CHƯƠNG III: OAN GIA GẶP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Căn bản mà nói Vạn Thiên Kì giống như một con mãnh thú, là mãnh thú cô độc trường trường cửu cửu, anh căn bản là ghét dây dưa với người khác, chính là không thể tin tưởng bất cứ ai, trừ bỏ Hoàng Gia Gia và Đông Ngữ Hanh là bạn hữu từ thuở nhỏ của Vạn Thiên Kì, lúc anh cô đơn nhất có thể cùng bọn họ sửa sang lại tâm tình, bất quá chuyện là của trước kia, tất cả đều đã hóa thành mây bay gió thoảng từ rất lâu, hai người họ đang du học ở nước ngoài, như thế nào lại có thể quay trở về cùng anh giải sầu.

Nghiễm nhiên, Vạn Thiên Kì là loại người không thể nào tùy tiện đụng vào, hơn nửa, chính là không có nửa điểm muốn dây dưa, mang toàn bộ phiền toái dùng tiền mà hủy bỏ.



"Thiếu gia, người thuê phòng ở dưới nhà, đang đợi cậu."

Lâm quản gia dùng tay rõ hai cái vào cửa phòng Vạn Thiên Kì, điềm nhiên nhẹ nhàng thông báo.

"Cô ấy là đợi cậu lúc trời còn chưa có sáng ".

Vạn Thiên Kì mở bừng mắt dậy, tối hôm qua là xem dự thảo mới, mệt mỏi liền ngủ thiếp trên bàn, Vạn Thiên Kì nhanh chóng tỉnh táo phân phó

" Nói cô ta đợi tôi."

Lâm thúc đáp lời một tiếng, rất mau đã xuống lầu, nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sofa, liền mỉm cười đôn hậu.

"Phiền cô đợi một chút, Thiếu gia liền xuống ngay."

Bất quá là Hàn Tử Tâm đang chăm chú nhìn chiếc cửa sổ nằm sát đất, bên tai truyền đến âm thanh của Lâm thúc liền quay lại ưu nhã gật đầu.

Căn biệt thự này rõ là đồ của người giàu có, từ trên xuống dưới đều là những thứ tốt nhất, ngay cả tủ đựng giày cũng là loại thượng hạng.

Nghĩ đến đây, đáy lòng Hàn Tử Tâm liền gắt gao biểu tình, bản thân cô ngay cả tiền ăn sáng còn không có, thức thời làm sao thuê nổi biệt thự này.

Ước chừng năm phút đồng hồ người cô cần đợi rốt cuộc đã xuất hiện. Người thiếu niên diện mạo anh tuấn tiêu sái mặc trên người bộ véc xanh, trên cổ mang thêm một cái cà vạt caro đỏ, tay cầm một mảnh giấy từ trên lầu không nhanh không chậm bước xuống, chỉ là anh ta không có biểu lộ cảm xúc gì lớn nhưng lại khiến đáy lòng Hàn Tử Tâm dấy lên một chút kích động, liên tục biểu tình bài xích.

Chờ đến khi Vạn Thiên Kì hoàn toàn đặt thân ảnh ở dưới nhà, Hàn Tử Tâm liền đứng dậy, mỉm cười ưu nhã cúi đầu lịch sự

" Xin chào, tôi là Hàn Tử Tâm, mong được chiếu cố."

Chỉ là Vạn Thiên Kì thẳng tắp bước đến ghế sofa ngồi đối diện Hàn Tử Tâm, lại tranh thủ nâng tay sửa sang lại quần áo, còn không đặt sự tồn tại cùng lời nói của cô vào tầm mắt.

Sự tình xảy ra Hàn Tử Tâm liền không thể nào ngờ tới, lúc trước chưa ai từng có cách cư xử đó với cô, xem ra lần này mọi chuyện lại không hề dễ dàng.

"Không nhiều lời, hợp đồng ở đây, xem và ký vào, còn có, giá phòng tự cô quyết định. "

Vạn Thiên Kì mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, đồng thời đặt tờ giấy lên bàn đề rõ" bản hợp đồng thuê phòng".

Rốt cuộc, lúc đặt hợp đồng lên bàn Vạn Thiên Kì mới cân nhắc nâng mí mắt nhìn thẳng vào người đối diện, đáy lòng biểu tình một trận như gió thu ào ạt thổi chiếc lá, nhận rõ sự tình có chút không đúng, chỉ là có nghĩ cũng nghĩ không ra được nữ nhân này như thế nào lại trông rất quen mặt.

Vạn Thiên Kì không nhìn Hàn Tử Tâm lâu, trực tiếp thu hồi tầm mắt, tay nâng hồng trà uống một ngụm.

Hàn Tử Tâm tay đưa hợp đồng đến trước mặt xem lướt qua ấn đường liền đen lại, như là nhìn lầm đem toàn bộ sức lực tập trung thị giác nhìn thực kỹ một lần nữa.

Bất quá hợp đồng này là tự tay Vạn Thiên Kì soạn ra, điều đáng quan tâm là quy định thuê phòng có đến bảy mục, đại khái là không được tiết lộ bất cứ thông tin gì về gia chủ, kể cả vị trí căn biệt thự, không làm phiền gia chủ, không mang người xa lạ về nhà, không tùy ý chạm vào đồ vật, không gây náo động, không được phép vào phòng gia chủ, còn có phải về phòng trước chín giờ tối, cuối cùng còn bồi thêm một câu, nếu vi phạm lập tức rời khỏi.

Cơ hồ việc nhiều quy tắc như vậy có một chút phiền phức, nhưng là cô xác thực hôm nay tới đây nghiễm nhiên phải thuê cho bằng được liền gật đầu một cái tỏ ý tán thành.

"Việc kia, tôi vẫn là đang đi học, gia cảnh không có tốt lắm... Mỗi tháng năm mươi nhân dân tệ có quá thấp không? "

Vạn Thiên Kì cười nhạt một cái, không nhìn cô tay xoay xoay tách trà

"Năm mươi nhân dân tệ của cô, một bữa sáng cũng không đủ."

Hàn Tử Tâm như là bị điểm huyệt liền ngồi im bất động, hai tay phá lệ đan vào nhau, ngừng một chút lại ngẩng đầu lên không phục mà ra giá.

"Vậy bảy mươi... Hay tám mươi "

Lâm thúc đứng sau Vạn Thiên Kì liền bị cô chọc cho phì cười rất mau chóng lên tiếng nhẹ nhàng.

"Như vậy đi, mỗi tháng cô chỉ cần thanh toán năm mươi tệ trong phần ăn sáng của cô, những thứ khác đều không có tính toán..."

Ngừng lại một chút, Lâm thúc tiếp tục, khuôn miệng lộ rõ ý cười.

"Chỉ là, cô phải tuân thủ đúng quy định trong hợp đồng, cô thấy như thế nào? "

"Có thật không? "

Hàn Tử Tâm như là nghe lầm trực tiếp đặt tầm mắt vào Lâm thúc, giây tiếp theo dời sự chú ý lên người Vạn Thiên Kì đặt nghi vấn.

Tựa hồ lời nói của Vạn Thiên Kì lại là có ý nghĩa quyết định hơn.

Chờ đến khi bị nhìn đến đáy lòng trở nên phức tạp, Vạn Thiên Kì mới mở miệng đáp lời.

"Tất cả đều nghe theo Lâm thúc."

Hàn Tử Tâm thức thời đáy lòng biểu tình một trận, sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, liền đưa tay vào cặp lấy ra cây bút bi bằng bạc nhìn qua là đã rất cũ kĩ còn bị cháy sém ở một vài chỗ, giây tiếp theo ký vào bản hợp đồng.

Chờ đến khi cô đặt bút xuống, Vạn Thiên Kì mới vươn tay lấy hợp đồng không do dự liền ký lên, giây tiếp theo đứng dậy nâng bước chân rời đi còn không quên mang theo bản hợp đồng cùng bút đi thẳng ra ngoài xe.

Lâm quản gia nán lại một lúc dặn dò cô một số việc sau đó cũng lên xe cùng Vạn Thiên Kì rời đi.

"Thiếu gia sẽ đến trường ngay khi buổi họp báo kết thúc. "

Lâm thúc tay cầm vô lăng dẫm chân ga hướng về phía Thượng Hải, cân nhắc kỹ lưỡng liền mang ra một xấp giấy tờ giao cho Vạn Thiên Kì.

"Bản thảo họp báo sáng nay tôi đều đã chuẩn bị."

Dừng một chút, ông nói tiếp, giây tiếp theo liền đưa cho Vạn Thiên Kì thêm một mảnh giấy

"Còn có, lai lịch của cô gái kia tôi đã điều tra qua, không có gì đáng ngại, tất cả đều nằm trong này. "

Tâm tình Vạn Thiên Kì không có biến hóa gì lớn đặt toàn bộ sự chú ý vào lý lịch của nữ nhân kia.

Hàn Tử Tâm mười chín tuổi, sống tại cô nhi viện Triết Hoàn, đã đến Bắc Kinh hơn bốn tháng, lúc trước là học viên của trường Thượng Hải thuộc Tiểu khu A, nhờ học bổng toàn phần và giấy giới thiệu của hiệu trưởng nên được nhận vào học tại trường Vạn Danh, hàng ngày đều phải đi làm thêm để kiếm sống, hơn hết Triết Hoàn đang trong giai đoạn khó khăn nên việc mưu sinh của cô vất vả bội phần.

Ngoài lý lịch của Hàn Tử Tâm, thông tin của những người sống trong Triết Hoàn đều ghi rõ ràng trên giấy.

Bất quá, Vạn Thiên Kì và Lâm thúc trong lòng đều hiểu rõ, Hàn Tử Tâm chính là rất có động cơ thông đồng với Ân Sở Sở, muốn gạt anh về Vạn gia ở Thượng Hải làm con cờ cho bà.

Sự tình hôm nay, trừ bỏ việc Vạn Thiên Kì cho phép, Lâm thúc như thế nào lại dám tự mình quyết định để Hàn Tử Tâm kia ở lại.

Chỉ là, anh muốn xem qua thử bà ta và nữ nhân đó muốn diễn vở kịch này như thế nào. Huống hồ, muốn mau chóng tìm một người khác làm lá chắn che đi thân phận Vạn Thiên Kì của anh là điều không nằm trong tầm kiểm soát.

Hàn Tử Tâm nặng nề kéo chiếc vali lên lầu, mở cửa phòng liền hiện ra trước mắt cô là một phòng ngủ của công chúa đầy lộng lẫy và sang trọng.

Căn phòng hiện đại khoảng ba mươi mét vuông với tông màu trắng tươi sáng, đứng ở cửa phòng cô liền có thể nhìn thấy tất cả những đồ đạc xung quanh, giường ngủ, bàn trà, tủ quần áo và bàn học tập đều là đồ dùng thượng hạng, chỉ là đối với những thứ này đều là những thứ xa xỉ nhất mà cô từng thấy, nghĩ đến đây đáy lòng cô dáy lên một chút biểu tình, chỉ sợ trong giây tiếp theo cô liền sẽ vạn kiếp bất phục, đời đời không thể rửa sạch món nợ này.

Bất quá là tối hôm qua, Hàn Tử Tâm xác định lại một đêm ngủ ở ngoài đường, ước chừng hơn mười lăm phút mới tìm thấy được một nơi lý tưởng để ngủ, chỉ là người ngủ còn chưa kịp ngủ liền bị một vài người mặc vét đen bắt cô mang đến một khách sạn lớn gần đó.

Nghiễm nhiên bọn chúng bắt người như thế nào lại tốt bụng giúp cô có nơi ngủ, căn bản là theo lệnh mà làm bắt cô đến để gặp người, người này lại không phải ai khác chính là mẹ của Vạn Thiên Kì, chủ tịch tập đoàn Vạn Thị - Ân Sở Sở, đối với tập đoàn Vạn Thị cô như thế nào lại không biết đến, còn Vạn Thiên Kì mặc dù cô là học viên của trường Thượng Hải thuộc Tiểu khu, anh lại là mỹ nam đại thần của Khu một, khoảng cách có xa xôi đến như vậy, nhưng danh tiếng của Vạn Thiên Kì cô như thế nào lại chưa từng nghe qua, chỉ là nhìn không ra vì cái gì Ân Sở Sở lại muốn gặp cô.

Rốt cuộc, Ân Sở Sở mở miệng nói câu đầu tiên là muốn cùng cô thực hiện một giao dịch, giá trị của cuộc giao dịch này là mỗi tháng cô nhi viện Triết Hoàn đều sẽ được nhận một số tiền lớn, nghiễm nhiên việc gì cũng đều có cái giá của nó, muốn nhận được tiền từ Ân Sở Sở liền phải trải qua không ít khó khăn.

Bất quá nguyên lai cho sự việc này chính là muốn Hàn Tử Tâm dùng tài sắc lẫn tình cảm đem toàn tâm toàn ý dành hết cho Vạn Thiên Kì, thuần thục mang trái tim của Vạn Thiên Kì nắm vững trong lòng bàn tay, đợi đến khi anh cùng cô đối với nhau là tình yêu không thể tách rời, hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối ở cô, tới lúc đó sự tình tiếp theo Hàn Tử Tâm đều phải nghe theo Ân Sở Sở, thức thời sự tình sau đó không thể tùy tiện tiết lộ.

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tài khoản Weibo kia chính là người của Vạn Thiên Kì, chủ căn biệt thự sắp cho cô thuê phòng cũng không ai khác trừ bỏ Vạn Thiên Kì.

Bất quá mọi việc làm sao lại không có giới hạn của nó, sau khi hợp đồng kết thúc cô liền có thể rời khỏi, mang theo số tiền cuối cùng, cùng những người trong cô nhi viện Triết Hoàn sống một cuộc sống tự do tự tại.

Tựa hồ việc lừa mình dối người như vậy, Hàn Tử Tâm vừa nghe qua thức thời liền cự tuyệt, cô cần tiền, Triết Hoàn muốn tiếp tục tồn tại cũng không thể không có tiền, chỉ là nếu muốn cô làm chuyện xấu xa đó, đi lừa gạt tình cảm của người khác, cô thà là để tất cả mọi thứ không có thay đổi, Hàn Tử Tâm không muốn tiếp tục dây dưa liền nâng bước chân chuẩn bị rời đi, chỉ là còn chưa ra tới cửa đã bị ngăn lại.

Ân Sở Sở trước tiên là thương lượng, sau đó liền không thấy nửa điểm đàm phán, bất quá chính là muốn ép buộc cô phải đồng ý cuộc giao dịch này.

"Tôi hôm nay đưa cô tới đây chính là muốn nói cho cô biết, Ân Sở Sở tôi có thể hàng tháng đều gửi tiền đến Triết Hoàn, cũng có thể dùng tiền mang toàn bộ Triết Hoàn của cô xóa sạch khỏi Thượng Hải, vận mệnh của những con người trong đó đều đang phụ thuộc vào Hàn Tử Tâm cô. "

Những lời nói này chính là động lực bắt cô miễn cưỡng thực hiện hợp đồng xấu xa, cô cả đời này đều không thể quên được câu nói đó " dùng tiền mang toàn bộ Triết Hoàn của cô xóa sạch khỏi Thượng Hải", cho đến bây giờ cô mới hiểu rõ người có tiền thực sự là có đủ lý do để dùng nó, bất chấp cả danh dự của người khác để đạt được mục đích, rõ ràng cuộc sống của họ dù hoa mỹ, thỏa mãn tới mấy, thức thời liền không thể mang lại hạnh phúc toàn vẹn.

Từ thái độ đến cách cư xử của Vạn Thiên Kì hôm nay, cô đều nhìn ra được anh chính là đang cố tình bài xích, không muốn cùng cô nói chuyện lâu dài. Bài toán khó như vậy, Ân Sở Sở còn bắt cô một mình giải quyết, cô thực sự là đường cùng rứt giậu.

Bất quá, việc đến đây tất cả đều không thể quay đầu lại, cô chỉ còn cách một mình bước lên thứ xa xỉ đó tạo ra mùi vị của sự giả dối, lừa gạt một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro