khỏi nơi này, em không muốn nhìn thấy bản mặt của Phong Vũ"

Phong Vũ nhìn Lạc Kỳ Dương che chắn dẫn Lý Tinh Hân rời khỏi, hắn nở nụ cười yêu mị.

"Muốn trốn tôi sao, Lý Tinh Hân em luôn không ngoan"

Phong Vũ chầm chậm bước xuống, ánh mắt nhìn về Phong Dự ra hiệu lệnh.

"Xẹt"

Thình lình đèn tắt, ai nấy cũng hốt hoảng, tiếng la hét thất thanh của vài người vang lên, tiếng giày va chạm mạnh xuống nền đất thể hiện rõ ràng mọi người đang kéo nhau chạy ra ngoài với một sự hoang mang tột độ.

Lý Tinh Hân không thấy có một tia sáng nào, cửa sổ đã che rèm kín mít, vai cô còn bị ai đó chạy qua đụng mạnh, Lý Tinh Hân suýt mất thăng bằng ngã xuống.

Khốn nạn, lẽ nào là chiêu trò Phong Vũ bày ra, trong không gian tối như thế này cô phải cảnh giác và vô cùng cẩn thận vì con cô, con của Thần.

"Thần ơi, anh mau quay về đi"

Lạc Kỳ Dương nhìn trái ngó phải, không hề thấy Tinh Hân đâu, đột nhiên sau gáy có ai đập mạnh làm anh ta choáng váng, kèm theo một giọng sắc lạnh ghê người vang lên.

"Nhớ ta không? Lạc Hắc Y, học trò cưng của Sầm Đổng"

Mẹ kiếp, Lạc Kỳ Dương lảo đảo khuỵ xuống.

Hoá ra là do ngươi, đều là do ngươi....

Thần, Thâm, Hàm...xin lỗi tất cả mọi người...

Lỗi...hoàn toàn do tôi...

"Lạc ca ca, anh ở đâu"

Lý Tinh Hân bỗng thấy sợ hãi, màn đêm tăm tối cộng thêm gió lạnh, đại sảnh im hơi không nghe thấy giọng nói. Mà ban nãy, cô nghe đâu đây như tiếng gì ngã bịch nặng nề.

Phát hiện nguy hiểm gần kề, Tinh Hân theo ghi nhớ cố tìm đường ra, bàn tay đặt trên bụng không buông.

"Bộp"

Chợt có một thứ gì cứng ngắc chắn đường cô, Tinh Hân chới với ổn định cơ thể, vì quá tối cô không biết đó là gì.

"Hân nhi...mười lăm năm...em trả đủ cho tôi không?"

Giọng ai nghe ma mị như...Phong Vũ.

Khi không đụng trúng kẻ thù, còn là kẻ năm năm trước rắp tâm hãm hại Thần, cố ý giết chết cô, nay thần kinh đi nói lời yêu cô.

Trong tâm thức Tinh Hân giờ chỉ hiện lên chữ "chạy", một là chạy cứu lấy thân và bé con, hai là bị bắt giam như năm đó.

Cổ tay Tinh Hân bị Phong Vũ nắm lấy lôi đi, cô kinh sợ trước hành động thô lỗ của hắn, cô không cho phép hắn làm hại con cô.

Thần ơi, mau đến cứu em, anh đã hứa sẽ về cùng mẹ con em cơ mà....

"Buông ra, ta không đi đâu hết, ta phải ở bên Thần, hơn thế nữa...ta hận ngươi"

Giờ phút này Phong Vũ đã quên luôn bản tính của con người, hắn bế bổng Tinh Hân lên lạnh lẽo phun ra những lời lẽ băng giá

"Em hận tôi...vậy thì tôi cũng hận em, hận em phũ phàng lãng quên tôi, hận em quên đi lời hẹn ước ngày nào, hận em quên đi một người yêu em hơn cả sinh mệnh, vì em mà biến thành con quỷ vạn người khinh bỉ ghê sợ như ngày hôm nay, vậy mà lúc nào em cũng chỉ nhớ đến tên Lãnh Duệ Thần của em thôi ư. Em đúng là nữ nhân độc ác"

Lý Tinh Hân không thể giãy dụa, nếu lúc này cô mà ngã xuống sẽ ảnh hưởng đến bé con, đành ngậm đắng nuốt cay để mặc Phong Vũ bế đi.

Nhưng những lời vừa rồi hắn nói, Tinh Hân không thể nhẫn nhịn mà giơ tay tát đến đốp vào thẳng mặt hắn.

"Yêu, ngươi không đáng"

Phong Vũ trợn mắt cả kinh nhìn Tinh Hân, chưa từng một ai dám có hành động lỗ mãng thế này với lão đại Phong Vũ uy nghi của Phong Mạc bang, số phận những kẻ dám xúc phạm đến hắn đã tội chết đầy mình, vậy mà Tinh Hân lại dám giơ vuốt đánh hắn.

Hừm, nhưng hắn thích, thích dáng vẻ mạnh mẽ kiên cường không sợ trời sợ đất của cô, một khí chất nên có ở một vị phu nhân lão đại.

Tinh Hân nhìn thấy chút ánh sáng le lói trước mắt, một người đàn ông quen thuộc nhìn cô gập người chào.

Phong Dự.

Phong Vũ đặt Lý Tinh Hân vào trong xe, sau đó hắn ngồi kế bên cô. Phong Dự làm tài xế nhanh chóng phóng xe rời khỏi nhà hát Sydney.

"Thả tôi ra, các người muốn làm gì"

Lý Tinh Hân lấy tay che bụng, đôi mắt ngập nước nhìn Phong Vũ gào lên. Cô không sợ Phong Vũ, cô sợ tính cách con người hắn sẽ làm hại tới con cô, cứ nghĩ đến lúc hắn nổi cơn thịnh nộ sẽ huỷ diệt mọi thứ xung quanh như thế nào là cô lại hoảng sợ.

Con yêu ơi, mẹ sẽ bảo vệ con đến cùng.

Thế nên, con phải mạnh mẽ đó nhé.

Thần, giờ này anh đang ở đâu?

"Em là đang nghĩ tới tên đó?"

Phong Vũ đáy mắt tối sầm nâng cằm Lý Tinh Hân lên, sự ích kỉ khiến hắn không cho phép cô tơ tưởng đến người khác, đặc biệt là Lãnh Duệ Thần.

"Ngươi nghĩ ngươi trói buộc ta đi cùng ngươi là xong sao?"

Lý Tinh Hân lấy tay hất bàn tay bẩn thỉu đang chạm vào người cô, thể hiện thái độ hết sức bài xích khinh thường. Cô lui người tránh xa Phong Vũ, đay nghiến nói

"Cho dù có phải chết, ta nhắc nhở ngươi một điều "

Phong Vũ nhìn Tinh Hân, sự im lặng không phản ứng gì của hắn khiến ngay cả Phong Dự cũng phải khiếp đảm chỉ dám nhìn thẳng.

"Yêu là sự tự nguyện, là sự dâng hiến tình cảm và niềm tin. Ta không yêu ngươi, người ta yêu là Lãnh Duệ Thần"

"Ha.."

Đáp lại cô, nụ cười Phong Vũ vừa tự trào vừa bi thương...

"Mười lăm năm giày vò, núi dao biển lửa chưa gì ta chưa nếm trải qua, cứ nghĩ có thể quên em mà sống tiếp không vướng bận...nhưng tôi điên, là tôi điên thật rồi...yêu em quá nhiều, để rồi phát điên"

"Em nói em yêu Lãnh Duệ Thần, thế thì...nếu trần gian không tồn tại kẻ mang tên Lãnh Duệ Thần thì sao...Hửm"

Lý Tinh Hân mở to đồng tử, khi cô vừa định mở miệng nói gì đó thì Phong Vũ đã động thủ trước, hắn thổi một loại bột mịn vào mũi cô, khiến Tinh Hân bất tỉnh ngay tại chỗ.

Ôm người con gái mà trong mơ hắn cũng nhớ đến, trái tim Phong Vũ quặn thắt từng cơn, khẽ quay đầu ra cửa hít một ngụm khí trời lạnh buốt, Phong Vũ nhẹ giọng than vãn

"Tinh Hân, em chưa lúc nào hiểu...tấm chân tình của tôi..."

------

"Đoàng đoàng"

Lãnh Duệ Thần chau mày lấy chân đá mạnh cái ghế văng vào người tên sát thủ, nhân lúc cả đám sơ hở mà thay băng đạn mới, thuần thục bắn chết từng tên. Những tên đánh gần bị hắn dùng quyền hạ gục tại chỗ, chết không nhắm mắt.

"Mau nói, ai sai các người"

Lãnh Duệ Thần túm lấy cổ áo một tên duy nhất còn sống, gằn giọng chứa đầy sát khí. Tên này thân là sát thủ được huấn lệnh đặc biệt chỉ chuyên dùng cho những phi vụ ám sát, luôn đối mặt với cảnh vào sinh ra tử mà không biết run sợ, nay đứng trước Lãnh Dạ Vương truyền kì của Hắc đạo, kẻ đứng trên vạn người, hung tàn máu lạnh, đôi mắt như hút cạn linh hồn người nhìn vào nó, gã lắm bắp khai

"Người của Phong Mạc bang, tôi chỉ biết có vậy, một ngày nọ có bưu thư in hình ấn ký Phong Mạc bang gửi đến tổ chức sát thủ của chúng tôi, yêu cầu giết ngài rồi sẽ được trả công hậu hĩnh"

Bàn tay Lãnh Duệ Thần đặt tên sát thủ xuống đất, hắn dùng chân dẫm mạnh vào đầu tên sát thủ cộng thêm một phát súng vang trời, sinh mạng gã kết thúc.

Thật lãng phí thời gian quý báu, bây giờ hắn phải mau mau quay trở về với phu nhân xinh đẹp và cục cưng yêu dấu ngay thôi.

Lúc nãy khi vừa nói chuyện xong với một vài nguyên thủ, Lãnh Duệ Thần vừa hay đụng độ một lũ ngu ngốc rắp tâm giết hắn. Đành phải nán lại xử lí bọn không biết trời cao đất dày này, lòng thì nóng như lửa đốt, không biết vợ yêu có xảy ra vấn đề gì không? Lạc Kỳ Dương làm tốt nhiệm vụ bảo vệ cô ấy chứ

Quay trở lại chiếc Cadillac, Sở Bắc Thâm đang ngồi xử lí vài việc của CL trên laptop, chợt điện thoại reo

Ánh mắt lạnh nhạt nhìn lên màn hình...

"Có vấn đề?"

Người bí ẩn nói với giọng nghiêm túc không giỡn chơi

"Phong Vũ bắt Lý Tinh Hân đi rồi, về phần người bạn Lạc Hắc Y của cậu, biến mất không thấy xác"

Sở Bắc Thâm dựng ngược người, gân xanh trên trán nổi rõ, anh thầm rủa

"Mẹ kiếp, cậu làm được những gì?"

"Trước mắt Cận Mộ Hàm và Lý Tinh Hân đều do quản lí của Phong Vũ, nhưng Lạc Kỳ Dương bị ai bắt tôi không biết, chẳng có manh mối gì cả"

Quá trêu ngươi, liền một khoảng thời gian đã mất tới hai người bạn chí cốt, một người rơi vào tay gia tộc đối thủ một người bốc hơi.

Lý Tinh Hân còn đang mang thai, họ không cẩn thận sẽ mất luôn đứa bé.

"Thâm"

Một giọng lãnh đạm từ ngoài xe cất lên, Sở Bắc Thâm cúp máy mở cửa xe bước ra ngoài.

Lãnh Duệ Thần đã trông thấy nét mặt khó coi của Sở Bắc Thâm, hỏi một điều hắn cầu nguyện không phải sự thực.

"Hân nhi gặp chuyện?"

"Phải...ta mất cô ấy và Dương rồi"

"Do Phong Vũ?"

Lãnh Duệ Thần đằng đằng sát khí, mất kiềm chế túm lấy áo Sở Bắc Thâm

"Tinh Hân thì bị Phong Vũ bắt...nhưng Dương thì không"

"Ý cậu còn có kẻ khác nhắm vào chúng ta ở trong bóng tối?"

------
Sắp tới nhiều tình tiết thú vị lắm nè

Mau vote ủng hộ mình nào, lượt vote ít quá đi, con tim bé nhỏ đau 😚😚😚

Lạy chúa, mới ngày đầu học mệt quá, sắp tới mình còn đi thi thử, căng phải biết.

Mãi yêu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro