Chương 8: Diễn kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thê tử? Này, này, ngươi nói ta là vợ ngươi?", Sử Dạ Linh trừng mắt, nàng định hét lớn lên nhưng ngay lập tức nha đầu này bị Phong Thiên Ly ôm nhẹ qua vai, không khỏi khiến nàng run rẩy. Hắn cười cười nhìn nàng với cặp mắt hiền từ: "Không phải sao, ta vượt xa mấy trăm dặm để cầu hôn nàng, nàng cũng đã chấp nhận rồi, ta định khi nào về kinh thành chúng ta tổ chức hôn lễ. Bây giờ ta gọi nàng một tiếng tiểu thê tử trước, không lẽ nàng không chịu sao?". Phong Thiên Ly nhún nhún vai, hắn giả vờ than khổ: "Aiz, ta không ngại khó khăn, vượt muôn trùng sông núi để cầu hôn một tiểu nữ tử đáng yêu như vậy. Lẽ nào ta không được phép gọi nàng trước một tiếng vợ sao? Thật bất công nha!"

Phong Thiên Ly diễn rất nhập tâm, nhưng hắn không quên nháy mắt báo hiệu cho Sử Dạ Linh cùng diễn theo. Trong thâm tâm hắn vẫn tự hỏi, tại sao hắn lại có thể nói ra được những lời này, thậm chí hắn còn chủ động diễn kịch cơ chứ. Lòng hắn hoang mang, không lẽ ảnh hưởng của độc khiến hắn thành ra thế này sao? Không được! Nhất quyết không được! Hắn phải tìm mọi cách để có thể giải độc thôi. 

Sử Dạ Linh không hiểu được, tại sao hắn lại diễn trò như vậy, nàng thấy Phong Thiên Ly ra hiệu thì ngay lập tức nàng hiểu rằng, màn kịch này dùng để thoát qua khỏi sự tra khảo của đám quan binh. Nhưng cho dù là thế, gọi nàng là tiểu thê tử ư? Nàng không làm!

Thế nhưng, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng Sử Dạ Linh vẫn phải diễn kịch cùng với Phong Thiên Ly. Sử Dạ Linh khoanh tay trước ngực, nàng hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng ngươi cầu hôn được ta thì muốn gọi sao gọi nha! Nên nhớ rằng một ngày chưa là vợ chồng, thì ngươi vẫn không có quyền được gọi ta như vậy!". Tuy nhiên, Sử Dạ Linh chỉ mạnh miệng vậy thôi, hai má hồng của nàng thấp thoáng hơi đỏ, giống như một vị cô nương đang yêu vậy.

Oa, Thật là dễ thương quá đi! Đây là ngày gì mà đám dân chúng được phát cẩu lương miễn phí vậy. Ai da, thật là khó chịu quá đi mà! Trong số đó có một số cô nương vừa qua tuổi cập kê nhìn Sử Dạ Linh với ánh mắt sắc lạnh. Phong Thiên Ly ngay lập tức ôm lấy eo của nàng xoay người lại, đủ để che những ánh mắt hình viên đạn bắn vào nàng: "Này, đừng nhìn tiểu nha đầu của ta nữa chứ, nàng sẽ ngại mất, các ngươi cũng đừng trêu thê tử của ta chứ!".

Mẹ nó, ngại cái đầu heo của ngươi! ai? Ai là thê tử của ngươi? Sử Dạ Linh tức giận đến mức nếu như không có ai ở đây, nàng sẽ tiễn hắn một đoạn xuống sông rồi. Nhưng Dạ Linh à, mày phải giữ bình tĩnh, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hãy đợi đấy! Hừ.

Trong lúc đám người đang ăn cẩu lương no nê thì Phong Thiên Ly đã kéo được ba chị em Dạ Linh lên thuyền. Trước khi đi, hắn còn diễn một đoạn kết. Phong Thiên Ly ôm nhẹ vào eo Sử Dạ Linh, một tay vuốt nhẹ nhàng lên làn da trắng nõn nơi lòng bàn tay của nàng, đầu hắn tựa nhẹ vào đầu nàng: "Tiểu nha đầu à, nàng xem, mọi cô gái khác ai cũng có một vẻ đẹp. Nhưng mà đối với ta mà nói nàng chính là người con gái đẹp nhất trong mắt của ta. Thế nên đến khi về tới kinh thành, chúng ta mau chóng tổ chức hôn lễ nhé!"

Đám người tụ tập oa lên một tiếng, ai nấy đều giương con mắt ngưỡng mộ nhìn cặp đôi đang phân phát cẩu lương miễn phí này. Một vị nam tử dáng vẻ vốn đã như tiên thế, đi kèm với một tiểu nữ tử mang tính cách hơi lạnh lùng kết hợp với dáng vẻ e thẹn đã tạo nên một bức tranh chưa từng có xuất hiện tại ven sông này. Đam người nghĩ đây có thể là phúc mấy đời mới có thể thấy được một cặp đôi đẹp đến như vậy. Ngay cả Sử Dạ Thanh và Sử Dạ Hiên đều đứng cạnh liên tục chém gió về sự tích cặp đôi này, từ lúc cha mẹ ngăn cấm đến vị nữ tử này phải theo cha đi làm ăn xa. Sau muôn vàn cách trở, hai người đã gặp lại và nam tử này đã cầu hôn trong một cơn mưa phùn dưới cây cổ thụ ngàn năm. Dân chúng vừa nghe vừa cảm thán, vừa khóc cho số phận của cặp tình nhân này. Sử Dạ Linh chỉ biết nhìn hai đứa em mình với nửa con mắt mà thôi.

Khi thuyền bắt đầu xuất phát, Sử Dạ Linh nhìn chằm chằm vào Phong Thiên Ly, tay không ngừng đánh hắn, nàng hừ lạnh một cái: "họ Phong kia, ngươi cũng thật quá đáng, ta còn chưa qua tuổi cập kê, ngươi lại lấy ta trêu đùa như vậy, lỡ như, lỡ như sau này ta không thể xuất giá được thì sao?"

Phong Thiên Ly cười nhẹ, hắn vẫn đang trong đà đùa giỡn với Sử Dạ Linh: "Nếu thực sự ngươi không gả được cho ai, thì gả cho ta, được chứ?"

"Không thèm, ta thà đơn độc còn hơn phải gả cho ngươi." Sử Dạ Linh lè lưỡi về phía hắn, sau đó nàng nghiêm túc nói với Phong Thiên Ly: "Thật sự cũng phải cám ơn công tử. nếu như không có ngươi, thật sự rất khó có thể qua được ải này". Nàng ngồi quỳ một cách nghiêm chỉnh, đầu hơi cúi xuống nói một câu: "Thật sự cảm ơn ngươi".

Phong Thiên Ly khoát khoát tay, hắn cười cười đáp: "Không có gì, nếu ngươi muốn cảm ơn ta, thì gả cho ta đi".

"Ngươi cút ngay cho ta!", Sử Dạ Linh đạp hắn một cái, mặc cho tiếng cười của hai chị em Dạ Thanh cùng Dạ Hiên.

Tối hôm đó, Sử Dạ Thanh phát bệnh, nàng không hiểu nguyên nhân tại sao mình lại bị bệnh, rõ ràng là nàng còn nói cười với mọi người cho đến chập tối. Khi nàng bước vào phòng để thay xiêm y, Sử Dạ Thanh bỗng dưng bị một cơn đau đầu hành hạ nàng, cơ thể nàng gần như là mất hết sức lực. Nàng té xuống đất một tiếng "ầm", sau đó nàng được Sử Dạ Linh đưa nàng về giường ngủ.

"Dạ Thanh, em bị sao vậy? Trán em nóng quá.", giọng của Sử Dạ Linh có chút run lên, hai tay nàng vội vàng lấy một cái khăn ấm đắp lên đầu nàng. Sử Dạ Thanh cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy mệt như vậy, nàng thều thào nói với chị của mình: "Chị à, em đau đầu quá. Hơn nữa em không cảm thấy chút sức lực nào trong người". Sử Dạ Thanh hơi ngập ngừng một chút: "Chắc là em hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một giấc là sẽ khỏe ngay", sau đó nàng cố gắng ngồi dậy nhưng bị Sử Dạ Linh cản lại.

Sử Dạ Linh khó hiểu, từ trước đến giờ Dạ Thanh rất ít bị bệnh, thậm chí số lần bị bệnh của đứa em gái mình đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ có một nguyên nhân nào đó khiến Dạ Thanh bị bệnh.

"Không lẽ ngươi bị phong hàn?", Phong Thiên Ly cất giọng, khiến mọi người chú ý về hắn. Phong Thiên Ly nghĩ ngợi một lát, rồi giải thích thêm: "Ta nghĩ do Dạ Thanh tiếp xúc với những cơn gió lạnh ở dòng sông này khiến đứa bé này bị bệnh, ta cũng từng thấy qua những triệu trứng này rồi".

Phong Thiên Ly khẳng định, hắn từng thấy qua rất nhiều người bị những triệu trứng này, đa số đều bị phong hàn, chỉ có một số ít người là bị nhẹ hơn. Hơn nữa Dạ Hiên có mang theo một ít thảo dược, cho nên việc điều trị trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Dạ Hiên nhanh chóng đi tra cách chữa bệnh trong một quyển sách cũ. Nhưng đứa bé này bỗng nhiên run rẩy rồi hét toáng lên: "Không... không có cách chữa phong hàn, quyển sách của gia gia không đề cập đến cách chữa bệnh." Mặt mũi Dạ Hiên tái mét, tiểu hài tử này nhìn Dạ Thanh rồi khóc lên.

Phong Thiên Ly nhanh chóng bước ra khỏi phòng đi tìm thầy thuốc, hắn hy vọng rằng sẽ có một vị đại phu nào đó đi trên chiếc thuyền này. Nhưng sự hy vọng của hắn đều vô ích. Không có ai trong số hành khách biết chữa trị. Hắn bất lực trở về phòng.

Căn phòng trở nên lạnh lẽo, Dạ Hiên ôm lấy Dạ Thanh mà khóc, Dạ Linh thì bất động như tượng, Mặc dù Dạ Thanh cố gắng biểu hiện tích cực ở trên mặt, nhưng tất cả những sự tích cực ấy đều bị không khí lạnh lẽo bao trùm lấy.

Phong Thiên Ly bước vào phòng, trước tình cảnh như vậy, hắn chỉ biết lắc lắc đầu, bước tới an ủi Dạ Thanh và dùng tay mát xa một số huyệt đạo giúp Dạ Thanh cảm thấy thoải mái hơn. Bỗng nhiên, Sử Dạ Linh đứng dậy, nàng đi về phía Dạ Hiên và giật lấy cuốn sách của tiểu hài tử ấy. Sau đó nàng mở hộp gỗ lấy một cây bút lông và một hộp mực, nàng quay sang Phong Thiên Ly nói: "Công tử, phiền công tử mài mực giúp ta, ta nghĩ ta biết cách chữa bệnh phong hàn rồi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro