chương 2: hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa được mở ra bởi hai nữ hầu trong ánh nắng ban mai, Dĩ Như có chút miễn cưỡng mà bước ra ngoài, cô cảm nhận được sự tự do sau một tuần bị cấm túc. Trang viên của Dĩ Như nằm ở phía tây phủ tướng quân, không quá lớn nhưng rất thanh bình. Khuôn viên có một vườn hoa nhỏ đầy sắc màu rực rỡ, với những bông hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

Một hồ nước nhỏ nằm ngay gần đó, mặt nước trong xanh phản chiếu bầu trời, trên hồ có vài bông sen nổi bật giữa làn nước. Cạnh hồ là một mái nhà nhỏ, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, nơi Dĩ Như thường dùng để thưởng trà, ngắm cảnh và trò chuyện cùng Tiểu Lan. Mọi thứ ở đây đều yên bình, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và thư thái.

Nhìn về phía xa, Dĩ Như thấy các tòa nhà chính của phủ tướng quân, tất cả được xây dựng theo kiểu kiến trúc cổ trang, với mái ngói cong vút và các cột gỗ có hoa văn. Những tòa nhà này đều được bao quanh bởi các khu vườn xanh tươi và được kết nối bằng những con đường lát đá sạch sẽ.

Cảnh tượng đẹp đẽ này tạo ra một cảm giác thanh bình và sang trọng, nhưng Dĩ Như không thể không cảm thấy rằng nó cũng chứa đựng những bí ẩn và áp lực mà cô chưa hoàn toàn hiểu rõ. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cảm nhận từng chi tiết và cố gắng lập kế hoạch một cách kỹ lưỡng cho sau này.

Cô dời tầm mắt đến cổng chính, từ miệng phát ra âm thanh dịu nhẹ: "Tiểu Lan."

Nữ hầu được gọi tên liền nhanh chóng bước đến,người được gọi là tiểu Lan cúi người cung kính: "Dạ đại tiểu thư, người cho gọi em."

Theo cô biết đây là hầu gái thân cận và trung thành với cổ thân thể này. Tiểu Lan cũng là người đã luôn lo lắng và chăm sóc cho cô kể từ khi cô xuyên vào thân thể này. Tiểu Lan có vẻ ngoài hiền hòa, với mái tóc đen dài được cột gọn gàng và đôi mắt tràn đầy sự quan tâm.

"Ngươi đã chuẩn bị trà để thỉnh an phụ thân chưa?"

"Thưa đại tiểu thư, rồi ạ."

Dĩ Như suốt một tuần qua đã luôn tìm hiểu và dần thích nghi với thân thể cổ trang này, từ cách nói chuyện đến thói quen. Cô nhớ rằng việc bị cấm túc là chuyện thường xuyên xảy ra với Dĩ Như, nhưng khi thời gian cấm túc kết thúc, cô vẫn luôn pha trà để thỉnh an cha mình. Dĩ Như nhớ rằng, sau tất cả mọi chuyện Dĩ Nguyệt gây ra, cổ thân thể này vẫn đối xử tốt với nàng.

Dĩ Như đưa tay nâng trán, miệng mang theo nụ cười chế giễu thầm nói: "Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nhưng có lẽ Dĩ Như cô không có phúc phần này rồi."

Khi đến trang viên chính của phủ tướng quân, Dĩ Như dân trà, cô cung kính cuối người hành lễ:

"Thỉnh an Dĩ tướng quân, thỉnh an thiếu phu nhân. Tiểu Lan, châm trà."

Dĩ Hạo bất ngờ với cách xưng hô của Dĩ Nguyệt nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm khắc, ông hừ một tiếng rồi vươn tay thử trà. Một lúc sau, Dĩ Nguyệt cũng đến cũng với điểm tâm do nữ hầu mang theo, nàng diện lên người bộ hán phục trắng cùng những trang sức đơn giản để làm tăng sự đơn thuần yếu đuối của nàng.

Dĩ Nguyệt cung kính nhìn người ngồi ở vị trí cao mà thỉnh an: "Thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân."

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, nếu cô không biết trước cốt truyện, có lẽ Dĩ Như sẽ cho rằng nàng thật sự là nữ chính đáng thương, dễ dàng bị phản diện đá xuống vực. Dĩ Như cười khinh một tiếng rồi ngồi xuống chỗ của mình, đối diện với Dĩ Nguyệt. Nàng cũng ngồi xuống, đôi mắt lại thể hiện sự lo lắng nhìn cô.

"Muội bái kiến trưởng tỷ. Sáng nay Nguyệt Nguyệt có làm ít điểm tâm để mời cha, mời nương và Như tỷ dùng thử. Không có nhiều nhưng có thể giúp tỷ một chút."

Dĩ Như nghe nàng nói liền phất nhẹ tay áo rồi nhẹ nhàng nâng tách trà lên.

"Cảm ơn lòng tốt của muội, nhưng đôi mắt nào của muội lại nhìn ta đang cần giúp đỡ?"

Dĩ Nguyệt đột nhiên bị hỏi, cô lập tức bày ra vẻ lúng túng, không biết trả lời thế nào, chỉ đành nhìn sang Ngu thiếu phu nhân để cầu cứu. Thấy vậy, Ngu thiếu phu nhân nhanh chóng ra mặt phân giải tình huống. Trong suốt bữa ăn, Dĩ tướng quân và Ngu thiếu phu nhân liên tục thay nhau thăm hỏi Dĩ Nguyệt, tỏ rõ sự quan tâm. Bọn họ dường như chỉ xem Dĩ Như như một cái bù nhìn, không hơn không kém.

Khi Dĩ Như quay trở về phòng, đang cảm thấy mệt mỏi thì đột nhiên một luồng sáng chói mắt xuất hiện trong phòng, khiến cô ngẩn ra. Ánh sáng từ từ tan đi, và một hình ảnh lờ mờ hiện ra trước mặt cô-một sinh vật kỳ quái với hình dáng giống như con gấu, nhưng lại rất giống chó, và sau lưng nó có đôi cánh bướm. Tổng quan là một thứ quái dị, cô không nghĩ ngợi nhiều mà liền đánh mạnh vào nó, khiến nó rơi xuống đất tạo nên một tiếng va chạm nhỏ.

"Này! Cô đang làm cái gì vậy?"

"Thứ này... còn biết nói?" Dĩ Như cả kinh, tay cô vội vàng giữ lấy sáo ngọc trên bàn, vung lên và chuẩn bị hạ xuống thì bỗng nhiên bị một bức màn trong suốt cản lại. Một lúc sau, trong khi sinh vật kỳ quái kia khuyên ngăn, cả hai cuối cùng chọn cách ngồi xuống để nói chuyện.

Dĩ Như chống cằm, nhìn chằm chằm vào sinh vật đang ngồi trước mặt mình, rồi hỏi: "Vậy ngươi là hệ thống của ta?"

Nó được hỏi liền đứng lên, một tay để sau lưng, một tay đặt lên ngực: "Đúng vậy, chúc mừng ký chủ đã được hệ thống số 001 chấp thuận và chọn làm ký chủ. Từ giờ 001 sẽ là bạn đồng hành cũng như là hệ thống độc nhất của ký chủ."

Nghe xong, Dĩ Như thở dài, lần này cô nhanh chóng bắt lấy 001 rồi vứt nó ra ngoài trong sự bất ngờ. Nhưng ngay lập tức, nó lại xuất hiện trước mặt cô với ánh mắt chẳng thể tin được vào điều cô vừa làm.

"Này ký chủ, cô lại làm gì vậy? 001 là người sẽ giúp và giải thoát cho cô khỏi rắc rối! Một người tuyệt vời như 001 gọi cô một tiếng ký chủ là may mắn rồi, vậy mà cô còn dám ném tôi đi?"

Dĩ Như ngoáy nhẹ tai, cô hờ hững nói: "Ta đã đến đây được một tuần, từ đầu ngươi không xuất hiện, bây giờ hiện ra lại nói là bạn đồng hành? Nhìn xem có giống ta cần không?"

"Ký chủ, 001 không xuất hiện là vì thời gian đó 001 được yêu cầu phải quan sát và kiểm tra độ thích nghi của cô, đó là bắt buộc. Tùy theo mỗi người mà họ được nhận hệ thống với chỉ số thông minh khác nhau, và cô là người may mắn khi được 001 chấp thuận" 001 giải thích với giọng điệu hơi bực bội nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Dĩ Như sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng thả lỏng người và nhìn thẳng vào 001. "Thôi được rồi, nếu ngươi đã là hệ thống của ta, ta cũng không còn cách nào khác. Nhưng đừng làm phiền ta quá nhiều."

001 cười gian xảo, đôi cánh bướm sau lưng khẽ rung rinh: "Ký chủ sáng suốt! Tôi sẽ cung cấp cho cô tất cả thông tin cần thiết về thế giới này và những người cô sẽ phải đối mặt. Tin tôi đi, tôi không làm phiền, tôi chỉ làm việc!"

"Vậy trước tiên, nói cho ta biết về thế giới này và những nhân vật mà ta cần phải cẩn trọng khi tiếp xúc." Dĩ Như nói, tay vô thức chạm nhẹ vào mặt bàn, cảm nhận hơi lạnh từ gỗ sơn mài.

001 liền mở ra một màn hình mờ mờ trước mặt cô, giống như một bảng điều khiển nhỏ gọn với các thông tin chi tiết được ghi lại. "Thế giới này là một thế giới cổ trang, được xây dựng với nhiều yếu tố chính trị phức tạp và các âm mưu trong gia tộc. Dĩ Hạo, tức là cha của cô, là một tướng quân có quyền lực lớn trong triều đình. Dĩ Như, cô là trưởng nữ của ông, nhưng chẳng khác gì bù nhìn vậy nên đứa con thứ Dĩ Nguyệt sẽ là người hưởng tất cả quyền lợi."

001 tiếp tục, mắt vẫn nhìn vào màn hình: "Những người mà cô cần chú ý gồm có: Dĩ Nguyệt, người em gái cùng cha khác mẹ. Mặc dù nàng ta tỏ ra ngây thơ và hiền lành, nhưng thực chất là một người đầy mưu mô, luôn ganh ghét và muốn hãm hại cô. Ngu thiếu phu nhân, mẹ kế của cô, cũng không phải người đơn giản, bà ta luôn đứng sau hỗ trợ Dĩ Nguyệt."

"Còn những người khác?" Dĩ Như hỏi, hơi nhíu mày.

"Phải rồi, còn một số nhân vật khác như các hoàng tử, các tiểu thư của các gia tộc khác, và thậm chí là một vài công tử có cha là quan lớn trong triều. Tất cả họ đều có thể trở thành đồng minh hoặc kẻ thù của cô, tùy thuộc vào cách cô tiếp xúc và đối xử với họ."

Dĩ Như im lặng suy nghĩ, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy áp lực từ những thông tin vừa nhận. "Được rồi, nếu không còn gì nữa thì ngươi trở về nơi của ngươi đi. Ta muốn nghỉ ngơi."

001 cười đầy hào hứng, nó nhanh chóng hiện lên một bảng nhiệm vụ: "Nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ là hãy xây dựng mối quan hệ với người bạn thanh mai trúc mã của Dĩ Nguyệt, đó là công tử nhà họ Dương. Chúc ký chủ may mắn."

Dĩ Như trợn mắt, cô nhìn chăm chú vào bảng nhiệm vụ giọng điệu khó chịu: "Nhiệm vụ? Chờ đã, ta không biết là phải làm nhiệm vụ tại sao ngươi lại không nói?"

"Ký chủ đã quá vui mừng, mọi thông tin và kế hoạch nếu muốn nhận được cô bắt buộc phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ!" 001 đáp, giọng đầy phấn khích. "Các nhiệm vụ sẽ thay đổi khi cô hoàn thành, sẽ có vài trường hợp đặt biệt giới hạn thời gian hoặc là bắt buộc hoàn thành trong thời hạn. Nhưng cô nhớ là phải cẩn trọng, mọi hành động của cô sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện và kết quả cuối cùng."

Nó nói xong chớp mắt một cái đã biến mất, để lại Dĩ Như trong phòng với tâm trạng bất an. Cô cảm nhận được ác ý từ hệ thống.

"Chẳng lẽ bây giờ phải đề phòng thêm một con hệ thống nữa sao? Nó có phải đang mưu tính gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro