C4: Phạt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt ấy, Jisoo thậm chí không phân rõ đâu là hồi ức đâu là hiện thực, mãi đến vài giây sau khi cô nghe thấy tiếng bật lửa.

Jisoo lúc này mới bình thường trở lại, vừa nâng mắt, đã nhìn thấy Taehuyng hướng cô ngoắc ngón tay, giống như đang gọi chó trêu mèo vậy.

Chần chờ vài giây, Jisoo vẫn tiến về phía trước vài bước.

Mới dừng bước chân, khuôn mặt đàn ông không hề báo trước chợt áp xuống, Jisoo thậm chí còn không kịp phản ứng, Taehuyng dừng lại, nghe rõ cả tiếng hít thở, khoảng cách hai người bây giờ còn chưa tới năm centimet.

Ngón tay anh khẽ nâng cằm Jisoo “Quen nhau tám năm, em thế mà vẫn không nhớ được anh?”

Jisoo theo bản năng giải thích: “Em cho rằng anh vẫn chưa về……”

Huống chi, lần này cô cũng nhận ra anh mà.

Taehuyng nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, khoảng cách quá gần, anh thậm chí có thể ngửi được mùi rượu trên khóe môi Jisoo, cùng với mùi hoa tường vi khẽ thoảng qua, hô hấp của anh ngày càng nặng, đầu nghiêng nghiêng, "Uống không ít rượu rồi?"

Hình như cũng hơi nhiều, đầu cô lúc này đã bắt đầu nặng rồi.

Jisoo thở ra một hơi, còn chưa kịp trả lời, đột nhiên, mặt anh đã tới gần, cánh môi áp xuống, mang theo hương rượu quyện với hương thuốc lá nhàn nhạt, tinh khiết, ở trên môi cô nhẹ nhàng, trằn trọc, không có thêm bất cứ động tác nào, tùy ý mà ngây thơ.

Chẳng giống tác phong của Taehuyng chút nào.

Jisoo trong lúc nhất thời không phản ứng.

Cô chớp chớp mắt, sau đó lại chớp chớp mắt.

Khuôn mặt Taehuyng gần trong gang tấc, đẹp đẽ, thậm chí hoàn toàn nhìn không ra lỗ chân lông, mày rậm, mũi cao, ngay cả bên sườn mặt, đến một chỗ xấu cũng tìm không ra.

Lần đầu tiên Jisoo cẩn thận ngắm nhìn anh, trái tim cô đạp loạn, cô họng nghèn nghẹn, ngay lúc sắp không thở được nữa, đầu ngón tay anh chợt buông lỏng, ở trên môi cô khẽ cắn một cái.

Cô nghe thấy anh thấp giọng nói hai chữ: “Phạt em.”

Là phạt cô uống quá nhiều rượu…… Hay là phạt cô không nhận ra anh?

Jisoo cảm thấy lần thứ hai, đại não cô lại thiếu dưỡng khí, đến cả cung phản xạ cũng dài ra không ít, phải một hồi lâu sau, cô mới nhớ tới tin hot Hee-Young nói với cô hôm nay.

Không công bằng.

Cô cùng lắm chỉ là không nhận ra anh mà thôi, vẫn tốt hơn Taehuyng cho cô đội nón xanh a!

Hai người dù sao cũng là vợ chồng mà.

Huống chi, cũng không phải chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Jisoo càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, cô đè đè ấn đường, vừa muốn nói, lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

Người nọ khẳng định là say không ít, tiếng bước chân rõ ràng loạn không thành bước, vừa mở miệng, giọng nói líu cả lại: “ Ô Kim, Kim tổng, anh đổi khẩu vị a?”

Ở nước ngoài Kim Taehuyng hẹn hò toàn với người mẫu, thế mà lại có hứng thú với tiểu bạch thỏ thanh thuần như này, cũng không làm cho hắn ngạc nhiên lắm.

Jisoo nghe ra, đây là cái vị vừa rồi thao thao bất tuyệt cùng cô mà.

Cô vừa nâng mắt, vừa vặn nhìn thấy Taehuyng khẽ cau mày.

Khóe môi anh bị son môi của cô phủ một tầng đỏ nhạt, vừa giơ tay lên cọ nhẹ một chút, bàn tay cũng nhiếm màu đỏ.

Taehuyng không nói chuyện, khóe môi tuy nhẹ nhàng câu lên một chút, vẻ mặt lại rõ ràng không ngờ.

Vị giám đốc kia lập tức bị sợ hãu đến tỉnh một nửa, không dám hỏi nhiều, xám xịt đi vào toilet, mãi cũng không dám ra.

Bữa tiệc lúc sau đã biến thành tiệc mừng Kim Taehuyng trở về, mãi hơn 10h tối mới kết thúc.

Taehuyng cùng Jisoo đều uống rượu, không có thể lái xe, chỉ có thể gọi điện thoại kêu tài xế đến đón.

Thành phố Lâm An ở vùng duyên hải, gió đêm ẩm nhưng cũng lạnh đến xương.

Tửu lượng của Jisoo không tồi, nhưng lại phải uống quá nhiều, lúc ra khỏi cửa bị gió đêm thổi qua, đầu lại đau. Cô kéo vạt áo khoác, chờ xe nhàm chán liền lấy vài quyển tạp chí ở sạp báo ven đường lên xem.

Rất nhiều tin tức Hee-Young đã từng nói với cô, nhưng mà nghe người ta nói với tự mình xem quả là không giống nhau, Jisoo lật vài tờ, đem toàn bộ chú ý đặt ở trên tin tức về Taehuyng.

Người viết đến là ba hoa chích choè, Jisoo xem rất chăm chú, bất ngờ nghe tiếng còi xe vang lên phía sau.

Quay đầu nhìn lại, là xe của Kim gia.

Jisoo đóng lại mấy cuốn tạp chí, đưa ra một tờ tiền đỏ, cầm theo mấy kỳ 《 Danh Ưu 》 mang lên xe.

Trong xe không chỉ có cô và Taehuyng.

Sau khi đóng cửa xe, Jisoo mới chú ý tới người đang ngồi ở ghế trước, người nọ quay đầu liếc nhìn cô một cái: “Chị dâu.”

Ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào, mờ mờ, Jisoo không nhìn rõ nhưng cũng nhận ra người này là ai- ông chủ của hội quán.

Vừa rồi lúc ở trên bàn tiệc, anh ta không ngừng nhìn cô.

Người nọ tự giới thiệu: “ Park Byung-chul.”

Jisoo nhấp môi cười cười, đơn giản chào hỏi, rồi cúi đầu xem tạp chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro